Mộ Uyển là con gái lớn của Chính viễn hầu Mộ Tuân Ích, từ nhỏ đã phấn điêu ngọc trác, thông minh lanh lợi, rất được lòng Hầu gia và lão phu nhân.
Nhưng đáng tiếc lại là con của tiểu thiếp (vợ lẽ).
(Phấn điêu ngọc trác: Làn da trắng như tuyết, mịn màng như ngọc)
Vào thời đại tôn ti khác biệt, cho dù con của tiểu thiếp có xuất sắc đến đâu thì cũng không thể trở thành đệ nhất phu nhân của những gia tộc quyền thế được. Chưa kể đến Mộ Uyển và mẫu thân Lâm thị của mình chẳng khác nào cái đinh trong mắt của Hầu phu nhân, bà ta chỉ hận không thể nhổ đi để thoải mái trong lòng.
Những người hầu trong Hầu phủ những lúc rảnh rỗi đều cảm thấy thương tiếc cho Tứ cô nương.
Nói ra thì đây cũng là trưởng bối tạo nghiệt, cuối cùng con gái lại phải gánh hậu quả.
Vận mệnh bất công, nhưng cũng chẳng làm sao được.
Lâm thị năm đó là một cô nương tốt trong một gia đình đứng đắn ở Giang Nam, một lần cùng mẫu thân ra ngoài đi dâng hương thì gặp được Mộ Tuân Ích đang hộ tống thái tử đi tuần tra. Nam thanh nữ tú, vừa gặp đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Bốn tháng ở Giang Nam, Mộ Tuân Ích và Lâm thị đã trải qua một tình yêu rất vui vẻ và hạnh phúc. Sau khi Mộ Tuân Ích hồi kinh thì lập tức thông báo với trưởng bối, nếu không phải là Lâm thị thì nhất quyết không cưới.
Mặc dù Lâm thị và Mộ Tuân Ích phân cách trời nam đất bắc, nhưng hàng tháng vẫn gửi thư cho nhau, tình cảm không những không vơi đi mà càng ngày càng thêm mãnh liệt. Thế nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang, long thể hoàng đế bất an, các vị hoàng tử cũng bắt đầu tranh giành quyền lực. Hai năm tranh đoạt, liên lụy dân chúng, nhà họ Lâm bị kết tội phải chịu lưu đày, Lâm thị cùng với gia đình gặp nạn, gần như bốc hơi khỏi nhân gian.
Đợi đến khi tất cả mọi chuyện lắng xuống thì Mộ Tuân Ích mới phát hiện người trong lòng mình đã biến mất.
Nhà họ Lâm có tới hơn một trăm nhân khẩu, nếu bảo ông giữ lại tất cả thì tất nhiên không được, nhưng nếu giữ lại Lâm thị thì là chuyện đơn giản. Đáng tiếc, Lâm thị không cho ông cơ hội này, mà nhà họ Mộ cũng không thể chờ cơ hội này.
Trương thị si mê Mộ Tuân Ích nhiều năm, nhưng trong lòng Mộ Tuân Ích chỉ có Lâm thị, bà ta không thể nào chen chân vào được. Sau này Lâm thị rời đi, chị gái của Trương thị sau khi Thái tử đăng cơ đã được sắc phong làm Hoàng hậu, chấp chưởng phượng ấn. Trương thị liền nhân cơ hội này cầu xin một thánh chỉ, gả cho Mộ Tuân Ích.
Cuối cùng, Mộ Tuân Ích không chịu được cảnh cha mẹ cầu xin, không còn cách nào khác, chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng ông vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Lâm thị, trước sau vẫn chỉ luôn coi Trương thị như em gái.
Ông trời không phụ người có lòng, năm năm sau, khi mọi người khuyên ông đừng làm việc vô ích nữa, sống thật tốt với Trương thị, thì Mộ Tuân Ích lại tìm được Lâm thị.
Thì ra ngày nhà họ Lâm bị kết tội, Lâm thị lại tình cờ trở về nhà ngoại, thế nên may mắn tránh được một kiếp. Sau đó bà được mấy người nô bộc đưa chạy về hướng bắc.
Chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống, Lâm thị quay về tìm Mộ Tuân Ích, nhưng không ngờ lại nhận được tin Mộ Tuân Ích đã cưới vợ sinh con.
Sau khi nhận được tin tức đó, Lâm thị coi như Mộ Tuân Ích đã chết.
Hai người gặp lại nhau chính ở ngôi chùa lần đầu hai người gặp gỡ.
Lâm thị để tóc tu hành và Chính viễn hầu đi thăm lại chốn cũ vô tình gặp được nhau.
Năm tháng đối xử rất tốt với Lâm thị, mặc dù trải qua nỗi đau tan cửa nát nhà, lại phải nếm trải nỗi khổ lang thang khắp nơi, nhung dung mạo của Lâm thị vẫn xinh đẹp như cũ. Trái lại, Mộ Tuân Ích công thành danh toại, đạt được vị trí cao, nhưng lại bị tâm bệnh quấn thân nên trông tiều tụy hơn trước rất nhiều.
Xa nhau lâu ngày bỗng nhiên gặp lại, cảnh còn người mất.
Hai người chỉ yên lặng nhìn nhau, nhưng lại hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Lâm thị phục hồi tinh thần, xoay người muốn rời đi.
“Kiều Kiều!”
Đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đến lúc tìm được chẳng tốn công.
Bao nhiêu năm tìm kiếm mà không có tung tích, Mộ Tuân Ích đã sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, làm sao có thể buông tay được?
Những chuyện tiếp theo cũng đi theo con đường cũ.
Một bên cố tình né tránh, một bên nằng nặc không cho, cuối cùng lại nảy sinh một đêm ngoài ý muốn, cuối cùng phá vỡ tình thế đó.
Mộ Tuân Ích không muốn bắt ép Lâm thị, chỉ hi vọng một ngày nào đó có thể khiến đối phương hồi tâm chuyển ý. Thế nên, ông không quan tâm đến chuyện Trương thị đòi sống đòi chết mà lấy lý do luyện binh để xin Hoàng đế cử mình tới Giang Nam, từ giờ định cư với Lâm thị ở đó, không trở về kinh thành nữa.
Nhưng trái tim mỹ nhân như sắt đã, Mộ Tuân Ích làm bao nhiêu chuyện nhưng Lâm thị vẫn không đổi ý.
“Hầu gia, bây giờ ngài đã có phu nhân, còn có cả con, trên vai đang gánh vác trách nhiệm quốc gia, không nên vì những chuyện thời niên thiếu mà làm bậy như vậy.”
Khi Lâm thị nói những lời này, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt hờ hững, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Mộ Tuân Ích biết Lâm thị thực sự chết tâm với mình rồi.
Nhưng ông làm sao có thể cam lòng được?
Lâm thị đối với ông mà nói chính là Bạch nguyệt quang mất đi rồi lại tìm về, là nốt chu sa cầu mà không được. Hai chữ “từ bỏ” viết thì dễ, nhưng làm thì lại khó như lên trời.
Thế là, tâm bệnh trở thành tâm ma.
Sau đó, một ngày mượn rượu giải sầu, chút lý trí cuối cùng của Mộ Tuân Ích đã bị tâm ma cắn nuốt. Ông hạ quyết tâm, làm chuyện tàn nhẫn.
Một đêm điên loan đảo phượng.
Đến khi tỉnh táo trở lại, nhìn thấy thân thể Lâm thị xanh xanh tím tím, không phải Mộ Tuân Ích chưa từng hối hận. Nhưng sự hối hận này lại không là gì so với cảm giác viên mãn trong lòng cả.
“Kiều Kiều, bây giờ nàng đã là người của ta, cả đời này nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta mà thôi.”
Ông ôm lấy người phụ nữ vì khóc nhiều mà ánh mắt trở nên mơ hồ, khẽ hôn lên vành tai trắng nõn của bà.
“Đừng chạy trốn nữa, được không?”
Chương 2: Thiếu niên có đôi mắt kỳ lạ và thứ nữ Hầu phủ (2)
Lâm thị tâm như tro tàn, nhưng lại không còn đường thoát nữa, giống như một chú chim gãy cánh, không cẩn thận một chút cũng có thể bị hủy hoại.
Mộ Tuân Ích tìm đến các danh y để chữa trị thân thể cho Lâm thị, nhưng Lâm thị đã đánh mất ý chí “Sống” rồi. Không trừ được nguyên nhân này thì cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không có biện pháp.
Mộ Tuân Ích vì thế mà càng thêm lo lắng hơn, có rất nhiều lần ông động sát khí, cảm thấy nhân gian không còn gì vui nữa, chi bằng cùng Lâm thị xuống âm tào địa phủ.
Người đàn ông có suy nghĩ như vậy, thậm chí còn viết xong cả di thư rồi. May mà trời không tuyệt đường người, lại ban phát một cơ hội.
Đó chính là Mộ Uyển.
Không phải Mộ Tuân Ích chưa từng nghĩ tới dùng đứa con để trói buộc Lâm thị, nhưng không biết tại sao lại không được. Rõ ràng thân thể của hai người đều không vấn đề gì, thế mà không mang thai được. Cuối cùng, Mộ Tuân Ích cũng cảm thấy đó là ý trời.
Không mang thai được là ý trời.
Bây giờ mang thai Mộ Uyển cũng là ý trời.
Phải nói rằng Mộ Tuân Ích vô cùng hiểu rõ về Lâm thị.
Người ta nói không cầu lại được, làm mẹ ắt mạnh. Bởi vì thai nhi trong bụng, Lâm thị cũng không thể nào tiếp tục sa sút tinh thần như thế nữa.
Mang thai chín tháng, Lâm thị sinh được một cô con gái.
Mộ Tuân Ích tự mình đặt tên.
Mộ Uyển.
Uyển là một loại thảo mộc có thân màu xanh, giống như cây biển bách, thường mọc ở trên những vách núi, còn có một cái tên khác là “Cỏ hoàn hồn.”
Đây cũng là lý do tại sao Mộ Tuân Ích lại lấy tên này đặt tên cho con gái.
Con gái của họ, chính là hồn của Lâm thị.
Trước khi Mộ Uyển được ba tuổi, mọi người vẫn sống ở Giang Nam. Từ sau khi có con gái, Lâm thị đối xử với Mộ Tuân Ích vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cũng không còn bài xích sự gần gũi của ông nữa. Điều này đối với Mộ Tuân Ích mà nói chẳng khác nào đại ân trời ban, cũng khiến ông càng coi Mộ Uyển như một viên ngọc quý.
Nói là cầm trên tay thì sợ rơi, ngậm trong miệng thì sợ tan cũng không quá.
Trước đây Lâm thị lẻ loi một mình, không sợ trời không sợ đất, nhưng từ sau khi có Mộ Uyển thì bà biết mình không thể sống như xưa được nữa.
Bà có thể oán có thể hận, có thể không tranh không đoạt, nhưng là một người mẹ, bà nhất định phải suy nghĩ cho con gái mình.
Thái độ đối với Mộ Tuân Ích cũng thế.
Thế nên, ba năm sau, khi có hai bức thư từ nhà trong kinh thành gửi đến, nói sức khỏe của lão phu nhân không tốt, muốn Hầu gia lập tức về nhà thì Lâm thị đã quyết định cùng Mộ Tuân Ích quay về kinh thành.
Con gái Uyển Nhi của bà nếu muốn có thân phận quang minh chính đại thì phải được nhập vào gia phả của nhà họ Mộ.
Cho dù kinh thành chính là nơi Lâm thị cả đời đều không muốn đặt chân đến.
Người cũng mong muốn cả đời Lâm thị không đặt chân đến kinh thành còn có Trương thị.
“Tỷ tỷ, muội thực sự không ngờ chàng lại có thể đưa người phụ nữ kia trở về, lại còn cả con gái của bọn họ nữa... Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, lúc muội sinh Thấm Nhi trải qua nguy hiểm như vậy, thế mà chàng lại ở bên người phụ nữ kia...”
“Tỷ tỷ, sao chàng dám làm như thế chứ?”
Trương hoàng hậu ôm lấy muội muội đang khóc muốn đứt hơi của mình, bất đắc dĩ thở dài.
“Năm đó ta đã nói với muội rồi, trong lòng Mộ Tuân Ích đã có người khác. Hắn ta là kẻ si tình, vậy mà muội lại không nghe, cứ khăng khăng phải gả cho hắn. Haizz...”
“Tỷ tỷ, muội không cam lòng, muội thực sự không cam lòng. Chàng coi muội là gì? Chàng có còn để người thê tử này vào mắt không? Tỷ tỷ, tỷ giúp muội được không? Giúp muội được không?”
Trương hoàng hậu vỗ trán, Trương thị từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, bà ta cũng không có cách nào với cô em gái này.
“Quyên Quyên, Mộ Tuân Ích đã không còn là người đàn ông phải dựa vào nhà họ Trương năm xưa nữa rồi, muội...”
Trương hoàng hậu muốn khuyên muội muội lùi một bước, dù sao thì bà ta cũng là chính thê. Hơn nữa, chỉ cần nhà họ Trương còn thì nhà họ Mộ sẽ không dám động đến Trương thị.
Sau này sẽ có cơ hội.
Từ hậu viện Thái tử đến hậu viện Hoàng đế, nhìn thấy đủ loại thủ đoạn của những người phụ nữ khác mà vẫn có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu, Trương hoàng hậu là người từng trải, kinh nghiệm chỉ có một chữ, đó là “Nhẫn.”
Nhẫn nhịn đến khi nào thời cơ chín muồi thì sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng Trương thị lại không nuốt được cơn giận này.
Trương hoàng hậu tận tình khuyên bảo, nhưng Trương thị lại cảm thấy Trương hoàng hậu kiêng kỵ thể diện hoàng thất nên không muốn ra tay giúp mình. Hai tỷ muội lời qua tiếng lại, gần như biến thành cãi nhau, cuối cùng chia tay không vui vẻ gì.
Nhưng rất nhanh sau đó Trương thị đã phát hiện ra tỷ tỷ mình đúng.
Mộ Uyển là con cháu nhà họ Mộ, chuyện này không thay đổi được.
Mà Lâm thị lại không nghe theo ý kiến của Mộ Tuân Ích mà cứ khăng khăng chọn một viện tử nhỏ, dẫn Mộ Uyển tới đó sống. Nếu như không thông báo trước thì cho dù Mộ Tuân Ích đứng gọi thế nào thì cánh cửa cũng không mở ra.
Lão phu nhân thấy Lâm thị thức thời như vậy thì vô cùng hài lòng, nhưng điều khiến lão phu nhân phải nhìn Lâm thị với con mắt khác chính là Mộ Uyển.
Mộ Uyển là phúc tinh của lão phu nhân.
Từ sau khi Mộ Uyển tới thì chứng bệnh đau đầu của lão phu nhân đã chuyển biến tốt lên rất nhiều. Vì lý do này, bà cụ còn đưa Mộ Uyển đến Phúc Cư đường, mặc dù trong không bằng được đích nữ Mộ Thấm, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
(Đích nữ: Con gái của chính thê)
Được lão phu nhân che chở, Trương thị muốn động tay động chân không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, bản thân Lâm thị đã yếu đuối bệnh tật, gió thổi mạnh một cái cũng cảm lạnh, mỗi lần như vậy là Mộ Tuân Ích lại cảm thấy là do Trương thị rắp tâm bất lương ám lại Lâm thị, khiến cho bà ta có mười cái miệng cũng không cãi lại được.
Trương thị đã từng rất yêu Mộ Tuân Ích, nhưng tình yêu của bà ta đã bị sự thờ ơ của người đàn ông này bào mòn đến gần như không còn lại gì.