“Ngươi… ngươi đừng bỏ ta lại.”
Kỳ Bất Nghiên chậm rãi bước chậm lại, để mặc nàng nắm lấy vạt áo mình — nhẹ nhàng, yếu ớt — giống như cách hắn vẫn thản nhiên để cổ trùng bò lên người.
“Ta đương nhiên sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Tiếng hắn nói, theo gió lọt vào tai nàng, trầm thấp mà rõ ràng.
“Ta từng nuôi cổ, một khi nhận ta làm chủ, thì dù có chết cũng không được phản bội, càng không thể nhận kẻ khác làm chủ. Ngươi là người đầu tiên ta nuôi… cũng vậy. Tuy khác với cổ trùng, nhưng bản chất không thay đổi.”
Hắn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu:
“Người ở quê ta… không bao giờ chấp nhận sự phản bội.”
Hạ Tuế An ngước mắt nhìn hắn, giọng run run:
“Ta… ta sẽ không.”
—
Khi ra đến con phố lớn trong Vệ Thành, Hạ Tuế An trông thấy vài người dân đang lặng lẽ cạy vỏ cây hoặc hớt tuyết ăn qua ngày. Có đứa trẻ vì quá đói không nuốt nổi, khóc rống lên bị phụ thân mắng té tát.
Một phụ nhân ôm đứa bé đang thút thít trong lòng, mặt không chút cảm xúc, nhai vỏ cây đến rách môi, miệng thì lẩm bẩm:
“Triều đình thật sự mặc kệ chúng ta Vệ Thành rồi sao…”
Người Hồ đánh chiếm Vệ Thành đã lâu, vậy mà triều đình vẫn chẳng phái lấy một người đến cứu viện.
Hoàng thành nơi Thánh Thượng ngự trị thì xa xôi cách trở, nhưng Tấn Thành gần đó tuyệt đối không thể không biết tình hình. Ấy vậy mà đến giờ, nửa lời cũng chưa thấy vọng về.
Trước những căn nhà đổ nát, một đám người đứng lặng, chẳng ai nói gì.
Họ ngửa đầu nhìn trời.
Cái đói dồn đến tận cùng, khiến có người từng nảy sinh ý định… ăn xác chết của tướng sĩ tử trận. Nhưng kỳ lạ là, thi thể ấy trong tiết trời giá lạnh chưa được nửa tháng đã thối rữa, tanh tưởi không nhận ra hình dạng.
Một thanh niên, có lẽ từng đọc ít sách, lên tiếng:
“Các ngươi không thấy cái chết của Tưởng tướng quân có gì đó rất bất thường sao? Ngày hôm đó, rõ ràng người đã đánh lui được quân Hồ mà…”
“Thôi đi.”
Có người ngắt lời, giọng mệt mỏi.
“Giờ thế này rồi, nói những chuyện đó còn có ích gì chứ?”
Phụ thân đứa trẻ ngước nhìn con mình đang khóc đến khàn giọng, ánh mắt như vừa hạ quyết tâm:
“Nếu không còn gì để ăn, tất cả chúng ta sẽ chết đói.”
Người phụ nữ ôm đứa bé chợt cứng đờ tay.
Đứa bé bị siết quá đau, khóc thét lên:
“Mẹ… mẹ làm đau con…”
Khoảnh khắc ấy, lớp ngụy trang tê liệt của phụ nhân vụt tan biến, nàng ôm đứa trẻ mà òa khóc nức nở, nghẹn ngào không dứt.
Đứa nhỏ kia ban đầu còn bị mẫu thân khóc đến đơ người, nhưng khi nàng ngừng khóc thì lại quay sang dỗ dành: “Nương đừng khóc.”
Hạ Tuế An siết chặt lấy tay áo của Kỳ Bất Nghiên, bàn tay càng lúc càng run rẩy. Khi đi ngang qua đám người kia, nàng bỗng phát hiện ánh mắt họ như sáng rực lên trong khoảnh khắc.
Đó là ánh mắt khi nhìn thấy đồ ăn.
Không ngờ người với người, vậy mà cũng có thể nhìn nhau bằng ánh mắt như thế.
Đám người đó bắt đầu vây quanh. Hạ Tuế An vội núp sau lưng Kỳ Bất Nghiên, tay vô thức siết lấy cổ tay áo hắn.
Từ trong ống tay áo Kỳ Bất Nghiên, con bọ cạp mà hắn giấu theo khẽ ló đầu ra. Nhìn thấy con bọ cạp màu nâu vàng kia, tim Hạ Tuế An bỗng chốc thắt lại, nỗi sợ dâng lên.
Nàng nghi ngờ con bọ cạp kia sắp bò về phía mình. Lúc này, giữa buông tay và không buông tay khỏi cổ tay áo Kỳ Bất Nghiên, nàng lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn quyết định không kéo cổ tay hắn nữa. Muốn kéo thứ khác để bám vào, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy chỗ nào thuận tay.