Không biết là ai đã tiết lộ mà có rất nhiều phóng viên tập trung ở nhà hàng nơi Kỳ Yến đang có mặt. Kỳ Yến hôm nay uống rất nhiều, đặt chân ra đến cửa định thiếu chút nữa thì muốn phun ra, cũng may mà chưa phun nếu không bị phóng viên chụp được thì lớn chuyện. Cô che miệng chạy lại vào bên trong, phóng viên ngay lập tức liền đuổi theo phía sau, tuy rằng có bảo vệ cản đám người phóng viên kia lại nhưng vẫn để lọt một người chạy vào được.
Kỳ Yến cúi đầu bước đi thật nhanh chợt có người vỗ vai, quay lại nhìn thì thấy ŧıểυ Trần, đi bên cạnh là Thiệu Hoa.
ŧıểυ Trần nói cho Thiệu Hoa biết bên ngoài có rất nhiều phóng viên đứng ở trước cửa chờ Kỳ Yến, có một người còn chạy vào được mà bộ dạng của ŧıểυ Yến lúc này xem ra đã uống không ít…
“ŧıểυ Trần, cậu đi chặn cái cậu phóng viên kia lại. Kỳ Yến?” Thiệu Hoa thoáng quay đầu gọi.
“Vâng.” Kỳ Yến lên tiếng trả lời.
“ Chúng ta đi đến phòng ăn riêng, cô có biết phòng Đông Mai không?”
“Biết.”
Thiệu Hoa giơ tay ra, ý bảo Kỳ Yến kéo anh đi: “Haha, cô dẫn tôi đi.”
Thiệu Hoa và Kỳ Yến thực ra là hai nhóm người khác nhau cùng đến nhà hàng này dùng cơm, khi anh cùng ŧıểυ Trần đi ra thì vừa vặn gặp phải Kỳ Yến đang “trốn” về. Nhóm người Thiệu Hoa vừa rồi ăn ở phòng Đông Mai, anh đợi cho đến khi tất cả khách mời ra về hết rồi mới ra khỏi phòng cho nên anh biết căn phòng đó hiện tại an toàn.
Kỳ Yến dắt Thiệu Hoa trở lại phòng Đông Mai, bên trong có người đang thu dọn bàn. Người này giống như nhận ra Kỳ Yến.
“Kỳ Yến! Kỳ ŧıểυ thư, cô có thể ký tên cho tôi được không?”
Kỳ Yến đang chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa, cô khó xử cười cười, người kia liền lập tức chạy ra ngoài lấy giấy bút rồi rất nhanh đã quay trở lại, Kỳ Yến ký tên xong liền nói với anh ta: “Bên ngoài có phóng viên đang theo dõi tôi, tôi trốn ở trong này một lát, anh giữ bí mật giúp tôi được không.”
“Được, được.”
Kỳ Yến lại nói tiếp: “Anh cứ ra ngoài trước đi, dọn sau cũng được.” Cô thật sự nhịn không nổi mà muốn ói ra rồi.
“Được.”
Nhân viên phục vụ vô cùng vui vẻ đi ra, Thiệu Hoa gọi với lại một tiếng: “Phiền cậu đem tới đây một ly trà.”
“Được.”
Nhân viên vừa đi khỏi, Kỳ Yến liền đóng sập cửa lại, nhịn không được nôn ra, vừa nôn vừa nắm chốt cửa. Thật may cô nôn xong lần thứ nhất rồi thì nhân viên kia mới quay trở lại, anh ta tiến vào nói: “Tiên sinh, trà của ngài đây.”
“Đưa cho Kỳ ŧıểυ thư.”
Kỳ Yến nhận lấy ly trà, vẫy tay ý bảo cậu nhân viên đi ra ngoài.
Nhân viên vừa đi ra, Kỳ Yến dùng trà súc miệng một lượt, sau đó lại nhịn được ói ra một lần nữa. Cô nôn rất nhiều, bởi vì chỉ có Thiệu Hoa ở trước mặt cô mới hoàn toàn có thể không cần bận tâm đến hình tượng của bản thân.
Sau khi nôn xong Kỳ Yến toàn thân đã rã rời, cô ngã xuống ghế, hai chân dạng ra, vỗ vỗ cái dạ dày, bộ dáng trông vô cùng thoải mái. Nhìn sang Thiệu Hoa đang ngồi nghiêm chỉnh gần đó, cô kìm chế không nổi mà bật cười.
Thiệu Hoa không biết cô cười cái gì, chỉ ngồi im, hai mắt “nhìn” về phía trước.
Bỗng nhiên có tiếng đập cửa.
“Thiệu tổng, là em, ŧıểυ Trần.”
Là ŧıểυ Trần! Kỳ Yến liền nhanh chóng thu chân lại, kéo váy xuống nghiêm chỉnh.
“Vào đi.”
“Thiệu tổng, phóng viên kia em đã đuổi được ra ngoài rồi, ngoài cửa vẫn còn rất nhiều phóng viên khác.”
“Làm sao bây giờ?” Kỳ Yến khẩn trương hỏi, hôm nay cô cùng với một nữ minh tinh khác hẹn ăn cơm với hai người đàn ông, cô kiếm cớ xin về trước. Chỉ sợ là nhà hàng này đã rối loạn lên hết cả rồi, mà ba người kia vẫn còn ở trong phòng. Nếu để cho đám phóng viên này biết được thì cô sẽ gặp không ít lời gièm pha.
“Đi cửa sau.” ŧıểυ Trần nói.
“ŧıểυ Trần, cậu tới cửa sau xem trước, có thể có phóng viên thông minh biết phục sẵn trước ở đó.”
“Vâng, được.”
ŧıểυ Trần nói chuyện với quản lý khách sạn để bọn họ đi tới cửa sau chỗ nhà bếp, cậu nhìn xung quanh khắp một lượt, chắc chắn là không có ai mới lái xe qua đó rồi chạy trở về đón Thiệu Hoa
“Thiệu tổng, phía sau không có ai.”
“Được, vậy thì chúng ta đi tới đó.”
ŧıểυ Trần đỡ Thiệu Hoa đi, Kỳ Yến bám sát phía sau, một đường rất thuận lợi.
Về tới khu nhà của Kỳ Yến, cô nhìn xung quanh, lúc xuống xe có chút do dự.
“Làm sao vậy?” Thiệu Hoa hỏi.
“A, vừa rồi ăn được gì cũng đều đã bị ói ra hết, hiện tại đói bụng, để cảm tạ ơn cứu mạng của Thiệu tổng, em có thể mời anh ăn khuya không?”
“Ha ha, không cần khách khí. Muộn rồi, em mau trở về đi.”
Kỳ Yến vẫn do dự, mãi sau mới mở miệng nói: “Em nhìn thấy xe của Dương Phàm, thật sự không muốn đụng phải anh ta.”
Thiệu Hoa nghe xong liền nói: “Vậy được rồi, chúng ta đi ăn đêm. Em muốn đi đâu?”
“Chợ đêm.”
“Mấy nơi kiểu như thế rất không vệ sinh.” Thiệu Hoa nhíu mày nói.
“A, ăn bẩn sống lâu.”
Thiệu Hoa nghe xong bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều hồi ức trước kia, Nguyệt Tâm cũng từng nói với anh câu đó, vậy mà giờ cô đã quên rồi… Anh không đáp lại, chỉ cười, sau đó bảo ŧıểυ Trần lái xe đi theo chỉ dẫn của Kỳ Yến.
Địa điểm cách đó rất gần, chỉ hai lần rẽ đã tới. Kỳ Yến rất hay chạy tới nơi này ăn khuya, chủ quán sớm đã quen biết cô, khách quen của cửa hàng này cũng đã nhẵn mặt với sự xuất hiện cô cho nên mới không coi cô là đại minh tinh mà đối đãi.
“ŧıểυ Trần, cậu với Kỳ ŧıểυ thư cứ ăn đi.” Thiệu Hoa thừa nhận bản thân anh nghiện sạch sẽ, anh rất khó tiếp nhận các loại thực phẩm quầy quán như thế này. Trừ khoảng thời gian mới ra tù ngày ấy thật sự không có tiền cho nên anh mới cố gắng chịu đựng ăn hàng quán ven đường, còn bất cứ một thời điểm nào khác, đại thiếu gia sẽ không bao giờ dành nửa con mắt của mình liếc nhìn chúng nó dù chỉ một chút.
“Đã nói là em mời rồi mà.” Kỳ Yến kéo tay của Thiệu Hoa đi vào trong.
Thiệu Hoa khó xử cười, đi theo cô tới ngồi cạnh một cái bàn.
“Thiệu tổng thích ăn gì? Trợ lý Trần thích ăn gì?”
“Tôi ngồi cùng mọi người là được rồi.” Thiệu Hoa vốn định nói “Tôi xem mọi người ăn là được rồi” nhưng ngay lập tức cảm thấy lời này có vẻ không phù hợp lắm với “thực tế khách quan” hiện nay.
Kỳ Yến liếc anh một cái liền đoán ra anh hẳn là nghiện sạch sẽ, cô quay sang hỏi ŧıểυ Trần: “Trợ lý Trần, một suất cơm rang thịt bò, thêm hai sâu cá mực nướng thì sao?”
“Được.”
“Ông chủ, cho một phần cơm rang thịt bò, một phần miến sào, hai sâu cá mực nướng,…”
Kỳ Yến gọi không ít đồ, Thiệu Hoa liền hỏi: “Không phải em cần giữ dáng sao?”
Kỳ Yến vỗ vỗ dạ dày, cười đắc ý nói: “Em ăn không mập được, cho nên cứ ăn uống thoải mái.”
“Ha ha”
Một lát sau, mấy món được bê tới, Thiệu Hoa nghe ra bộ dáng ăn uống của bọn họ thực sảng khoái, anh cười cười thế nhưng anh tuyệt đối không “thèm”, anh thật sự không muốn ăn hàng quán ngoài đường gì đó chút nào. Cũng bởi vậy mà hiện tại anh cũng thật sự rất đói. Sau khi mù anh rất ít khi ăn cơm cùng người ngoài bởi vì không thể nhìn được, ra ngoài ăn cơm thì phải ăn thế nào? Anh cảm thấy viễn cảnh ăn uống của mình thực sự rất khó nhìn. Cho nên nếu nhất định phải ăn cơm cùng người khác, anh chỉ uống rượu hoặc đồ uống khác mà không ăn cái gì, hơn nữa còn nhắc ŧıểυ Trần không được gắp thức ăn cho anh. Nếu để ŧıểυ Trần “giúp” anh ăn cơm giống như ở nhà thì anh còn mặt mũi nào nữa. Chiều anh vốn không ăn được gì, hiện tại đói muốn phát hoảng.
“Thiệu tổng, anh ăn cái này đi.” Kỳ Yến múc cho Thiệu Hoa một bát hoành thánh, sau đó đặt thìa vào tay phải của anh: “ Hoành thánh ở đây ngon lắm!” Đương nhiên mấu chốt là Kỳ Yến biết hoành thánh này rất thuận tiện khi ăn.
Thiệu Hoa cười có chút cứng nhắc: “Cảm ơn.”
Kỳ Yến thấy anh còn chưa ăn liền thúc giục: “Mau ăn đi, không ăn sẽ nguội mất.”
“Được.” Tay cầm thìa của Thiệu Hoa giống như có chút run rẩy, không phải bởi vì lý do gì khác, đơn giản là anh cảm thấy không được sạch sẽ, do đó xuống tay có chút do dự. Anh ăn một miếng, thật đúng là rất ngon! Thiệu Hoa rất nhanh đã giải quyết xong một bát.
“Thêm một bát nữa?”
“Không cần, cảm ơn.”
Kỳ Yến lại liếc anh một cái, quay ra nói với ông chủ: “Cho cháu một bát nữa, hai phần luôn.”
“Được.”
Một bát hoành thánh nhỏ mới là 15 cái, Kỳ Yến đương nhiên biết Thiệu Hoa ăn vậy không đủ.
Một bát hoành thánh nữa được đem lên, Kỳ Yến chờ cho nó nguội thêm một chút nữa rồi đưa cho Thiệu Hoa. Lần này tay cầm thìa của anh đã rất thành thục.
Một tiếng phanh xe kít lại vang dội.
“Thiệu tổng, Kỳ Yến, là hai người sao, các người xem ra đang rất vui vẻ.” Thì ra là Dương Phàm, anh ta đợi rất lâu mà không thấy Kỳ Yến xuất hiện liền quay xe rời đi, chỉ là chợ đêm này lại nằm trên đường anh ta về nhà. Nói xong Dương Phàm xuống xe, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Yến: “Cuộc sống về đêm của Kỳ ŧıểυ thư cũng thật phong phú. Ai yo, cũng còn rất tình cảm nữa, mang cả đại lão bản đi ăn đêm cùng!” Dương Phàm lại thăm dò, quay sang nói với Thiệu Hoa: “ Thiệu tổng so với tay nam chính kia đẹp trai hơn rất nhiều, anh cũng hẳn là nam nhân vật chủ chốt trong màn đùa giỡn mới mẻ này của cô ta rồi phải không, cùng diễn với Kỳ Yến, cảm giác thế nào, tốt không?”
“Kỳ Yến, chúng ta đi thôi.” Thiệu Hoa không muốn dây dưa mấy loại chuyện như thế này với Dương Phàm, anh đứng dậy, ŧıểυ Trần lập tức tiến lên đỡ lấy tay anh rồi đi ra xe.
Kỳ Yến đưa cho chủ quán hai trăm tệ, ý tứ không cần thối lại tiền, sau đó cô chạy theo Thiệu Hoa. Dương Phàm cũng bám sát, bắt lấy tay của Kỳ Yến: “Anh nói em nghe, có phải em đang cố ý chọc giận anh phải không?” Dương Phàm cao giọng: “Thời điểm anh ta còn tốt thì em không đến tìm, giờ anh ta mù rồi thì em lại quấn lấy anh ta, em có phải không còn mắt nữa hay không?”
Thiệu Hoa biết anh ta cố ý nói vậy, anh cũng lười nổi nóng. Hơn nữa anh cũng không muốn xen vào chuyện tranh cãi tình cảm của hai người này.
“Dương Phàm, anh!” Xung quanh có một vài người bắt đầu xúm lại, Kỳ Yến cảm thấy sự tình có vẻ đã lớn chuyện.
Thiệu Hoa cũng cảm nhận có người xúm lại, anh nói với ŧıểυ Trần: “ŧıểυ Trần, cậu đưa Kỳ Yến trở về.”
“Vâng.” ŧıểυ Trần đi lên phía trước, nói với Kỳ Yến: “Kỳ ŧıểυ thư, bây giờ tôi đưa chị về nhà.” ŧıểυ Trần kéo bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay của Kỳ Yến ra, Kỳ Yến biết điều chạy nhanh trốn vào trong xe của Thiệu Hoa.
Dương Phàm giơ tay đấm ŧıểυ Trần một cái, ŧıểυ Trần tránh được, ngược lại cậu còn hạ một quyền xuống người anh ta. Thiệu Hoa đã sớm nói ŧıểυ Trần cậu ấy đánh nhau so với anh còn hiểm hơn, ngày đó bọn họ tỷ thí, ŧıểυ Trần không phải đã đánh thắng Thiệu Hoa sao? Mới hai quyền Dương Phàm đã nằm lăn ra đất. Người vây quanh không ngưng chỉ chỉ trỏ trỏ lại giống như đang chế giễu.
“Mẹ nó, tên mù kia, anh có bản lĩnh cướp đoạt phụ nữ với tôi, như thế nào lại không có bản lĩnh một mình đấu lại tôi?” Dương Phàm hướng về phía Thiệu Hoa rống lên.
Thiệu Hoa không thèm để ý tới anh ta: “ŧıểυ Trần, chúng ta đi.”
Dương Phàm đứng lên định tới gần Thiệu Hoa đấm anh một cái liền bị ŧıểυ Trần đạp cho một cước ngã lăn ra đất. Chờ đến khi anh ta lại có thể đứng lên thì ŧıểυ Trần đã khởi động xe rời đi.
Không nghĩ tới ŧıểυ Trần mới đi được không bao xa thì bị xe của Dương Phàm đâm vào từ phía sau.
“A!” Kỳ Yến hoảng sợ la hoảng lên, không khỏi ôm lấy đầu rồi nhào vào lòng Thiệu Hoa.
Thiệu Hoa theo bản năng ôm lấy Kỳ Yến để tránh cô bị thương.
Dương Phàm lại tiếp tục húc vào sau xe Thiệu Hoa, một lần lại một lần. ŧıểυ Trần thấy anh ta điên rồi, chỉ có thể lôi điện thoại ra, vừa tăng tốc vừa báo cho cảnh sát biết tình hình. Xe của Dương Phàm vẫn đang bám theo sau. ŧıểυ Trần nói cho cảnh sát biết hướng đi rồi kêu họ đứng ở nơi nào đó chờ chặn xe. ŧıểυ Trần thật đúng là thông minh.
Cuối cùng cảnh sát cũng chặn lại được xe của Dương Phàm rồi sau đó đưa bọn họ đến đồn làm việc. Tất cả mọi người đều là người có tiếng, đều muốn dẹp chuyện trong gió yên biển lặng cho nên sự việc rất nhanh đã giải quyết xong.
“Thiệu tổng, thực xin lỗi, đều là tại em.”
“Không sao.” Thiệu Hoa vỗ vỗ vai cô: “ŧıểυ Trần, xe còn thể chạy không?”
“Xe bây giờ bị giữ ở cục cảnh sát, bọn họ nói mai mới có thể lấy ra.”
“Vậy chúng ta gọi taxi, đưa Kỳ ŧıểυ thư về nhà trước.”
“Vâng.” ŧıểυ Trần gọi một chiếc taxi lại.
Sau khi Kỳ Yến về nhà, hồn vía vẫn chưa ổn định, cô thật sự rất muốn có một người đàn ông ở bên cạnh lúc này. Tự nhiên cứ như vậy cô nghĩ tới Thiệu Hoa. Đến bây giờ cô mới cảm nhận được cái ôm của anh lúc trước thật ấm áp, vậy mà lúc đó cô lại chỉ biết hoảng sợ. Cô rất muốn gọi điện thoại cho anh, cầm lấy di động rồi lại buông xuống, cứ như vậy không biết qua bao lâu. Cô sờ lên mặt mình, vậy mà lại phát hiện ra bản thân đang khóc. Cô cười khổ một tiếng, đi vào phòng tắm xả vòi nước ấm, không buồn cởi quần áo mà mặc cho mình ướt sũng.
Kỳ Yến biết Thiệu Hoa là ông chủ tốt nhất, cũng có thể là người đàn ông tốt nhất. Kỳ Yến phát hiện bản thân thích anh mất rồi, cô nhớ nụ cười của anh, thản nhiên là thế vậy mà có thể khiến cho người ta ấm lòng, ánh mắt anh không hề biết tức giận làm cho ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy đau lòng. Nhưng cô biết bọn họ là không có khả năng, cô tự thấy bản thân không xứng với anh. Đột nhiên cô nghĩ ra một ý tưởng: cô cam tâm tình nguyện rơi vào “quy tắc ngầm” của anh. Nhưng sau đó cô lập tức phủ định ý tưởng đó, chôn mình trong dòng nước ấm, hai mắt mở to, thầm nghĩ: nếu Thiệu Hoa là con người như vậy cô còn có thể thích anh sao?
Ngửa đầu để nước xối thẳng vào mặt, cô cười khổ: đủ rồi, dù đêm nay cái ôm đó không xuất phát từ tình cảm, cũng đủ để sau này cô có thể ngồi trên xích đu ngày ngày nhớ lại.
Sau này khi Kỳ Yến cùng Hoa Duyệt kết thúc hợp đồng, cô tuyên bố tránh bóng, không tiếp tục bước chân trên con đường giải trí nữa.