Nguyệt Tâm đang đi dạo phố đột nhiên nhìn thấy phía trước có một vài người vây lại, cô đi đến, ngó đầu vào nhìn, thì ra là có người đang kéo đàn kiếm sống, còn ăn mặc rất nghiêm túc. Bên cạnh người này còn có một cậu thiếu niên, chắc là một cậu “cầm đồng”. Nguyệt Tâm trong lòng cười “haha” một tiếng, rất hài lòng với từ “cầm đồng” mình vừa nghĩ ra.
(Cầm là đàn, đồng là chỉ nhi đồng, trẻ em)
“Ây, kéo cho tỷ đây khúc “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài” Nguyệt Tâm hướng Thiệu Hoa trêu đùa.
ŧıểυ Hà nghe xong, phụt một tiếng cười không nhịn được.
Thiệu Hoa sợ run một cái, mỉm cười gật gật đầu rồi kéo đàn, kéo cũng không được lưu loát lắm. Nguyệt Tâm tuy rằng mù âm nhạc nhưng cô cũng nghe ra người này kéo đàn không ra sao cả. Cô cau mày, nhẹ giọng một tiếng rồi đặt xuống một đồng xu, sau đó quay người rời đi. Nguyệt Tâm không bao giờ ném đồng xu vào bát người ăn xin bởi vì cô cảm thấy hành động như vậy rất không tôn trọng người khác.
Ngày hôm sau, Nguyệt Tâm lại đến đây, cô cảm thấy người kéo Cello ngày hôm qua có chút quen mắt, nhưng sống chết thế nào cũng không nhớ ra nổi. Cô ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ mà không gặp được người kéo đàn đó, trông thời gian cũng không còn sớm, cô đành trở về.
Thứ bảy tuần sau Thiệu Hoa lại lôi ŧıểυ Hà tới địa điểm cuối tuần trước, bọn họ thường rất ít khi lặp lại vị trí đến. Buổi tối hôm nay Thiệu Hoa không để cho ŧıểυ Hà kéo đàn, một mình anh kéo cả buổi.
Có một nữ sinh lần đầu tiên nhìn thấy Thiệu Hoa đã bị anh hấp dẫn, cô cảm thấy Thiệu Hoa rất có mị lực quả thực rất thành thục, chín chắn, hơn nữa chính mình cũng muốn học âm nhạc, cô nhìn nhìn tư thế ngồi của Thiệu Hoa rất đẹp, cũng nhìn ra tay trái của anh không tốt nên mới kéo thành như vậy. Cô gái đợi cả một tuần, thứ sáu tuần sau cuối cùng cũng gặp lại Thiệu Hoa, cô vô cùng hưng phấn, ngồi nhìn anh cả đêm.
Thứ bảy tuần thứ ba, cô lại tới xem anh kéo đàn, thứ bảy tuần thứ tư cũng thế. Cô kết luận lại một điểm, anh cứ thứ bảy cuối tuần đều sẽ đến đây kéo đàn. Nhưng mà thứ bảy tuần thứ năm cô lại không thấy anh, tuần thứ sáu cũng không thấy nữa…
“ŧıểυ Hà, nhựa thông của tôi hết rồi, bây giờ cậu dắt tôi ra ngoài mua thêm một hộp đi.”
(Nhựa thông dùng để bôi lên mấy sợi dây cung khi kéo đàn, không bôi nhựa này lên thì không thể kéo đàn được.)
“Tôi đi thay anh là được rồi.”
“Ha ha, tôi vốn cũng không có nhiều cơ hội được đi dạo bộ như thế này.”
“Được.”
“ŧıểυ Trần nói trên đường Tân Hải, chỗ giao lộ Ôn Châu có một nhà bán cầm, đường Tân Hải cách đây cũng không xa, chúng ta đi bộ đến đó cũng được.”
“Được.”
Mù gần một năm rồi nhưng Thiệu Hoa từ trước đến giờ vẫn chưa từng một thân một mình đi trên đường lớn, kẻ có tiền không phải ra cửa đều có xe riêng đưa đón sao. Trước kia cùng ŧıểυ Hổ ra ngoài mua đồ ăn đều một tay chống gậy, một tay bám vào cánh tay của ŧıểυ Hổ. Hiện tại ở nhà hay là ở văn phòng anh có thể một mình đi ra đường là hoàn toàn không thành vấn đề, có nhiều lúc anh còn không dùng gậy chống. Nói thật thì Thiệu Hoa mà đánh nhau thì liều mạng đến mức ngay cả sinh mệnh của mình cũng không cần nhưng hiện tại nếu để cho anh một mình đi trên đường lớn anh vẫn có chút hoảng hốt, hai tay đều phải bám víu vào một vật gì đó thì anh mới có thể an tâm.
Thiệu Hoa tay phải chống gậy, tay trái bám vào cánh tay của ŧıểυ Hà đi dạo phố.
“Người này làm gì mà lái xe nhanh vậy không biết?” Bọn họ đang đi trên đường đi chuyên dành cho người đi bộ, một chiếc xe đi sát đường phóng qua quá nhanh, Thiệu Hoa nghe mà nhíu mày.
“Phía trước đường Hoành Mã có phải là đường Quế Lâm không?”
ŧıểυ Hà nhìn biển báo nói: “Đúng vậy.”
Thiệu Hoa hài lòng cười một tiếng. Vừa rồi anh vừa đi vừa đếm giao lộ, cảm thấy trí nhớ của mình cũng không tệ lắm.
“Nơi đó có phải có một tào nhà cao tầng, bên ngoài toàn bộ đều là thủy tinh?”
ŧıểυ Hà nhìn theo phương hướng mà Thiệu Hoa chỉ, đại khái là lệch khoảng 60 độ thì đúng là có một tòa nhà cao tầng như lời anh nói. ŧıểυ Hà chỉnh tay của Thiệu Hoa hướng về vị trí đúng: “Thiệu tiên sinh, là hướng này.”
“A.”
Dọc đường đi Thiệu Hoa nói rất nhiều, anh dùng tất cả các giác quan trừ thị lực, càng không ngừng muốn ŧıểυ Hà chứng thực xem cảm giác của anh có đúng hay không. Khoảng 20 phút sau bọn họ đi tới một ngã ba, ŧıểυ Hà dắt Thiệu Hoa đi rất chậm.
Mua xong nhựa thông, Thiệu Hoa hỏi ŧıểυ Hà: “Cùng tôi đi mua quần áo được không?” Thiệu Hoa tự nghĩ, người học âm nhạc khả năng thưởng thức vốn không tệ, hơn nữa bọn họ không phải là bạn vong niên hay sao? Gu thẩm mĩ của ŧıểυ Hà chắc hẳn là không kém. Vả lại cũng vừa mới đổi mùa, Thiệu Hoa nghĩ muốn mua thêm trang phục.
(Bạn vong niên nghĩa là kết bạn không màng đến tuổi tác, Thiệu Hoa 37 tuổi trong khi ŧıểυ Hà mới 18 nên Thiệu Hoa gọi là bạn vong niên.)
Thiệu Hoa để cho ŧıểυ Hà nhìn, cũng bảo cậu tự chọn cho mình mấy bộ. Người bán hàng lấy ra mấy bộ quần áo đưa cho Thiệu Hoa, anh cười nói: “Cô cũng lấy giúp cậu ấy một bộ đi, cỡ nhỏ hơn.”
ŧıểυ Hà thực rất ngại, bảo anh tự mua cho mình là được rồi, Thiệu Hoa đè tay cậu xuống nói: “Đây coi như là đồng phục của chúng ta đi! Dùng khi diễn xuất, tôi là ông chủ, cậu là trợ lý, đương nhiên tôi phải cấp phát đồ cho cậu rồi! Haha.”
ŧıểυ Hà một phen lau mồ hôi: thật may cậu không chọn tây trang nếu không hai người mặc tây trang giống nhau đứng đầu đường hát dạo, không bị người ta cười mới là lạ…
“Đến Tân Hóa, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho cô.” Nguyệt Tâm vô cùng vui vẻ tiễn một người khách quen, cô xoay người nhìn thấy Thiệu Hoa cùng ŧıểυ Hà bước vào, cô liếc mắt một cái là nhận ra họ ngay: “Là hai người!”
“A?” Thiệu Hoa có chút kích động, có chút khẩn trương. Vừa rồi anh nghe thấy tiếng của Nguyệt Tâm, kiềm chế không được còn muốn chạy tới gần cảm nhận một chút.
“Tôi nhớ rõ hai người! Hai người từng đứng ở đầu đường kéo Cello kiếm tiền!”
“Ha ha.”
“Xin hỏi…” Nguyệt Tâm để ý tới gậy chống trong tay Thiệu Hoa, cô lại nhìn lên mắt anh, ảm đạm không chút ánh sáng, mí mắt hơi buông xuống, ánh mắt lại không biết đang dừng nơi nào: “Anh muốn mua gì?”
Thiệu Hoa tim đập loạn nhịp trong chốc lát, anh cúi đầu nhẹ giọng hỏi ŧıểυ Hà cửa hàng này bán đồ gì, ŧıểυ Hà nói cho anh biết ở đây bán quần áo nữ.
“Mua quần áo.”
“Mua cho bạn gái?”
“A? Đúng.”
“Tôi chọn giúp anh, bảo đảm bạn gái anh sẽ thích!” Nói xong Nguyệt Tâm liền xem xét tìm kiếm: “Cô ấy mặc số mấy?”
“Dáng người giống cô.”
Nguyệt Tâm ngừng tay, nghĩ nghĩ: anh thấy thế nào được dáng người của tôi? Nghĩ xong cô liền thè lưỡi, lắc đầu, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, buôn bán được là tốt rồi. Chọn xong vài món đồ, Nguyệt Tâm giơ lên, quơ quơ trước mặt ŧıểυ Hà: “Cậu thấy thế nào?”
“Ách, tôi không biết đâu.” ŧıểυ Hà đỏ mặt.
“Gói lại đi, tôi lấy hết.” Thiệu Hoa nói.
Nguyệt Tâm cho vào túi, đưa cho ŧıểυ Hà rồi quay ra nói với Thiệu Hoa: “Hoan nghênh lần sao lại tới.”
“Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Thứ bảy tuần sau Thiệu Hoa lại kéo ŧıểυ Hà tới cửa hàng chuyên nhạc cụ kia để mua hai chiếc kẹp đàn, tiện đường cũng dạo qua các cửa hàng. Anh muốn tới của hàng của Nguyệt Tâm nhưng lần trước căn bản anh không có để ý nên không nhớ đường, ngẫu nhiên nghe được giọng nói của cô anh mới đi vào. Anh có chút ngượng ngùng hỏi ŧıểυ Hà, chưa mua đồ gì đã ra đi ra ngoài rồi.
Lại một thứ bảy nữa đến, Thiệu Hoa muốn gọi ŧıểυ Hà cùng đi mua dây cung mới nhưng vừa mới kêu hai tiếng “ŧıểυ Hà” anh liền xua tan cái ý niệm này, dây cung hiện tại vẫn còn dùng rất tốt.