“Mùa xuân của lão đại đến rồi đó à?”
“Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó... đến cả hoa khôi của trường còn không lọt nổi vào mắt xanh của lão đại thì làm gì còn cô gái nào có thể khiến lão đại ưng ý được chứ?”
“Chà... Đây đúng là một câu hỏi hay.”
“Anh Lục, anh nói xem, liệu lão đại có phải gay không? Đến cả hoa khôi mà cũng không khiến lão đại cứng lên được...”
“Vút, úi...”
Hai người đang nói chuyện rôm rả đột nhiên im bặt, bởi vì một chiếc dao găm đột nhiên từ đâu bay tới, ghim thẳng xuống bãi cỏ dưới chân bọn họ.
Tiếp đó, Phó Dịch Niên xuất hiện, gương mặt vô lại, ánh mắt đào hoa, cười như không cười, nhưng lại khiến hai người kia cảm giác như có gió lạnh thổi qua, cả người không nhịn được mà run rẩy.
“Lão đại...”
“He he, lão đại đã nói chuyện điện thoại xong rồi đấy ạ?”
Lão Lục và Hắc Tử nhìn nhau, ánh mắt đầy sự chột dạ.
“Vừa rồi ai bảo tôi không cứng được?”
“Ha ha ha, ai bảo? Ai bảo thế? Không muốn sống nữa hả? Chắc chắn không phải bọn em đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy, lão đại, anh chắc chắn nghe nhầm rồi.”
“Ồ? Thế à?”
Hai người kia gật đầu như giã tỏi.
“Hừ, lần này tha cho các cậu, nhưng tôi muốn các cậu giúp tôi điều tra một chuyện.”
“Không thành vấn đề, đừng nói một chuyện, cho dù là mười chuyện , chỉ cần lão đại mở miệng thì chúng em nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh.”
“Đúng đúng đúng.” Hắc Tử cũng nhanh chóng gật đầu, không để cho lão Lục một mình dành hết uy phong: “Lão đại, anh yên tâm đi, không có tin tức gì trong thành phố này mà em không tìm ra được.”
Lão Lục và Hắc Tử chẳng khác nào ma xó của vùng này, nhất là lão Lục còn có một người anh trai làm hacker. Chỉ cần hai người này muốn tìm thì không có bí mật nào có thể giữ kín.
Hai người này vậy mà lại đi đầu quân cho một tên nhóc còn học trung học như Phó Dịch Niên, ban đầu ai nghe cũng thấy sốc.
“Được rồi.” Phó Dịch Niên rất tin tưởng vào năng lực của hai người này. “Chuyện mà tôi muốn hai người điều tra chính là...”
Hiếm khi Dư Điềm làm bài tập mà thất thần như hôm nay.
Cô làm môn văn, nửa tiếng mà mới viết được hai câu.
Tất cả đều là lỗi của Phó Dịch Niên.
Dư Điềm khó chịu xoa tóc, cô nghĩ mình nên đi tắm rửa một chút để bình tĩnh lại.
“Cốc cốc cốc.”
Đúng lúc này, những tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, tiếng trẻ con non nớt truyền từ bên ngoài vào: “Cô nhỏ, Tiếu Tiếu có thể vào không?”
Vừa nghe thấy giọng của cháu trai, Dư Điềm lập tức mở cửa cho cậu bé.
Tiếu Tiếu tên thật là Dư Trường Khang, bởi vì sinh non nên sức khỏe không được tốt cho lắm. Thế nên ông nội, cũng chính là cha của Dư Điềm- Dư Quý Quân mới chọn cho cậu bé cái tên như vậy, hi vọng cậu bé có thể cả đời trường nhạc an khang (sống lâu, vui vẻ hạnh phúc).
Còn về lý do tại sao lại gọi là Tiếu Tiếu thì bởi vì Trường Khang từ nhỏ đã là cậu cậu bé thích cười, thế nên mẹ của Dư Điềm- Trịnh Mỹ Lan mới đặt cho cậu bé cái nhũ danh như vậy.
Cả Dư Phương Chính và vợ đều không phản đối cái tên này.
“Cô nhỏ.”
Tiếu Tiếu từ nhỏ đã thích Dư Điềm, khi biết được Dư Điềm chuyển đến đây ở thì cậu bé đã vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ được.
Dư Điềm cũng vô cùng yêu thương cháu trai của mình.
Mặc dù bây giờ cô đã không bế nổi cậu bé nữa, nhưng vẫn giả bộ ôm cậu bé một cái.
Tiếu Tiếu cười khanh khách.
“Cô nhỏ, để con kể với cô một chuyện, hôm nay con được giáo viên dạy đàn khen đấy.” Cậu bé ưỡn ngực, đắc ý kể: “Giáo viên nói tốc độ ghi nhớ của con rất nhanh, là một ŧıểυ thiên tài.”
“Thật vậy sao?” Dư Điềm xoa đầu cháu trai, gõ chữ lên điện thoại di động cổ vũ cậu bé: “Tiếu Tiếu của chúng ta giỏi quá.”
Nhận được lời khen ngợi của Dư Điềm, gương mặt nhỏ nhắn của Tiếu Tiếu đỏ bừng lên, vô cùng đáng yêu.
“Mẹ nói hôm nay sẽ thưởng cho Tiếu Tiếu nên đã mua một chiếc bánh kem, cô nhỏ xuống ăn với Tiếu Tiếu đi.”
Thực ra Dư Điềm không đói bụng, nhưng lại không nỡ từ chối ánh mắt long lanh tràn đầy chờ mong của cháu trai.
Cứ thế, Dư Điềm bị cháu trai kéo xuống dưới lầu, đi vào phòng khách.
Trên mặt bàn là một chiếc bánh kem tinh xảo đã được chia thành bốn phần, mỗi phần đều được bọc bằng màng bọc thực phẩm.
Chị dâu của Dư Điềm- Trần Huệ Huệ đang lấy mấy quả táo trong tủ lạnh ra ngoài, nhìn thấy Dư Điềm và con trai thì tươi cười: “ŧıểυ Điềm xuống rồi đấy à? Chờ chị một lát, chị làm sữa táo cho hai đứa uống.”
Dư Điềm gật đầu, làm động tác “cảm ơn”. Cô nắm tay cháu trai dắt đến ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó đi tới giúp đỡ Trần Huệ Huệ.
Ban đầu Trần Huệ Huệ không để Dư Điềm làm những việc này, nhưng Dư Điềm kiên quyết quá. Trần Huệ Huệ sợ nếu không để Dư Điềm làm thì cô sẽ cảm thấy không thoải mái khi sống cùng gia đình anh trai mình, thế nên mới để cô giúp đỡ.
Trần Huệ Huệ rất yêu quý cô em chồng này, cũng giống như Dư Phương Chính, coi Dư Điềm như con gái mà chăm sóc, cũng rất đau lòng vì những chuyện Dư Điềm phải trải qua.
Thế nên, khi chồng nhắc tới chuyện muốn đưa Dư Điềm đến đây ở để thay đổi hoàn cảnh và tâm trạng, Trần Huệ Huệ không nói hai lời lập tức đồng ý.
Mọi người chỉ mong Điềm Điềm có thể sớm ngày thoát khỏi đau khổ.
“Đúng rồi, ŧıểυ Điềm, cuối tuần này cha mẹ sẽ tới đây, Chính Lâm cũng tới cùng nữa.”