Phong thủy của tòa nhà Long Mỹ rất tốt. Mới chuyển đến được vài ngày, Nguyệt Tâm đã nhận được hai case lớn. Văn phòng bây giờ rộng và sáng hơn trước rất nhiều. Mấy hôm nay, tâm trạng của Nguyệt Tâm rất tốt.
“Mọi người ăn gì? Hôm nay tôi đãi!” Nguyệt Tâm chủ động mời đồng nghiệp.
“Cà phê, loại tự pha ấy!”.
“Bỏng ngô loại lớn!”.
“Trà sữa, không cho trân châu!”.
“…”.
Siêu thị ở lầu một có đầy đủ, không hổ danh là siêu thị náo nhiệt nhất. Bên trong có đầy đủ hàng hóa, đồ dùng mà giới văn phòng cần. Nguyệt Tâm mua xong trà bánh nên quay về. Lúc vào thang máy, cô đột nhiên hoảng sợ…là anh ấy, hình dáng ấy đúng là anh ấy. Tuy rằng nhìn sơ qua thì có da có thịt hơn trước nhưng bộ dạng che miệng ho khan ấy thì không thể nào nhầm được.
Vì quá chú ý người đó mà Nguyệt Tâm đã bỏ mất tầng 17, đi theo người đó lên tầng 23. Lúc cô muốn đi ra thang máy thì mới phát hiện mình đi nhầm nên đành lùi về sau, ngay lúc thang máy sắp khép lại, cô nhìn thấy hai chữ Hoa Duyệt. Hai chữ này hình như cô đã từng nghe qua.
Nguyệt Tâm hy vọng mình nhớ nhầm. Nhân lúc thang máy đi xuống, Nguyệt Tâm thoáng nhìn qua bảng chỉ dẫn được dán trong thang máy: Tầng 23 – 26: Công ty Truyền thông Hoa Duyệt…
“Tổng giám đốc Hoa Duyệt từng ngồi tù mười năm…” Tin tức này năm đó đã gây biết bao tranh cãi, Chu Nguyệt Tâm không thể không biết đến, do vậy cô mới biết tổng giám đốc của Hoa Duyệt chính là Thiệu Hoa.
Vậy thì, người vừa rồi nhất định là anh, Thiệu Hoa! Suy nghĩ của Chu Nguyệt Tâm bỗng chốc rối bời. Cô không biết hai tròng mắt của mình đã đỏ hoe.
“Tôi đã mua xong rồi, mọi người tự chia nhau nha!” Nguyệt Tâm đem túi đồ ăn để trên bàn rồi quay lại phòng làm việc của mình. May mắn Lisa không ở đây, Nguyệt Tâm gục xuống bàn khóc nức nở.
Bốn năm rồi! Không ngờ còn có thể gặp lại anh. Năm đó, dù cho Nguyệt Tâm nói gì anh cũng nhất quyết đuổi cô đi.
Anh nói: “Anh là kẻ giết người, bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng, nếu theo tôi em sẽ không có hạnh phúc!”.
Nguyệt Tâm không ngại khổ, kéo áo anh mà nói: “Em tin anh! Tin anh là người tốt, anh không phải là kẻ giết người! Lần đó là ngộ sát…”.
Anh còn nói: “Toàn thân anh đều là bệnh tật…thắt lưng, tim, phổi đều có vấn đề…không biết có thể sống đến lúc nào! Nếu em dám theo anh thì em là đồ điên!”.
Nguyệt Tâm bổ nhào vào trong ngực anh, vừa khóc vừa lấy tay vuốt lưng cho anh thở đều: “Cũng được, em là kẻ điên, em yêu anh, em muốn sống với anh!”.
Đột nhiên Nguyệt Tâm bị anh đẩy ra, chưa kịp hoàn hồn đã thấy anh vào trong siêu thị, mua một bình Erguotou ra, mở nắp rồi uống ừng ực. Nguyệt Tâm đau lòng kéo tay anh: “Anh điên rồi! Không muốn sống nữa sao?”.
“Nếu em không nghe lời anh, anh chết cho em xem!” Nguyệt Tâm nhìn anh, nói không nên lời, cơ thể anh như thế thì làm sao mà uống được rượu?
Anh nhìn Nguyệt Tâm đang khóc nấc nghẹn ngào, cố gắng bình tĩnh mà nói: “Em vừa bước vào đời, đối với anh chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ sinh ra thích thú, tò mò…Một thời gian sau, em sẽ nhanh chóng quên anh. Sau đó sẽ gặp được những chuyện khác, những con người khác thú vị hơn. Có lẽ, khi đó anh đã chết!” Nói xong, anh ném bình rượu vào thùng rác, xoay người rời khỏi đó.
Nguyệt Tâm nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến lời anh, cảm thấy cũng đúng. Bọn họ quen nhau bao lâu? Chỉ có ba tháng! Mình dựa vào cái gì mà nói mình yêu anh điên cuồng? Có hiểu hết con người anh chưa? Cô chỉ biết anh trong cơn say mà lỡ tay ngộ sát người ta, anh là anh trai của chủ tịch Tập đoàn truyền thông Quang Hối, anh bị bệnh rất nặng, ngay cả tiền chữa bệnh cũng không có lại nhất quyết mời luật sư kêu oan…chỉ nhiêu đó thôi! Có lẽ cô chỉ tò mò về anh, anh đối với mình lại rất tốt nên cô cứ lầm tưởng rằng mình yêu anh! Haha, anh nói đúng! Có lẽ, không bao lâu sau anh sẽ chết, nếu vĩnh viễn không gặp anh, mình sẽ quên anh ngay thôi!
Mãi đến ba năm sau, Nguyệt Tâm không ngờ được mình lại nghe được tin tức về anh trên một tờ báo: “Tổng giám đốc Hoa Duyệt từng ngồi tù mười năm…”. Hóa ra anh còn sống, hơn nữa sống rất tốt!
Hôm nay, Chu Nguyệt Tâm nhìn thấy Thiệu Hoa. Những kỉ niệm trong ba tháng ấy lại quay về, không sót một chút nào. Khi đó, Thiệu Hoa có thể được hình dung như một “cái xác không hồn”…ngay cả một chút thịt cũng không có. Khuôn mặt trắng nhợt giống như “cương thi” vừa tái vừa nhợt nhạt. Anh thường xuyên ho khan, ho rất nhiều. Anh rất gầy, các đốt ngón tay rất thô, nhiều lúc chúng bị sưng vù, có lúc anh phải băng chúng lại…Sau này Nguyệt Tâm mới biết, đó là do bệnh phong thấp gây ra. Bệnh của anh đã rất nặng trở thành kinh niên, trị không được gốc rễ nữa rồi!
Hôm nay nhìn anh tốt hơn so với trước kia rất nhiều. Tuy rằng không thể thấy mặt anh, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng đã đủ biết anh khỏe hơn trước rất nhiều. Nguyệt Tâm âm thầm nở nụ cười. Hiện tại, chắc có lẽ anh không dễ chết như vậy đâu!
Nguyệt Tâm lấy gương ra soi, khác xa so với bốn năm trước. Khi đó, khuôn mặt cô còn rất ngây thơ, tóc cắt ngắn, trang phục đơn giản. Bây giờ, cô mặc đồ công sở, tóc xoăn, mỗi ngày ra khỏi nhà đều phải trang điểm một chút. Anh chắc chắn sẽ không nhận ra cô. Huống hồ, lúc bước vào thang máy, hình như anh cũng không thấy cô!
Lúc Thiệu Hoa tan làm, khi đang ở trong thang máy, anh nhìn bảng hướng dẫn trong đó một lượt…Tầng 17: Công ty Luật Kim Mậu!