Trần Lập – ŧıểυ Trần đi theo Thiệu Hoa cũng đã năm năm, tuy rằng cậu hiện tại mới 21 tuổi nhưng những kinh nghiệm có được khi ở cạnh Thiệu Hoa suốt năm năm qua có thể nói là hơn rất nhiều người cho dù là bảy năm, tám năm, thậm trí mười năm kinh nghiệm.
Cậu chính là do Thiệu Hoa “ nhặt được”, hai người quen biết như vậy quả thực là không hề bình thường. Giả làm tài xế cùng anh “diễn kịch” xây dựng quan hệ; khi Thiệu Hoa đón khách thì cùng anh tiếp rượu, khi cùng Thiệu Hoa đến thành phố H làm truyền thông, ŧıểυ Trần còn học được những “văn hóa tri thức” còn nhiều hơn gấp bội những gì cậu được học ở trường trước kia…
Còn nhớ một buổi tối hôm nào đó, cậu với Thiệu Hoa đi ra từ khách sạn bậc nhất thành phố, thời điểm cách chiếc xe đang đậu vài bước chân thì bỗng nhiên từ đâu nhảy ra ba kẻ cầm dao găm xông tới muốn cướp tiền của họ. Hai người không nói lời nào xông lên tay không đánh lại bọn cường đa͙σ. Ba tên kia có dao thế nhưng lại không đánh lại được hai người Thiệu Hoa và ŧıểυ Trần vốn chẳng có vũ khí. Mới vài quyền mấy con dao đã bị đá văng ra xa, trong đó hình như lão đại của bọn chúng không biết còn hét lên câu gì đó rồi cả ba tên cùng chạy bán sống bán chết tẩu thoát, muốn “kiếm cơm” cũng chẳng nổi.
ŧıểυ Trần 21 tuổi có thể nói sự đời trải qua cực kỳ phong phú. Nhưng là cậu mỗi khi ở trước mặt Thiệu Hoa vẫn cứ ngại ngùng như một đứa nhỏ, thậm chí còn có chút cung kính quá mức… lúc nào cũng trước “Thiệu tổng”, sau cũng “Thiệu tổng”. Thiệu Hoa đánh nhau cũng thật dũng mãnh, nhưng thân thể cũng thật nhiều bệnh, dù cho là bệnh nhẹ cậu cũng gấp đến độ toát mồ hôi, nhiều lúc còn mất hết cả mặt mũi mà rơi biết bao nhiêu nước mắt, cảm giác đau không hề giống với những lúc cậu đánh nhau sứt đầu mẻ trán mà lại cũng chẳng thấy cậu rơi một giọt lệ nào…
Trước kia khi đến năm mới, Thiệu Hoa đều phát cho cậu một tấm chi phiếu để cho cậu mua đồ về cho gia đình làm quà nhưng ŧıểυ Trần cũng thực biết tiết kiệm, hơn nữa thời gian về thăm nhà cũng không nhiều nhưng Thiệu Hoa luôn cố gắng sắp xếp cho cậu được về quê nghỉ ngơi nhiều hơn một chút thế mà cậu vẫn luôn vội vã trở lại. Miệng thì nói là “trở về đi làm” nhưng thực chất trong lòng không phải là đang lo lắng cho “ma ốm” Thiệu tổng hay sao?
Mỗi lần tiết kiệm mua quà về quê mừng năm mới thì không nói nhưng mỗi lần từ nhà trở lại thì lúc nào cũng bao lớn bao nhỏ không biết bao nhiêu tặng cho Thiệu Hoa làm quà chúc tết. Có một năm, Thiệu Hoa đưa cho ŧıểυ Trần tổng cộng mười vạn, thế nhưng ŧıểυ Trần lại trả lại anh tám vạn, chỗ còn lại đã là quá nhiều rồi…
Lần này ŧıểυ Trần chọn được hai căn phòng khá rẻ. Đương nhiên cậu muốn ở chỗ nào gần với căn hộ của Thiệu Hoa để tiện đi qua đó, cậu lo sức khỏe của anh không tốt.
“Thiệu tổng, phòng em đã mua xong rồi.” ŧıểυ Trần đưa chi phiếu cho Thiệu Hoa xem, sau đó lại đỏ mặt đặt chìa khóa lên bàn. “Cách khu chung cư Quốc Hòa không xa, nằm trong ŧıểυ khu Tam Giang gần mấy con đường lớn, phòng 509 tòa nhà số 1, một phòng khách một phòng ngủ.”
“Đưa tôi chìa khóa làm gì?” Thiệu Hoa nhìn ŧıểυ Trần đang cúi đầu, cũng biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì: “Cậu theo tôi lâu như vậy, tôi sớm đã nên mua cho cậu một căn hộ riêng, ha ha. Cậu trưởng thành thế này rồi cũng nên tìm bạn gái đi, không thể cứ ở với tôi như trước được.”
“Thiệu tổng, nhưng mà sức khỏe của anh không tốt.”
Nghe mấy chữ “sức khỏe không tốt” Thiệu Hoa rất buồn bực. “Chẳng lẽ cậu muốn cả đời này làm bảo mẫu cho tôi sao? Nhiều việc của công ty giao cho cậu như vậy, cổ phần công ty cậu cũng có, hiện tại cậu hẳn là nên cân nhắc đến chuyện làm ăn thế nào, còn cả việc tìm bạn gái nữa, phải không?” Nói xong Thiệu Hoa kéo ŧıểυ Trần đến trước gương, tay còn đặt trên đầu cậu, khoa tay múa chân một chút nói: “Cậu xem cậu đã cao như vậy, sắp vượt tôi rồi. Hiện tại còn rất ra dáng… Bất quá vẫn là không đẹp trai bằng tôi thôi. Nhanh đi tìm bạn gái đi.”
Thiệu Hoa một khi nói dóc thì cậu nào theo được anh. ŧıểυ Trần đúng là cũng đã cao đến một mét bảy hai bảy ba rồi. Thế nhưng câu sau thì Thiệu Hoa đúng là nói thật, ŧıểυ Trần không thể đẹp trai như anh được, hắc hắc.
“Thiệu tổng…” ŧıểυ Trần thanh âm có chút run rẩy.
“Đừng nói là cậu chuẩn bị khóc nha! Cậu đánh nhau so với tôi còn ác liệt hơn, như thế nào nói khóc liền khóc luôn?” Thiệu Hoa huých ŧıểυ Trần một cái: “Tôi cũng không phải tuyệt giao với cậu, cậu kích động cái gì?”
“Vâng.” ŧıểυ Trần nhịn xuống rơi nước mắt.
Thiệu Hoa vỗ bả vai cậu nói: “Yên tâm, sức khỏe tôi bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, rất lâu rồi không còn ngất xỉu nữa.”
“Vậy buổi sáng ai giúp anh xoa bóp?”
“Tôi nằm trên giường lâu thêm một chút là được rồi, phải không?”
“A”
“A cái gì mà a?” Thiệu Hoa lườm cậu một cái xem thường. “Cậu yên tâm đi. Có Chu ŧıểυ thư, chính là người mà hai ngày trước chúng ta cứu, cô ấy sẽ tiếp nhận thay công việc của cậu.”
ŧıểυ Trần trong lòng thầm bội phục, công phu tán tỉnh của Thiệu tổng cũng quá lợi hại rồi.
“Thiệu tổng…”
“Lại làm sao vậy?” Thiệu Hoa cảm thấy đôi khi ŧıểυ Trần lắm lời cũng chẳng kém mấy mẹ mấy bà là bao nhiêu.
“Em có bạn gái rồi.”
“Sao?”
“Hai ngày trước đã chính thức xác nhận quan hệ, chính là hôm anh bảo em đi ngủ khách sạn đó…”
“Ha ha, thì ra ngày đó tôi bảo cậu đi ngủ ở khách sạn, cậu liền ngủ cùng bạn gái cậu luôn sao?” Thiệu Hoa vỗ bả vai của ŧıểυ Trần nói: “Ngủ ngon lắm đúng không!” Đương nhiên Thiệu Hoa biết ŧıểυ Trần cũng không phải kiểu người làm càn như thế.
“……….”Mặt ŧıểυ Trần đỏ như gan lợn.
Thiệu Hoa đưa chìa khóa trả lại cho ŧıểυ Trần: “Đưa chìa khóa này cho bạn gái cậu, đừng đưa cho tôi.”
“Cố ấy có rồi.”
“… Vậy cậu đưa cho tôi làm gì?”
“Là chìa khóa ở đây, anh, anh có thể đưa cho…”
“Ha ha.”
“Thiệu tổng…”
“Còn có chuyện gì?”
“Cô ấy là biên tập tin tức mới của công ty chúng ta, tên là Đường Ngọc San, vừa tốt nghiệp đại học năm trước, lớn hơn em hai tuổi… Bọn em quen nhau tại một buổi hội thảo thông báo tin tức mới. Cô ấy tốt lắm…”
Thiệu Hoa thật giống như bậc cha mẹ, kiên nhẫn ngồi nghe toàn bộ tình sử yêu đương của ŧıểυ Trần. Bất quá tất cả đều là do ŧıểυ Trần chủ động nói ra, là can tâm tình nguyện nói. Chờ ŧıểυ Trần nói xong, Thiệu Hoa lại ghi lên một tờ ngân phiếu: “Ngày may đi mua một chiếc xe, thuận tiện cho việc đi hẹn hò.”
“Ách, em…, em có thể tự mua.” ŧıểυ Trần đỏ mặt, cậu ngại nhận tiền của Thiệu Hoa, hơn nữa tiền lương của cậu hiện tại có thể xếp vào loại thu nhập cao, tuyệt đối có thể tự mua một chiếc xe.
Thiệu Hoa trừng mắt nhìn ŧıểυ Trần một cái: “Đừng dài dòng.”
ŧıểυ Trần mím chặt môi, đành nhận lấy tờ ngân phiếu, trong đầu nghĩ mua một chiếc tầm 10 vạn là tốt rồi, cậu ngồi không nổi một chiếc Bentley.
Kinh phí yêu đương của vị phụ huynh này cấp cho cậu cũng thật cao quá rồi.
p/s: Ai nói cho tui biết không phải là cái chương này tui đang đọc đam mỹ trá hình đi, pleaseeeeeee!!!