Ma Tinh đáng ghê tởm, không chỉ hạ độc ta, còn lấy đi bánh Hoa Quế ta thích nhất, chuyện này ta nhất định phải cáo tố Kim Nguyên Bảo. Nhưng khi ta tức giận vội vàng chạy về chỗ ở thì lại phát hiện Công Tôn phu nhân đang mặt ủ mày chau mà dẫn dắt một nhóm người ở trong phòng chờ ta.
Thấy ta, bà lập tức tiến lên đón, nói: "Cuối cùng cũng đợi được con rồi!"
"Có chuyện gì không?" Ta hỏi.
"Có chuyện, nhất định con phải giúp một tay!" Lão phu nhân lôi kéo tay của ta, khẩn thiết nói: "Sau khi trở về từ hội trường lần trước, không biết Liệt Nhi xảy ra chuyện gì, tâm tình thật không tốt, cả ngày tự giam mình ở trong phòng uống rượu giải sầu, uống nhiều quá còn mượn rượu làm càn, người nào cũng không ngăn được! Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là con đi khuyên nó một chút mới phải, dù sao con là nàng dâu tương lai của nó, nó nhất định sẽ nghe lời con."
Lão phu nhân vừa nói xong, ta liền khó xử. Ta cũng đã sắp về Trấn Bạch Vân rồi, không ngờ trong lòng lão phu nhân còn ghi nhớ hôn sự giữa ta và Công Tôn Liệt, rốt cuộc có nên nói cho bà biết ta không muốn gả hay không? Thôi, đi xem Công Tôn Liệt trước rồi nói, dù sao hắn ta biến thành bộ dáng bây giờ, ta ít nhiều cũng có một chút trách nhiệm.
Vừa nghĩ như vậy, ta liền theo lão phu nhân đến chỗ Công Tôn Liệt.
Tình huống quả thật không lạc quan, khi đoàn người chúng ta đến gần viện chỗ Công Tôn Liệt ở thì ngoài viện vây đầy người làm mặt ủ mày ê, vừa thấy chúng ta xuất hiện, lập tức tiến lên cầu cứu.
"Không xong, phu nhân, thiếu trang chủ lại uống nhiều, ở trong sân chém lung tung, đã đả thương không ít người mình."
"Mau nghĩ biện pháp đi phu nhân, thiếu trang chủ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ hỏng đấy!"
"Mau cứu thiếu trang chủ đi!"
. . . . . .
Ở một mảnh tiếng cầu trợ, lão phu nhân khoát tay áo, ý bảo tất cả mọi người im lặng, sau đó quay đầu nói với ta: "Tiểu Bắc, tình huống con cũng thấy đấy, hiện tại chỉ có con có thể khuyên Liệt Nhi, dù như thế nào con phải giúp việc này, vì Ngự Phong sơn trang, coi như lão thân van cầu con!"
"Phu nhân ngài nói quá lời, chỉ cần ta có thể giúp, ta nhất định sẽ giúp, người để cho ta nhìn thử một chút đã." Nói xong, dưới sự ra hiệu của Công Tôn phu nhân, ta hít sâu một hơi, bước chân, chậm rãi đi tới chỗ Công Tôn Liệt.
Trong sân đã sớm một mảnh hỗn độn, dưới đất rơi đầy cành lá bị chém rụng, giờ phút này, Công Tôn Liệt đang liều mạng quơ đao của hắn một cách bừa bãi trong cái khoảng không gian này, hai mắt đỏ bừng, không hề có mục đích gì, mỗi một đao hình như đều muốn dùng hết toàn lực, nhưng mỗi một đao cũng bởi vì vết thương trên người mà có vẻ lực bất tòng tâm. Bầu trời âm trầm, cả khu vườn cũng tràn ngập một không khí áp lực, tình cảnh này, không khỏi làm ta có chút sợ.
"Công Tôn Liệt!" Ta lấy can đảm gọi hắn một tiếng.
Hắn không để ý đến ta, tiếp tục không coi ai ra gì quơ đao trong tay, mặt đầy râu ria, trên mặt tái nhợt đầy thống khổ và tuyệt vọng, cây trong sân bị hắn ta chém tan tác. Công Tôn Liệt như vậy, xa lạ với ta như vậy, t nhất thời làm ta có chút không biết làm sao.
Nhưng vào lúc này, động tác của hắn chợt chậm lại, bước chân lảo đảo một hồi, rồi sau đó chợt quỳ một gối xuống trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu, nhiễm đỏ lá trên đất.
"Công Tôn Liệt!" Ta xông tới đỡ hắn ta.
"Cút ngay!" Hắn cúi đầu, khắp người đầy mùi rượu.
Ta ngồi xổm người xuống, vịn hai vai của hắn, lớn tiếng nói: "Ngươi nhìn rõ, ta là Sở Tiểu Bắc, rốt cuộc ngươi làm sao, có chuyện gì, nói rõ ra được không? Cần gì phải khiến mình thành ra như vậy!"
"Ta không cần các ngươi đồng tình, tất cả đều cút ngay cho ta! Cút ngay!" Giọng của hắn suy yếu lại đầy tức giận, đưa tay dùng sức đẩy ta ra, ta nhất thời không ổn định, đặt mông ngồi trên mặt đất, bị đau.
"Ta khổ luyện đao pháp nhiều năm như vậy, chính là vì một ngày kia có thể trọng chấn Ngự Phong sơn trang, nhưng trên thực tế thì sao? Ta chính là một phế vật, Ma Tinh đó ngươi cũng thấy đấy, hắn lợi hại hơn ta, mạnh hơn ta, nếu không phải là bởi vì trận đấu gián đoạn, ta nhất định sẽ thua bởi hắn ta, sẽ làm mất mặt Ngự Phong sơn trang, mất mặt cha ta! Ta chính là một phế vật không có ích lợi gì!" Hắn quỳ trên mặt đất, đôi tay tuyệt vọng ôm đầu, vẻ mặt khổ sở.
"Ngươi đừng nói nữa!" Ta cắt đứt hắn, "Tất cả đều là chính ngươi tưởng tượng ra, sẽ không ai cảm thấy ngươi là phế vật, nếu không phải là bởi vì ngươi bị thương, ngươi nhất định sẽ đánh thắng được hắn ta!"
"Ngươi không phải an ủi ta, ta biết rõ các ngươi đều là đồng tình ta, ngoài mặt cung cung kính kính, sau lưng lại mỗi người đều đang chê cười ta không bằng cha ta! Ta biết rõ!" Khóe miệng hắn lộ ra vẻ cười khổ, tuyệt vọng cười khổ.
"Ngươi nói láo!" Ta nhịn đau, đứng dậy từ dưới đất, "Người nào cười ngươi? Người nào đồng tình ngươi? Ít nhất không phải ta!"
"Ngươi?" Hắn để tay xuống, nhìn ta chằm chằm, cặp mắt đỏ bừng, trong mắt chứa đựng nước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, tràn đầy nước mắt. Hồi lâu, hắn lắc đầu một cái: "Ngươi không cần gạt ta, d ii end anl e qu yd onn ngươi thích ta, bởi vì ta là thiếu trang chủ của Ngự Phong sơn trang, là Võ Lâm Minh Chủ tương lai, hiện tại ngay cả đao ta cũng sắp cầm không nổi, ngươi còn có thể yêu thích ta sao? Bằng lòng gả cho ta sao?"
"Ta. . . . . ." Ta thật sự vô cùng muốn nói cho hắn biết, ta sớm đã không quan tâm người nào làm Võ Lâm Minh Chủ rồi, nhưng đối mặt với hắn giờ phút này, ta lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Ngươi nói đi?" Hắn bỗng nhiên thò tay, giữ lại hai vai của ta, giống như nổi điên chất vấn, "Như thế nào, cũng không nói ra được chứ gì? Bởi vì ta không phải Võ Lâm Minh Chủ, cho nên các ngươi đều nhìn ta không thuận mắt, cũng chán ghét ta. . . . . ." Ánh mắt của hắn ảm đạm, dường như tràn đầy tuyệt vọng cùng thù hận với toàn bộ thế giới.
"Ta gả!" Ta khí huyết dâng trào, đầu nóng lên, cắn răng một cái liền thốt ra.
"Ngươi. . . . . . Nói gì?" Công Tôn Liệt giương mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn ta, ánh mắt tuyệt vọng lóe lên một tia vui mừng.
Ta không muốn hắn thất vọng, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ta nói ta muốn gả cho ngươi, mặc kệ ngươi có phải Võ Lâm Minh Chủ hay không, ta đều đồng ý gả cho ngươi." Lời còn chưa dứt, người liền bị ôm lấy.
Lồng ngực này ta từng khát vọng đã lâu, giờ phút này cũng không có ấm áp giống như trong tưởng tượng, ta như đầu gỗ bị Công Tôn Liệt ôm thật chặt vào trong ngực, chặt thiếu chút nữa không thở nổi.
"Cám ơn ngươi, Tiểu Bắc, cám ơn ngươi đồng ý gả cho ta. . . . . ." Không biết hắn lặp lại những lời này bao nhiêu lần, mà tâm tình ta cũng rớt xuống đáy cốc theo.
Phu Tử nói "Quân tử nhất ngôn Tứ Mã Nan Truy", cho đến hôm nay, ta mới hiểu được trọng lượng của những lời này, mặc dù ta không phải quân tử, nhưng mới vừa rồi bởi vì nhất thời xúc động nói ra những lời này, chỉ sợ là bốn mươi con ngựa cũng khó kéo về.
"Tiểu Bắc, thật không nghĩ tới tình cảm ngươi với đại ca ta sâu như vậy, lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là tâm huyết dâng trào." Biết được ta nguyện ý thành thân với Công Tôn Liệt, Sơ Tuyết rất là vui mừng.
Nhìn nụ cười vui vẻ của nàng, trong lòng ta chợt rất không có tư vị, ta muốn nói cho nàng biết, lúc đầu ta chỉ là nông nổi nhất thời mới nói muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ.
"Đại ca ta có thể thành thân thật sự là quá tốt rồi, cuối cùng ta cũng bỏ được một tâm sự."
Ta phờ phạc mà hỏi: "Đại ca ngươi thành thân, sao vui vẻ như ngươi thành thân thế?"
"Đó là đương nhiên." Sơ Tuyết nói, "Đại ca ta đối với ta tốt như vậy, từ nhỏ ta đã thề với trời, chỉ cần một ngày đại ca ta chưa cưới vợ, Công Tôn Sơ Tuyết ta liền một ngày không lấy chồng, cùng với đại ca ta."
Không thể nào. . . . . . Ta nhìn Sơ Tuyết: "Vậy nếu ngươi gặp người trong lòng, chẳng phải là không gả được rồi hả?"
Sơ Tuyết xấu hổ cười một tiếng: "Chàng có thể đợi ta chứ sao. . . . . ."
Ta cảm giác được cái gì, hỏi: "Không phải đã có người yêu chứ?"
Mặt Sơ Tuyết xoạt một cái đỏ bừng, ấp úng nói: "Sao. . . . . . Làm sao có thể? Không có. . . . . ."
Không cần phải nói, nhất định là có, ta ép hỏi: "Người kia rốt cuộc là ai? Diện mạo phẩm hạnh như thế nào?"
Mặt Sơ Tuyết càng đỏ hơn, mặt mỉm cười hạnh phúc, "Ta nói, nhưng không cho ngươi cười nhạo ta?"
Ta gật đầu một cái.
"Chàng . . . . . ." Sơ Tuyết suy nghĩ một chút, "Chàng xuất thân danh môn, phong lưu phóng khoáng, tao nhã lịch sự, d~đ\l,q'đ võ nghệ cao cường, cầm kỳ thư họa không gì không biết, còn giỏi văn chương, quan trọng nhất là lòng chàng thiện lương, ôn nhu chăm sóc."
Ánh mắt ta trợn trắng, không ngờ Sơ Tuyết suốt ngày ở trong khuê phòng, lại có thể gặp được nhân vật như vậy, ta nói: "Hắn ta tên là gì? Ta cũng muốn biết cao nhân như thế."
"Chàng cũng là người kinh thành, gia tộc buôn bán nhiều thế hệ, có thể ngươi cũng biết chàng. . . . . ."
Sao có chút không đúng lắm? Một dự cảm chẳng lành tự nhiên sinh ra.
"Chàng họ Lạc, tên Vân Thu."
Sơ Tuyết chậm rãi nói ra cái tên này, ta nhất thời hóa đá, Lạc gia hỏa phong lưu phóng khoáng? Tao nhã lịch sự? Tâm địa. . . . . . Thiện lương? Ôn. . . . . . Ôn nhu chăm sóc. . . . . . Không phải là Sơ Tuyết đang nói một người xa lạ trùng tên trùng họ chứ?
Giờ phút này, cuối cùng ta cũng coi như là hiểu, tại sao Lạc Vân Thu lại tốt bụng dẫn ta tới Ngự Phong sơn trang như vậy, hết sức tác hợp ta cùng Công Tôn Liệt, sau cùng tất cả đều là bởi vì lời thề của Sơ Tuyết!
Sự thật chứng minh, Lạc Vân Thu này, trừ trước mặt nữ nhân mình thích, thời gian còn lại, chuyện hắn làm đều khác người, nhầm, là mất hết tính người, không có nhân tính!
Tin tức ta đồng ý gả cho Công Tôn Liệt, như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô, tốc độ truyền khắp cả Ngự Phong sơn trang, rất nhanh liền truyền vào trong lỗ tai các đệ tử phái Thanh Thương.
Toàn phái trên dưới vui mừng khôn xiết, Thanh Sơn kích động đến nước mắt cũng rớt xuống: "Chưởng môn, ngài thật sự là thật lợi hại! Không chỉ có thu đệ tử lợi hại như vậy, còn gả cho tướng công lợi hại như vậy, về sau phái Thanh Thương chúng ta có thể ngồi ngang hàng với Ngự Phong sơn trang, thật là tổ tiên hiển linh, sư phụ phù hộ!"
Nghe lời này, ta cảm thấy phiền hơn.
Vẫn là Hoắc Đạt tương đối tỉnh táo, hỏi ta: "Chưởng môn, hôn nhân là chuyện lớn, không giống trò đùa, ngài thật sự đã suy xét kỹ chưa? Chuyện như vậy có cần thương lượng cùng Kim sư đệ một chút trước hay không?"
Kim Nguyên Bảo?
Ông ấy vừa nói xong, sắc mặt ta liền suy sụp, phiền lòng, sao có thể quên người quan trọng nhất chứ, nếu là cậu ta biết ta nhất thời xúc động đồng ý hôn sự, không mắng chết ta là không được.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Kim Nguyên Bảo trầm mặt đi vào.
Nhất thời, áp suất không khí chung quanh như giảm xuống không ít, ta cảm nhận được một luồng gió lạnh lẽo. Mà những đệ tử phái Thanh Thương vốn vây chung quanh ta ríu rít cũng đều ngậm miệng, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chợt "ầm", chạy sạch.
Duy chỉ có Thanh Sơn còn ở đằng kia tự mình say mê, ý vị nói: "Chưởng môn, phái Thanh Thương chúng ta là gặp được vận may rồi, leo lên cành cao của Ngự Phong sơn trang, không nổi danh cũng không được, ngài thật là lợi hại, có thể mê hoặc anh hùng như thiếu trang chủ, không hổ là Chưởng Môn của chúng ta, lòng kính ngưỡng của đệ tử giống như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không dứt, nếu như Hoàng Hà vỡ đê. . . . . . Ai da! Chưởng môn người làm gì lại đá ta?"
Ta nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Kim Nguyên Bảo, gấp đến độ sắp khóc rồi, nói với Thanh Sơn: "Ngươi không nói chuyện, không ai coi ngươi là câm!"
Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, nhìn nhìn ta, lại nhìn Kim Nguyên Bảo một chút, che miệng lại, trốn thật nhanh.
Này, ta muốn ngươi đừng nói chuyện, không muốn ngươi đi! Nhìn bóng lưng Thanh Sơn cụp đuôi chạy trốn, ta cảm giác chưởng môn như mình, làm rất thất bại!
Trong phòng yên tĩnh, hiện tại liền còn dư lại hai người là ta và Kim Nguyên Bảo.
Ta quay mắt đi, cố ý không nhìn Kim Nguyên Bảo, nhưng dù là như vậy, ta vẫn có thể cảm nhận được không khí đè nén trong phòng, cùng với ánh mắt phẫn nộ của cậu ta chiếu vào trên người ta.
Nói thật, ta chưa bao giờ thấy Kim Nguyên Bảo tức giận như vậy. Cậu ta nhìn ta chòng chọc rất lâu cũng không nói chuyện, trường hợp này khiến ta có loại kích động muốn co cẳng chạy, vì vậy ta vụng trộm nghiêng mắt nhìn cửa phòng đang mở, trong lòng tính toán đường có thể chạy ra ngoài nhanh nhất. Vậy mà, chân của ta còn chưa có nâng lên, Kim Nguyên Bảo đã lắc mình một cái, chắn cửa, sau đó tay cậu ta vung, cửa phòng liền bị hung hăng đóng lại.
Ta bị cử động này của cậu ta làm sợ ngây người, theo bản năng lui về sau một bước, sống lưng dán lên cánh cửa, cùng lúc đó, Kim Nguyên Bảo cũng tiến lên một bước, đưa tay nhấn ở trên ván cửa.
Cự ly giữa chúng ta gần như thế, lòng của ta đập bịch bịch, gấp gáp nói: "Chuyện không phải như ngươi nghĩ, ngươi nghe ta giải thích. . . . . ." Lời còn chưa dứt, trước mặt bỗng tối sầm, môi bị một vật thể hơi lạnh ngăn chặn.
Tất cả tới quá đột ngột, ta kinh ngạc trợn tròn mắt, không hiểu Kim Nguyên Bảo tại sao phải dùng miệng gặm miệng của ta, bình thường nhìn cha ta mẹ gặm tới gặm lui, cảm giác chơi thật vui, hôm nay mình gặp được, mới phát giác được một chút cũng không dễ chơi. Răng ta đều bị gặm đau đớn, khó thở, trong đầu trống rỗng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ta phản ứng kịp, dùng hết hơi sức toàn thân đẩy Kim Nguyên Bảo ra, hất tay cho cậu ta một cái tát, một dấu tay đo đỏ, trong nháy mắt xuất hiện trên mặt của cậu ta. Một khắc kia, trong đầu ta loạn thành một mảnh, chỉ có cảm giác mặt mình rất nóng rất nóng, tim nhảy lên nhảy xuống thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi ngực, cái tay đánh cậu ta càng không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đều tê dại.
"Tiểu Bắc. . . . . ." Cậu ta do dự mở miệng, đi về phía trước một bước.
"Ngươi tránh ra, đừng đụng ta!" Ta đưa hai tay ra, dùng sức đẩy cậu ta ra, sau đó xoay người mở cửa, vượt qua chạy ra ngoài.