Đau.
Từ nhỏ Dư Điềm đã được cha mẹ và anh chị cưng chiều trong lòng bàn tay. Từ sau khi không nói được, mọi người lại càng coi cô như châu báu mà che chờ, làm gì chịu phải sự đối xử thô bạo thế này?
Thế nên, gần như là theo bản năng, Dư Điềm há miệng cắn lên tay người đang khống chế mình.
Một tiếng rêи ɾỉ vang lên sau lưng cô.
“Cô cắn thì cắn, nhưng mà không được phát ra tiếng động, biết chưa?”
Ngay lúc Dư Điềm định cắn thêm một cái nữa thì bên tai vang lên giọng nói của một người đàn ông. À không, nói một cách chính xác là của một thiếu niên, cho dù hắn cố tình đè thấp giọng xuống nhưng cũng không giấu được khí chất thiếu niên trẻ tuổi.
Người sau lưng cô là một thiếu niên.
Dư Điềm biết được như vậy thì không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Dường như cảm thấy thiếu nữ không run rẩy nữa, thiếu niên sau lưng cô lại lên tiếng, lần này còn mang theo cả giọng điệu trêu chọc: “Sao thế? Không sợ nữa à?”
Dư Điềm vẫn bị hắn bịt miệng, có muốn cũng chẳng trả lời được.
Nhưng mà, cô lớn bằng này rồi, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người khác giới như thế.
Nhất là trên người thiếu niên này có mùi mồ hôi xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, đứng trong con hẻm chật hẹp khiến dạ dày Dư Điềm khó chịu, một cảm giác buồn nôn đột nhiên ập tới.
Dư Điềm không nhịn được mà vặn vẹo thân thể.
Thiếu niên phía sau sững người.
Dư Điềm lại hoàn toàn không chú ý tới hắn, bắt đầu giãy dụa.
“Đừng! Nhúc! Nhích!” Thiếu niên ghé sát tới bên tai Dư Điềm, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Còn nhúc nhích là tôi không khách khí nữa đâu.”
Câu uy hiếp trắng trợn mà hữu hiệu.
Dư Điềm lập tức không dám cử động nữa, đồng thời, cô cũng phát hiện ra có một thứ gì cứng cứng đang đặt ở mông mình.
Mặc dù chưa từng trải qua chuyện tình yêu nam nữ, nhưng Dư Điềm cũng không phải ngô nghê không biết gì. Sau vài giây sửng sốt, gương mặt trắng như ngọc của cô lập tức đỏ bừng lên.
Cùng với đó là tiếng hít thở nặng nề của thiếu niên đằng sau.
Dư Điềm biết bây giờ mình đang bị khống chế, cách tốt nhất là không hành động thiếu suy nghĩ mà chờ cho thiếu niên kia bình tĩnh lại. Nhưng mà, biết thì biết thế, nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ và quẫn bách vô cùng, chỉ muốn đào một cái hố chôn mình xuống đó luôn.
Trong lúc nhất thời, thế giới dường như mất đi âm thanh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ, một nhẹ nhàng, một hổn hển.
Bầu không khí ái muội khó giải thích khiến hoàng hôn tím nhạt nơi chân trời cũng kiều diễm hơn hẳn.
Mãi đến tận khi những tiếng bước chân không đồng đều từ xa truyền đến.
Dư Điềm có thể cảm giác được bàn tay của thiếu niên đang che miệng mình rịn đầy mồ hôi.
“Quái lạ, không phải vừa rồi A Đạt nói nhìn thấy nó chạy vào trong này sao?”
“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy.”
“Chẳng lẽ nó còn biết thuật độn thổ nữa à? Làm sao thế được? Cái ngõ này nhỏ như thế, nó trốn ở đâu nhỉ...Ôi mẹ ơi...”
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là có một con mèo đen đột nhiên chạy qua, giật cả mình. Sao tôi cứ thấy quái quái thế nào.”
“Thôi đi, tôi thấy anh xem nhiều phim quá nên nghi thần nghi quỷ, nhìn thấy một con mèo đen mà cũng sợ hãi thành như thế, đúng là vô dụng.”
“Nói cái gì đấy? Ai vô dụng? Ai nói tôi sợ hả?”
“Được rồi được rồi, không cãi nhau nữa, chúng ta chia nhau ra tìm đi, nếu không thấy người thì cũng đành chịu. Lão đại đúng thật là, việc gì phải đi so đo với một học sinh cấp ba cơ chứ, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà...”
“Này này này, dám nói xấu lão đại, không muốn sống nữa hả?”
“Những người này theo tôi, còn lại thì đi tìm mấy chỗ khác, không được bỏ sót chỗ nào.”
Dư Điềm nghe được rõ ràng những lời mấy người bên ngoài kia đang nói.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, thiếu niên siết chặt lấy vòng eo của cô.
“Ưm...”
Dư Điềm khẽ nức nở, đó là điểm mẫn cảm của cô.
Ngón tay của thiếu niên lại đặt lên vành tai cô, Dư Điềm lập tức hiểu được ý tứ của đối phương.
Đó là bắt cô không được phát ra tiếng động.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Không ai có thể trốn được sau cột điện.
Ngay lúc đầu óc Dư Điềm rối bời thì bàn tay đang che miệng mình đột nhiên nới lỏng ra.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi môi của thiếu niên đã ập tới thay thế.
Đây là nụ hôn đầu của Dư Điềm.
Dù thế nào đi nữa thì Dư Điềm cũng không ngờ nụ hôn đầu của mình sẽ xảy ra trong một hoàn cảnh như thế này, mà đối phương lại là một người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng thiếu niên kia lại chẳng cảm thấy gì cả, thậm chí còn vươn tay ôm lấy gáy Dư Điềm, ép thân thể mình lên người cô.
“Ôi...”
Tiếng bước chân dừng lại.
“A, chỗ này có...” Một người đàn ông tóc đỏ tay cầm cây gậy đang định hô lên thì lại dừng lại, gãi gãi đầu: “Ôi trời, thì ra là một đôi tình nhân nhỏ vụng trộm yêu đương.”
“Có cái gì thế?” Một người khác nghe được thì chạy lại, nhưng còn chưa thấy gì đã bị người tóc đỏ kia kéo đi: “Không có gì không có gì, tình nhân người ta đang hôn nhau, ai lại nỡ làm phiền chứ.”
“Hả?”
“Nhưng mà đôi tình nhân nhỏ kia hình như học cùng trường với tên nhóc kia...” Người tóc đỏ lẩm bẩm.
“Cậu nói gì thế?” Người bên cạnh hỏi.
“À, không có gì, dù sao cũng không tìm được người, chúng ta đi ăn cơm trước đã. Biết đâu vừa rồi lão đại tức giận nên mới thế, hết giận rồi thì sẽ không so đo với một thằng nhóc con nữa đâu.”
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện càng lúc càng xa.
Mà môi Dư Điềm và thiếu niên kia vẫn dán chặt lên nhau như vậy, giống như keo dán.