Nguyệt Tâm cầu trời khấn phật: Cầu trời cho con hôm nay không gặp cái con ma ốm kia! Nếu được thì từ nay về sau con sẽ đi thang lầu…(Hu hu…17 tầng lận đó!).
Lúc đi làm buổi sáng, ở khu vực thang máy luôn có rất nhiều người đứng đợi. Một thang máy chứa không nổi số người đứng chờ là chuyện bình thường. Nguyệt Tâm cảnh giác nhìn bốn phía, ha ha, không thấy “hắn”!
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, 8:50 AM! Đột nhiên cô nghĩ: sáng sớm…là đàn ông thì cần phải giải quyết mấy cái vụ “cương-lúc-sáng” chứ! Chắc anh ta sẽ không đến sớm như vậy đâu! Huống chi anh ta là tổng giám đốc, cần gì phải đi làm đúng giờ chứ nhỉ? Nghĩ như vậy nên Nguyệt Tâm thả lỏng tinh thần. “Cương” à? Hứ! Đúng là đồ “cương thi” chết giẫm!
Bị bóng ma tâm lý đè suốt một lúc lâu nên hôm nay Nguyệt Tâm không dám đi thang máy. Cô nhờ Janet mua hộ cơm. Nơm nớp lo sợ cả ngày, cuối cùng cũng tan ca. Nguyệt Tâm đứng chờ thang máy cùng Janet. Cô hồi hộp chờ thang máy mở. “Đinh”, thang máy đến tầng 17, cửa mở! Tốt quá! Cương thi không xuất hiện! Nguyệt Tâm vui vẻ vào thang máy.
“Chết tiệt!” Nguyệt Tâm âm thầm kêu một tiếng. Sao lúc tan tầm lại có người đi thang máy lên lầu trên cơ chứ! Không được rồi, nếu không nhân cơ hội này mà lẻn ra thì gặp con ma ốm đó là cái chắc rồi!
Nguyệt Tâm chờ lúc mọi người không chú ý nhanh chóng ùa vào dòng người lẻn ra khỏi thang máy. Lúc Thiệu Hoa một mình chờ thang máy mở cửa bỗng cảm thấy bên trong thang máy có một cơn gió lạnh thổi qua…
“Chết rồi!”.
“Sao thế?”.
Nguyệt Tâm vừa tra chìa khóa vào ổ mới phát hiện để quên tài liệu ở văn phòng. Ngày mai phải trực tiếp mang nó đến cho khách hàng. Số cô đã định phải chết rồi! Nếu không phải vì cả ngày lo lắng bồn chồn, hai ngày đều gặp con ma ốm đó thì cô sẽ không quên trước quên sau như vậy!
Nguyệt Tâm nghĩ nếu bây giờ cô đi lấy tài liệu thì có khi nào đụng con ma ốm kia không? “Hắn” vừa mới lên lầu mà! Nhưng nếu bây giờ mình mà không đi lấy thì phải dậy sớm đến công ty lấy rồi lại chạy đến giao cho khách nữa! Ôi! Buổi sáng yêu quý! Giường ngủ yêu quý!
Nguyệt Tâm quyết định chín giờ đến công ty lấy tài liệu. Giờ này chắc mấy người tan tầm đúng giờ đã về nhà hết rồi, còn tăng ca chắc phải đến mười giờ đêm. Đến giờ đó dễ bắt taxi về. Khi đó, thang máy cũng không có người.
Nhưng sự thật chứng minh, Nguyệt Tâm đã sai. Chọn lúc mười giờ mới là tốt nhất. Bởi vì lúc đó, trong thang máy sẽ nhiều người, chắc chắn sẽ không giống với tình huống trong thang máy chỉ có hai người, hoặc có thể nói, một người một “ma”…
“Chết tiệt!” Lúc Nguyệt Tâm vào thang máy rồi xoay người lại, cô liền thấy con ma ốm ấy cũng cùng vào. Nguyệt Tâm di chuyển ánh mắt, không nhìn “hắn”. Tới tầng 17, cô vội vàng ra khỏi thang máy. Tất cả đèn đều đã tắt. Văn phòng trông cứ như không gian chụp hình quỷ trên Discovery! Nguyệt Tâm bật đèn, vào phòng mình lấy tài liệu rồi đi ra.
“Chết tiệt!”…cái từ này hôm nay được thốt lên thật là nhiều…
Về đến nhà, Nguyệt Tâm mới phát hiện tài liệu không ở bên trong. Lúc này cô mới nhớ đã để chúng trong một túi văn kiện khác. Hôm nay thật xui xẻo! Nhưng hôm nay Nguyệt Tâm không tin mình sẽ xui hơn nữa. Cô quyết định quay lại văn phòng công ty! Cô nhìn thời gian, rất tốt, chờ chút nữa là qua mười giờ. Cô sẽ không gặp “ma” nữa!
Lần này, lúc Nguyệt Tâm chờ thang máy, cô cố ý nhìn cửa phản quang của thang máy để xem có con “ma” nào đứng sau mình không. Ha ha, không có ai, cô vào thang máy. Nguyệt Tâm đến văn phòng, xác nhận đúng tài liệu rồi mới đi ra. Cô cầm tài liệu đứng chờ thang máy.
“Đinh”, cửa thang máy mở…Một bất ngờ lớn xuất hiện, không, phải là một màn “có ma” xuất hiện mới đúng! Con ma ốm ấy ở bên trong! Nếu lúc này chỉ có một mình “ma ốm” ở bên trong, cô nhất định sẽ bỏ thang máy. Nhưng bây giờ còn có rất nhiều người khác, một trong số đó còn giúp cô nhấn nút chờ thang máy. Nguyệt Tâm lẩm bẩm vô số lần từ “Chết tiệt!”…Cuối cùng, cô cũng phải vào thang máy.
Mười giờ đêm đúng là thời gian “khan hiếm xe”. Cửa chính của Long Mỹ có rất nhiều người chờ xe. Nguyệt Tâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định ngồi xe buýt về.
Ngồi trên xe buýt, Nguyệt Tâm thở dài, lấy tay lau mồ hôi trên trán. Nhưng mây đen trên đầu vẫn còn quanh quẩn…
Đột nhiên, mắt cô sáng lên…
Bugatti Veyron… “chết tiệt!”…
Ngồi xe buýt cũng nhìn thấy xe của con ma ốm đó đi bên cạnh…Chắn chắn cô không nhìn lầm…Bugatti Veyron…là xe của “hắn”! Hôm qua cô nhìn thấy con ma ốm ấy lên chiếc xe này, hơn nữa cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của “cương thi”!
Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng. Nhưng Thiệu Hoa vẫn thấy chân rất đau, không khác ngày mưa là mấy. Tình huống này vẫn thường đau một lúc lâu mới hết…”chết tiệt!”.