Con đường về nhà tràn ngập yêu thương cùng trái tim đầy thỏa mãn, Nguyệt Tâm nhất quyết dính lấy người Thiệu Hoa không chịu rời.
“Ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng” Thiệu Hoa nhéo mặt Nguyệt Tâm một cái, “Không người ta lại bảo anh dụ dỗ con gái nhà lành.”
“Cái gì mà “con gái”! Là…” Nguyệt Tâm nghĩ nghĩ, nói là “cô gái” có phải hơi bị ngượng không, dù sao mình cũng 33 tuổi rồi.
“Thế là gì?”
“Thiếu nữ lớn tuổi!”
“Ha ha” Thiệu Hoa ôm chặt Nguyệt Tâm, thủ thỉ bên tai cô: “Con gái cũng được, cô gái cũng được, dù sao cũng đều là người phụ nữ của Thiệu Hoa anh.”
“Anh là người đàn ông của em.” Nói xong Nguyệt Tâm theo từ trán anh hôn xuống đầu ngón tay, bỗng nhiên cô kéo tay trái anh ra, “Anh sao có thể dùng tay trái kéo đàn.”
“Ừ, không ngờ tay trái lại càng ngày càng linh hoạt hơn rồi.” Thiệu Hoa để cho Nguyệt Tâm ngồi một bên còn anh thì đứng dậy đi lấy hòm đựng đàn đến, anh mở hòm rồi lấy đàn rồi nói: “ŧıểυ thư muốn nghe khúc gì?”
“Quên anh em không làm được.”
“Cái gì?”
“Quên đi, quên đi, vẫn là kéo khúc Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài đi.” Thiệu Hoa đang chuẩn bị kéo thì lại bị Nguyệt Tâm ngăn lại: “Không được, không được, khúc này điềm báo không tốt, kéo hành khúc kết hôn đi.”
“Ha ha” Thiệu Hoa sửa lại: “Là hành khúc hôn lễ.”
Nguyệt Tâm hôm nay xem ra được mở rộng tầm mắt, thì ra người đàn ông của cô khi đánh đàn lại có bộ dáng đẹp tựa tiên nhân! (Tác giả: ŧıểυ Hà còn cảm thấy mỗi khi Thiệu Hoa kéo đàn, bộ dáng còn giống thần cơ mà)
Sau khi khúc này kết thúc, Nguyệt Tâm vẫn chưa hề cảm nhận được chút gì, cô chỉ lo thưởng thức bộ dáng tuấn tú khí chất ngời ngời trên người đàn ông của mình, căn bản nào còn tâm trí đâu mà thưởng thức âm nhạc, huống chi cô vốn là thưởng thức không nổi.
“Còn muốn nghe gì nữa?”
“À?” Nguyệt Tâm lúc này mới phản ứng lại: “Tùy đi.”
Thiệu Hoa tùy ý kéo thêm mấy khúc, anh ngáp một cái, hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ: “A, đã gần 9 giờ rồi, hôm nay đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ừ”
“Anh đi tắm rửa trước đi sau lên giường chờ em.”
“Cùng nhau tắm?”
“Ai đi mua qυầи ɭóŧ cho em?”
“À”
Thiệu Hoa đi tắm, Nguyệt Tâm chạy ra cửa hàng tiện lợi mua qυầи ɭóŧ. Sau khi mua xong, khi về đến phòng cô đã nhìn thấy Thiệu Hoa nằm lăn ra ngủ rồi. Cô cũng đi đi tắm, tắm xong trèo lên giường ôm anh ngọt ngào tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
“Cái gì? Cục dân chính cũng có ngày nghỉ sao?” Nguyệt Tâm nhìn tấm biển ghi thời gian làm việc mà tức giận muốn dậm chân. Hôm nay là chủ nhật, cục dân chính không làm việc, không thể phê duyệt chứng nhận kết hôn.
Thiệu Hoa xoa đầu Nguyệt Tâm: “Ngày mai chúng ta lại đến.”
“Haiz, lại ít đi một ngày làm vợ chồng.”
“Sớm đã thế rồi mà!”
Tuần sau.
“Cái gì? Còn cần sổ hộ khẩu sao?” Nguyệt Tâm rất muốn giết người, cô tưởng chỉ cần chứng minh thư là đủ, không nghĩ đi lĩnh chứng mà cũng phiền toái như thế.
“Trở về lấy đi.” Thiệu Hoa cũng nghĩ chỉ cần có chứng minh thư là được.
Nguyệt Tâm do dự nói: “Sổ hộ khẩu đang chỗ ba em.”
“Ba em không để lại cho em sao?”
“Cũng không phải, chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
“Em chưa nói cho người nhà biết về anh, hơn nữa bọn họ cũng chưa biết em đã khôi phục trí nhớ.”
“Vậy nói họ biết là được rồi.”
“Ừ” Nguyệt Tâm bắt đầu cảm thấy lo lắng không biết “phản ứng” của người nhà sẽ ra sao.
Lúc mới trở lại thành phố H, Nguyệt Tâm ở cùng ba, mẹ kế và cậu em trai. Ba đối với cô còn tốt chứ mẹ kế lúc nào cũng chưng ra bộ mặt thối, giống như trong nhà có thêm một cái miệng ăn là cô liền trở nên nghèo thành một cọng vậy. Sau khi Nguyệt Tâm nhận được tiền bảo hiểm, cô lập tức dọn ra ngoài thuê phòng. Thời điểm mất trí nhớ lúc ấy, cậu em trai Chu Hiểu Lỗi đối xử với Nguyệt Tâm phải nói là mồm miệng đặc biệt ngọt sớt, thường xuyên ra vào hỏi cô hàng tá câu xin xỏ tiền lặt vặt, chỉ là từ trước đến nay chưa từng như thế.
Ăn xong cơm chiều Nguyệt Tâm nói với Thiệu Hoa cô muốn về nhà một chuyến, buổi tối nhất định sẽ về trở lại “thị tẩm”.
“Ba, là con.” Nguyệt Tâm nói vào bộ đàm. Ngày đó cô chuyện nhà đã giao lại chìa khóa cho mẹ kế.
“Mau vào đi.”
Nguyệt Tâm vào cửa liền nhìn thấy mẹ kế, cô mở miệng chào một tiếng “dì”. Trong nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, Nguyệt Tâm vốn không muốn để cho mẹ kế nghe được nhưng cô vẫn nhất mực ngồi ở phòng khách xem TV, không chịu đi vào phòng ngủ. Nguyệt Tâm nghĩ thầm muốn kéo ba vào phòng vệ sinh nói chuyện nhưng nghĩ lại cũng phải là chuyện gì mà người ngoài không nhìn ra được, đơn giản cứ việc ngay trước mặt mẹ kế nói toạc ra, bất quá coi như bà ấy như không khí là được.
“Ba, con đã khôi phục trí nhớ.”
“Thật sao?”
“Vâng, cũng không có gì đặc biệt.”
“Được rồi.” Ba cô cũng không lấy làm ngạc nhiên gì. Đúng là chẳng có gì đặc biệt. Nguyệt Tâm căn bản vốn không thường xuyên ở nhà, hơn nữa trước hay sau khi mất trí nhớ tính khí vẫn như thế.
“Ba, con muốn kết hôn, ba đưa con sổ hộ khẩu đi.”
“Cái gì?” Cái này ba Chu thật sự là giật mình.
“Con muốn kết hôn, ngày mai sẽ đi lĩnh chứng.”
“Chuyện này làm sao có thể? Người còn chưa dẫn đến cho ba xem.” Dù sao cũng là hôn nhân đại sự cả đời, tuy rằng trước kia cũng không thân thiết lắm với con gái của mình lắm nhưng lần này ba Chu vẫn thực sự quan tâm đến . Là kẻ làm cha làm mẹ có ai không hy vọng tìm được cho đứa con gái của mình một nhà chồng tốt.
“Tám năm trước bọn con đã quen nhau, từ lúc đó đã xác định rồi.” Nguyệt Tâm ngồi cắn hạt dưa, cô muốn dùng cách này xua tan đi chút khẩn trương trong lòng mình. Nhẩm tính mà nói, kỳ thật đã nhanh qua 9 năm rồi.
“Cái gì?”
“Ba, đừng kích động như vậy.” Nguyệt Tâm liếc sang nhìn một cái, chính cô cũng biết nói như vậy quả thực có chút khoa trương. Nếu không sao mẹ kế ngồi bên cạnh cũng phải vặn nhỏ âm thanh đi mà dỏng tai lên lắng nghe.
Ba Chu bỗng nhiên nhớ lại ngày hôm đó khi Nguyệt Tâm mới trở về thành phố H, có một cậu tự xưng là bạn trai của con gái đến bệnh viên thăm cô, bất quá sau này lại không còn thấy xuất hiện nữa.
“Trước mắt đưa nó về đây xem đã.”
“Vâng, được ạ. Ngày mai còn sẽ đưa anh ấy đến đây.”
“Tốt, gọi nó đến đây ăn cơm chiều.”
“”Không, không, chúng con ăn xong sẽ đến.”
“Còn khách khí với ba cái gì?”
“Anh ấy… ăn cơn thì không tiện cho lắm, mắt nhìn không tốt.”
“Ha ha , cái này có làm sao đâu, chỉ là ăn một bữa cơm gia đình thôi mà.”
“Anh ấy, không nhìn thấy”
“Sao?”
“Chính là bị mù ạ.”
“Cái gì?” Tuy rằng ba Chu cũng mong con gái sớm lập gia đình, dù sao tuổi cũng không còn nhỏ nữa nhưng lại không nghĩ cô muốn cưới một người tàn tật.
Mẹ kế ở bên cạnh nghe xong nắm tay có chút phấn chấn. Chu Hiểu Lỗi nghe thấy tiếng ba kinh hô liền vội vàng chạy ra góp vui.
Nguyệt Tâm nhìn quét qua một vòng ba người này, bộ dáng thỏa hiệp nói: “Chính là một người mù, con Chu Nguyệt Tâm không phải là anh ấy nhất quyết không lấy chồng.”
“Con…” Ba Chu nhìn con gái mặt mày giống như kiểu “hy sinh vì nghĩa” chỉ đành nói: “Được rồi, cái khác không nói trước làm gì, mai cứ đem nó đến đây đã.”
“Được, ngày mai chúng con ăn xong cơm chiều sẽ tới, chắc là khoảng 7 giờ. Con đi trước, mọi người hẹn gặp lại.”
Trên đường trở về Nguyệt Tâm một mực lo lắng một vấn đề: ngày mai có nên nói cho bọn họ biết về gia tài kếch xù của Thiệu Hoa hay không? Nếu bọn họ biết giá trị con người anh, chắc chắn sẽ không buồn để ý đến chuyện anh bị mù nữa. Nhưng Nguyệt Tâm thật sự không muốn để cho bọn họ biết, nếu chuyện này lộ ra không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì nữa. Nhất là Chu Hiểu Lỗi, không chuẩn sẽ thường xuyên đến vay tiền đều đặn như kinh nguyệt phụ nữ. Nghĩ tới nghĩ lui thôi thì cứ ứng biến tùy theo tình hình thực tế. Chỉ là nếu không nói rõ nghề nghiệp thỏa đáng, ba nhất định sẽ không đưa sổ hộ khẩu.
“Em đã trở về.”
“Chào có vẻ không cao hứng lắm?”
“Không lấy được sổ hộ khẩu.” Nguyệt Tâm dựa vào bả vai anh, mặt ngẩng lên nhìn trần nhà nói: “Ba em muốn gặp anh.”
“Chắc chắn không thể đưa cho em rồi, dù sao cũng là chuyện đại sự của con gái, làm sao có thể ngay cả mặt mũi con rể thế nào liền đáp ứng gả cho?”
“Anh không ngại “gặp” người nhà em chứ?”
“Đương nhiên không, người mù cũng phải “gặp” người chứ.”
“Uy” Nguyệt Tâm nâng hai tay lên ôm lấy mặt anh, hai người mặt đối mặt: “Nói thật cho anh nhé!”
“Sao?”
“Mẹ kế cùng em trai em rất nịnh bợ, nếu để cho bọn họ biết anh có tiền bọn họ chắc chắn sẽ dính lấy anh vuốt mông ngựa đến mức anh muốn chém người luôn.”
“Ha ha em yên tâm, anh sẽ không chém người đâu.”
“Trước cứ nói cho anh biết đường mà phòng.”
“Ha ha.”
Ngày hôm sau Nguyệt Tâm đưa Thiệu Hoa về nhà, đừng nói đến chuyện cô khẩn trương, ngay cả cha cô, mẹ kế cùng cậu em trai cũng khẩn trương không kém, là lần đầu giao tiếp với người mù. Chỉ có một mình Thiệu Hoa là không khẩn trương mà thôi.
“Ba, dì, đây là Thiệu Hoa.”
“Chào bá phụ bá mẫu.”
“Tốt, tốt, ngồi đi.” Ba Chu lên tiếng trước tiên nói.
Nguyệt Tâm liếc mắt một cái nhìn tình huống bây giờ, quyết định thôi cứ để toàn bộ chuyện này để cô chủ động giải quyết, có điều so sánh ra thì, “Thiệu Hoa lớn hơn con 6 tuổi, chúng con nhận thức được 9 năm rồi.”
Thiệu Hoa nghe hai từ “9 năm” mà không khỏi nắm chặt tay Nguyệt Tâm. Anh cho tới bây giờ không nghĩ tới thì ra bọn họ đã quen nhau lâu như vậy.
Anh của năm 30 tuổi đã gặp và nhận thức cô, Chu Nguyệt Tâm.
Chỉ trong vòng bốn tháng, bọn họ từ chỗ làm bằng hữu rồi sau đó lại chia tay.
35 tuổi, bọn họ gặp lại, vẫn chỉ là bạn bè nam nữ.
37 tuổi, cô mất trí nhớ, anh mù.
38 tuổi, nói chính xác hơn là 38.5, bọn họ kết hôn…
Ba Chu “à” một tiếng, không nói gì thêm, giống như muốn bảo Nguyệt Tâm cứ tiếp tục nói.
“Anh ấy làm truyền thông, chính là về mảng báo chí.”
“À.” Ba Chu hơi do dự một một chút rồi quay sang hỏi Thiệu Hoa: “Thiệu tiên sinh thu nhập như thế nào?”
Nguyệt Tâm mở miêng giành lời nói trước: “Tốt lắm!” Cô cũng không muốn nói tình hình thực tế của Thiệu Hoa ra.
Ba Chu nhíu mày một chút, cảm thấy con gái đang giấu giếm gì đó. Ông lo lắng Thiệu Hoa chẳng những là một người mù hơn nữa thu nhập cũng không cao, nếu như không có khả năng chẳng lẽ để cho con gái mình phải nuôi sao.
Bất quá ba Chu vẫn kiên nhẫn hỏi: “Thiệu tiên sinh có nhà không?”
“Có” Thiệu Hoa trả lời.
“Là nhà đã thanh toán đầy đủ hết chưa? Không phải còn đi vay chứ?”
“Đã đầy đủ, không phải đi vay.”
“Có xe không?”
“Có.”
Nghe đến đây ba Chu cảm thấy Thiệu Hoa thực hay nói giỡn, chỉ sợ chuyện nhà ở phía trước cũng là đang hù dọa ông. Ba Chu vừa mở miệng hỏi “có xe không” thì cảm thấy thật đúng là câu hỏi thừa, một người mù làm sao có thể lái xe.
“Ha ha, Thiệu tiên sinh thực thích nói giỡn.”
“Sao ạ?” Thiệu Hoa hiển nhiên không hiểu ý tứ của ba Chu.
Chu ba nuốt nước bọt, tuy rằng cảm thấy mình sẽ thất lễ nhưng dù sao cũng là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái mình nên ông vẫn phải mở miệng: “Thiệu tiên sinh, cậu nhìn không thấy vậy thì xe để làm gì?”
“Tôi có lái xe.”
“Anh ấy vẫn luôn có người lái xe. Lúc vẫn còn nhìn thấy cũng không bao giờ tự lái.” Nguyệt Tâm trong lòng biết ý của ba là gì liền lập tức chen vào nói.
Chu ba cười cười không tin Thiệu Hoa thực sự có tiền như vậy: “Thiệu tiên sinh, cậu là bán báo gì? Làm sao kiếm được tiền?”
“Công ty của cháu tên là “Truyền thông Hoa Duyệt”, “Tuần san điện ảnh và truyền hình”, “Báo đô thị”, bác hẳn là từng nghe nói qua…”
Ba Chu kiên nhẫn nghe, ông muốn nhìn một chút xem Thiêu Hoa còn có thể xoay thế nào. Bỗng nhiên cậu con trai Hiểu Lỗi gọi ông đi vào phòng ngủ, ông nhíu mày, hất đầu ý bảo lúc này đang vội, kêu ŧıểυ Lỗi đừng làm phiền ông.
Chu Hiểu Lỗi có chút hấp tấp vội vàng, đi đến chào hỏi Thiệu Hoa một tiếng: “Thật ngại quá, em muốn gặp riêng ba một chút.” Nói xong dám kéo ba vào phòng ngủ rồi khóa chặt cửa, xong cậu lại kéo ba đến trước màn hình máy tính, chỉ vào hình ảnh trên đó rồi nói: “Thật đúng là anh ta! Ba, ba nhìn xem! Anh ta thật sự là người có tiền.”
Ba Chu chỉnh kính lão trên mặt, nhìn thật kỹ bức ảnh trên màn hình máy tính, má ơi, quả nhiên là thần tài! Lúc này ông mới buông lỏng hơn phân nửa trái tim, hiện tại chỉ hy vọng Thiệu Hoa không phải đang “đùa giỡn” thì tốt. Đi ra khỏi phòng Hiểu Lỗi, ông vẫy tay về hướng Nguyệt Tâm bảo cô lại nói chuyện.
“Nguyệt Tâm, cậu ấy có tiền như vậy không phải đang đùa giỡn con chứ?”
Nguyệt Tâm sớm đã từng bị hỏi những câu như vậy nên đối với loại vấn đề này đã miễn dịch từ lâu: “Không phải, anh ấy thực sự thích con.”
“Con chắc chứ?”
“Nếu không tin ba có thể đến nói với anh ấy một câu “tôi không gả con gái cho cậu” xem anh ấy có phản ứng gì.”
“Ha ha, cái này thực không cần, chỉ cần con tin tưởng nó thật tình đối tốt với con là được rồi.”
“Đương nhiên.”
Nguyệt Tâm cùng ba nói chuyện xong đi ra liền nhìn thấy Hiểu Lỗi đã bám lấy Thiệu Hoa nói chuyện như thể thân thiết lắm mà không khỏi trong lòng nổi lên một trận khinh thường.
“Anh rể, anh thật giỏi, chẳng những có nhiều báo chí như vậy còn kiêm luôn mảng điện ảnh.”
“Ha ha.”
“Em từ trước đến giở vẫn luôn cảm thấy hứng thú với truyền thông, không biết anh rể có thể giới thiệu cho em đến công ty anh học tập một chút được không?”
“Đúng, đúng, Hiểu Lỗi nhà chúng ta từ nhỏ vẫn luôn yêu thích truyền thông…” Mẹ kế ngồi bên cạnh chen vào nói.
Nguyệt tâm bên cạnh nhìn thấy đành phải âm thầm bật cười “cảm thấy hứng thú với truyền thông”? Chỉ là thích xem mấy tờ báo lá cải mà thôi.
“Nếu là cảm thấy hứng thú thì học tập một chút cũng có thể chứ không nhất thiết làm nghề chính.”
Nguyệt Tâm nghe xong nghẹn cười: người đàn ông của cô quả nhiên đàu óc rất rõ ràng! Hơn nữa còn rất cừ!
“Đúng đúng, anh rể nói có đa͙σ lý! Anh xem cuối tuần này rảnh đến công ty anh học tập một chút có được không?”
“Không thành vấn đề. Nhưng không phải cậu nói tôi là anh rể cậu sao, việc này đối với việc học tập không có lợi. Tôi sẽ đánh một tiếng chào hỏi với bọn họ, nói cậu là thực tập sinh, để họ chỉ giáo cậu thêm… Đúng rồi, cậu muốn học mảng nào?”
“Ách, phóng viên đi.”
“Được, tôi đã biết. Thứ bảy cậu tới tầng 18 tòa nhà Long Mỹ tôi sẽ cho người tiếp đón cậu.”
“A, cảm ơn anh rể.” Chu Hiểu Lỗi thực buồn bực, cũng đã 28 tuổi rồi còn làm “thực tập sinh” gì nữa… Hiện tại cậu còn đang lo mua nhà ở rồi lấy vợ nữa.
Nguyệt Tâm thừa dịp bọn họ đang nói chuyện mà kéo ba sang một bên: “Ba, đưa con sổ hộ khẩu.”
“Được rồi, cái này cho con.”
Cầm lấy sổ hộ khẩu, Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ rồi chen vào đoạn đối thoại giữa bọn họ: “Thời gian không còn sớm, chúng con về trước.” Nói xong liền kéo Thiệu Hoa đi.
“Cháu xin phép cáo từ.” Thiệu Hoa nói.
“Thiệu tiên sinh thỉnh thoảng đến chơi.” Mẹ kế nói đến.
“Dạ.”
Vừa ra khỏi cổng Nguyệt Tâm liền vỗ vai anh: “Anh thật biết ăn nói.”
“Đương nhiên, nếu không làm thế nào kinh doanh được.”
“Hắc hắc” Nguyệt Tâm quấn quýt lấy ôm lấy tay anh: “Người đàn ông của em là thông minh nhất.”
“Ha ha.”
“Em vốn lo lắng sợ anh sẽ bị Hiểu Lỗi “lừa” một cú, không nghĩ anh lại có thể cùng nó “đánh Thái Cực”, nó căn bản không phải là đối thủ của anh.”
“Nếu như cậu ấy vẫn nghĩ muốn dựa vào “công phu mồm miệng”, như vậy tiến xa là không có khả năng.”
“Anh không định giúp nó đấy chứ?”
“Sẽ không. Anh không giúp những người có năng lực tự sống bằng sức mình.”