Sau khi tới huyện A, Thiệu Hoa dừng trước cục thương mại, đi ra nói rõ với ŧıểυ Trần: “Hiện tại tôi lái xe, nhưng cậu là lái xe của tôi, cậu gọi tôi là “Thiệu tổng”, hiểu không?”
“Được ạ.” Kỳ thật ŧıểυ Trần chỉ nghe hiểu nửa câu sau. Sau này mỗi khi giới thiệu với người ngoài Thiệu Hoa đều nói: “Đây là thư ký kiêm lái xe của tôi, ŧıểυ Trần.”, lúc đó cậu mới hoàn toàn hiểu được ý tứ trong câu nói của anh.
Tới thị trấn M không lâu, có một ngày ŧıểυ Trần nói với Thiệu Hoa: “Thiệu tổng, nhà của em cách nơi này không xa, em muốn trở về thăm nhà một chút.”
Nghe cậu nói như vậy Thiệu Hoa mới nhớ tới một chuyện, ŧıểυ Trần ở cùng anh đã được tháng rồi nhưng anh còn chưa có trả lương cho cậu. Không những thế mỗi sáng cậu còn giúp anh mát xa, phải trả nhiều thêm một chút. Thiệu Hoa nhìn ví, tiền mặt còn khoảng hơn 3 nghìn, anh rút 3 nghìn ra đưa cho ŧıểυ Trần “Tiền lương tháng này của cậu, trước hết tôi cứ đưa trước một chút này, ngày mai lại đưa tiếp.”
“A?” ŧıểυ Trần cảm thấy đưa cho cậu một nửa chỗ này thôi cậu đã thấy thấy vô cùng thỏa mãn, vậy mà anh còn nói cái gì mà “Ngày mai lại…”
Thiệu Hoa kéo ŧıểυ Trần ngồi xuống, hỏi: “Trong nhà cần tiền phải không?” Thiệu Hoa thấy cậu mới đủ tuổi đã đi ra làm công, phỏng chừng gia cảnh rất khó khăn, có thể phải dùng tiền gấp.”
“Ách———“
Thiệu Hoa vỗ vai ŧıểυ Trần, nói: “Có gì cứ nói thẳng, tôi là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu còn cái gì mà phải giấu?”
Thiệu Hoa luôn làm cho ŧıểυ Trần cảm nhận được sự thân thiết, hơn nữa anh nói chuyện không bao giờ lòng vòng, ŧıểυ Trần không phải lo nghĩ nhiều. ŧıểυ Trần nhìn anh, nói: “Bố em bị bệnh phổi, bác sĩ nói ông không được lao động nữa, nếu không… Nhưng ông ấy không chịu, mẹ em thân thể cũng không khỏe…”
“Không phải cậu nói với gia đình sẽ đi làm kiếm tiền nuôi cả nhà sao?”
“Vâng” ŧıểυ Trần thấy kỳ quái, Thiệu Hoa giống như cái gì cũng biết.
“Ha ha, nhà cậu ở đâu?”
“Thanh Thủy, ngay dưới thành phố Tửu Tuyền.”
“Ngày mai tôi đưa cậu đi.”
ŧıểυ Trần vội vã xua tay “Không cần, không cần, từ đây đến đó sau lại trở về, rất phiền phức.”
“Đến đây, đến đây. Tôi nói với cậu này.” Thiệu Hoa thần bí khoác tay lên vai ŧıểυ Trần: “Ngày mai tôi lái xe đưa cậu về quê, đến nhà cậu cứ nói với bố mẹ là lái xe đưa cậu về, ha ha.”
“…”
Ngày hôm sau, ŧıểυ Trần nhất quyết không để cho Thiệu Hoa lái xe đưa cậu về nhà, Thiệu Hoa trừng mắt: “Còn muốn đi theo tôi thì để tôi đưa cậu về.”
ŧıểυ Trần vẫn còn quyết tâm bằng được phải báo đáp lại Thiệu Hoa, cậu làm sao có thể để bị đuổi đi được? Cậu đành phải cúi đầu lí nhí một tiếng “Vâng.”
Thiệu Hoa cười tươi rói, mở cửa xe nói: “Trần tiên sinh, mời.”
ŧıểυ Trần bị dọa đến mặt đỏ bừng.
“A Lập! A Lập!”
Bố Trần, mẹ Trần nhìn thấy đứa con trở về đều kích động vô cùng, nhưng khi bọn họ đến gần thì thấy có gì đó không đúng — thằng bé này, hình như không giống Trần Lập lắm, mặt trắng hơn rất nhiều, tóc dài hơn một chút, quần áo rất thời thượng…
“Bố, mẹ!” ŧıểυ Trần ôm trầm lấy cả hai người.
“Con tìm được công việc rồi sao?”
“Vâng!”
“Đến, đến, nhanh vào nhà thôi.” Mẹ Trần kéo bàn tay con trai đi vào trong nhà.
ŧıểυ Trần quay đầu lại nhìn Thiệu Hoa đang ngồi trong xe, thật ngại nếu để anh ở ngoài một mình, lắp bắp nói với bố mẹ: “Kia, kia, kia… trong xe là tài …… xế, đưa con về.”
“Cái gì? Còn có người đưa con về?”
“Vâng, vâng…” ŧıểυ Trần mặt đỏ ửng lên như gan lợn.
………………….
Sau khi ổn định ở thị trấn M, Thiệu Hoa cho ŧıểυ Trần đi học lái xe. Thế nhưng lần đầu tiên lái xe cậu vẫn chưa lấy được bằng lái.
Vào mùa hè, ở thị trấn M thương xuất hiện mưa lớn, nhưng so với phía nam thì nơi đây bị coi là cái ruộng đất cô cằn. Thiệu Hoa có thể là bị khí hậu phương bắc phá hủy thành quen rồi, cho nên mới mưa một chút anh liền cảm thấy cả người đau nhức không thôi. Buổi tối đột nhiên có sét đánh, tiếng sấm trút xuống thị trấn nhỏ phía tây bắc, giống như đặc biệt vang dội khiến Thiệu Hoa cảm thấy trái tim mỗi lúc càng khó chịu, cúi người há miệng thở dốc. ŧıểυ Trần chợt thấy sắc mặt anh trắng bệch, hai mắt mơ màng, rồi hôn mê bất tỉnh. Không quản mưa gió, bất chấp thời tiết, cậu cõng Thiệu Hoa lên xe rồi lái đến bệnh viện.