Trên đường đi, Thạch Bảo Kỳ quen thân cùng gã thiếu niên tên là Lam Kiến Xương. Hai người cùng vào một hắc điếm nọ. Lúc ấy cũng có cặp thiếu niên nam nữ bước vào quán ăn. Thạch Bảo Kỳ và Lam Kiến Xương uống cạn hai tuần rượu thình lình nhận thấy bàn bên cặp thiếu niên nam nữ thức ăn văng lên tung tóe.
Vì mới rồi tên tiểu nhị mặt đen đã ngấm ngầm vận nội công làm động mạnh thức nhắm và rượu đổ tháo ra ngoài.
Một tiếng bốp khô khan nổi lên.
Tên tiểu nhị mặt đen lảo đảo tháo lui ba bốn bước vì vừa bị gã thiếu niên quật một chưởng vào mặt.
Song tên tiểu nhị không chút sợ hãi, cười khàn :
- Xin lỗi công tử và tiểu thư, chỉ vì tại hạ vô ý đó thôi.
Gã thiếu niên thét :
- Hãy lấy hai bộ quần áo cho chúng ta thay.
Tên tiểu nhị mặt đen vâng dạ, chạy lại quầy hàng chỗ lão chủ quán thì thầm chi đó.
Chỗ ngồi của Thạch Bảo Kỳ và Lam Kiến Xương rất gần chỗ quầy hàng lão chủ quán.
Hơn nữa công lực Thạch Bảo Kỳ quá thâm hậu nên nghe được tất cả, nhưng chẳng có nói ra vì chuyện của người.
Một lát, tên tiểu nhị mặt đen từ trong đem ra hai bộ áo quần ra trao cho cặp thiếu niên nam nữ :
- Xin nhị vị vào trong thay áo.
Gã thiếu niên công tử hừ lạnh rồi cùng thiếu nữ bước vào trong thay bộ y phục.
Một lát chợt nghe tiếng rú thảm khốc văng vẳng trong đó. Thạch Bảo Kỳ kinh hãi :
- Chuyện gì đây ?
Lam Kiến Xương thì thầm :
- Hãy rời khỏi chốn nầy cho mau. Thạch Bảo Kỳ biết có nguyên nhân nên theo Lam Kiến Xương. Hai người tiến về phía quầy hàng chỗ lão chủ điếm đang ngồi bưng vò rượu uống ừng ực từng hồi, sắc mặt bình thản như không thấy chuyện gì xãy ra cả.
Thạch Bảo Kỳ định gọi lão tính tiền rượu thì tên tửu bảo mặt đen thẳm lúc nãy đã chạy trở ra.
Trông thấy Thạch Bảo Kỳ và Lam Kiến Xương đến quày hàng, hắn xê mình lại, cười tươi :
- Nhị vị công tử lên đường à ?
Thạch Bảo Kỳ chưa vội đáp, quét mắt nhìn khắp trên mình tên tửu bảo Chàng nhận ra trên tay hắn có mấy vết máu chưa khô, trong lòng liền chấn động lên.
Thạch Bảo Kỳ hiểu chuyện gì đã xãy ra phía sau tửu quán rồi. Dòng máu chính khí chợt sôi lên cuồn cuộn, Thạch Bảo Kỳ toan có một động tác đối với tên tửu bảo.
Nhưng Lam Kiến Xương đã lanh mắt nhận ra điều đó, gã nói với tên tửu bảo :
- Đúng vậy ! Ngươi hãy tính tiền rượu thịt để anh em ta còn phải lên
đường.
Tên tiểu bảo vẫn với nụ cười âm hiểm :
- Tất cả sáu lượng bạc !
Không đợi dứt câu, Lam Kiến Xương thò tay vào lòng lấy một đỉnh bạc trao cho tên tửu bảo rồi nắm lấy tay Thạch Bảo Kỳ đi ra khỏi cửa.
Lúc ấy lão chủ điếm cũng vừa uống xong vò rượu, hướng mắt nhìn ra. Hai luồng nhỡn quang của lão sáng như tia chớp đủ biết nội lực thông huyền vũ trụ rồi.
Nhưng lão chủ điếm là ai đây ?
Bao trùm khủng bố.
Cũng trong giờ phút ấy.
Thạch Bảo Kỳ và Lam Kiến Xương đã ra khỏi tửu điếm Chánh Dương Lâu. Hai người chạy một lúc ra khỏi thị trấn cách tửu điếm có tới sáu bảy dặm đường.
Bấy giờ Lam Kiến Xương mới nói :
- Chúng ta hãy dừng lại đây chốc lát Thạch huynh ạ ! Dứt lời gã thiếu niên đã thu hồi thân pháp.
Lam Kiến Xương vừa cười , vừa vỗ vai Thạch Bảo Kỳ :
- Chuyện rất nhỏ nhen, Thạch huynh nhắc đến làm gì cho nhọc, nếu cứ thế mãi, chúng ta phải xa lìa nhau liền đấy.
Thạch Bảo Kỳ vì lời nói của Lam Kiến Xương mà im luôn, chàng nhìn đối phương để dò xét xem đó là lòng thành chân thành thật sự hay chỉ là lớp nghi trang ở bên ngoài.
Bởi dù sao chàng chỉ mới gặp Lam Kiến Xương lần đầu tiên, đâu có thể được cảm tình nồng nhiệt như thế.
Hơn nữa, giờ đây nhìn kỷ lại, tuy Lam Kiến Xương cũng là trang thiếu niên tuấn tú, nhưng cặp mắt sắc bén, tiềm tàng âm hiểm, không thể gọi là con người chánh đạo được.
Vì vậy chàng đâm ra dè dặt từ phút giây ấy. Chốn giang hồ ngày nay vô cùng quỉ quyệt, biết đâu mà đo lường trước kẻ gian tà.
Chàng hỏi Lam Kiếm Xương :
- Hiền huynh chưa đáp lời tiểu đệ. Kẻ đáng sợ ở trong tửu điếm lúc nãy danh hiệu là gì ?
Bây giờ Lam Kiến Xương mới đáp :
- Tửu Trung Tiên !
Thạch Bảo Kỳ trợn mắt :
- Tửu Trung Tiên nào ? Có phải Tửu Trung Tiên nầy chính là một trong nhân vật thành danh giang hồ mang cái hiệu là Lục Tuyệt chăng ?
Lam Kiếm Xương gật đầu :
- Đúng, chẳng hề sai. Chính là cái lão chủ điếm ngồi uống rượu lúc nãy đấy.
Thạch Bảo Kỳ càng sững sốt hơn :
- Thật tiểu đệ không thể nào ngờ được, hèn nào cặp mắt của lão xem ra quả khác thường.
Lam Kiến Xương tiếp :
- Thực tình mà bảo, giá lúc nãy tiểu đệ không ngăn cản để cho hiền huynh xông vào sau tửu điếm thì giờ nầy đã hóa ra người thiên cổ rồi.
Đồng thời, tính mạng của tiểu đệ cũng khó thể bảo tồn.
Thạch Bảo Kỳ ngấm ngầm trong lòng :
- À cũng chỉ vì ngươi sợ chết mà cản ngăn không cho ta hành động chứ chưa phải là kẻ hào khí võ lâm.
Nghĩ vậy, nhưng Thạch Bảo Kỳ chẳng hề để lộ ra ngoài. Chàng hỏi Lam Kiến Xương :
- Lam huynh có biết tại sao lão Tửu Trung Tiên lại lập quán rượu nầy không ?
Khẽ lắc đầu, Lam Kiến Xương đáp :
- Điều nầy thú thật tiểu đệ cũng không được rõ gì, có điều đáng nghĩ là chắc chắn lão lập tửu điếm phải có một mục đích gì đó chứ không thể bâng quơ được, bởi lão thuộc một trong sáu nhân vật Lục Tuyệt, có đời nào lại chịu làm chuyện tầm thường ấy.
Chợt nhớ đến cặp thiếu niên nam nữ lúc nãy, Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng :
- Lam huynh ! Như vậy tiểu đệ e cho hai người thiếu niên nam nữ lúc nãy tánh mạng sẽ khó mà bảo tồn nếu quả tình dụng tâm của lão Tửu Trung Tiên là độc hiểm.
Cặp mắt sắc bén của Lam Kiến Xương chớp ngời :
- Đó là một sự thật. Qua những loạt tiếng hổn độn phía trong tửu điếm, chẳng cần phải nghĩ lâu cũng đủ rõ khó mà thoát khỏi quỉ vô thường được đi.
Chính tiểu đệ trông thấy tận mắt trước đó có ba tên cao thủ võ nghệ khá cao cường đã bị hũy diệt, đồng thời thi hài biệt tích luôn.
Tâm trường Thạch Bảo Kỳ rúng động lên, chàng chưa kịp hỏi thêm thì Lam Kiến Xương đã nói tiếp. Lần nầy giọng gã có vẻ nặng trầm hơn :
- Cứ theo ý nghĩ của tiểu đệ thì chuyện giết người của lão Tửu Trung Tiên có liên quan tới một việc ...
- Việc gì hở Lam huynh ?
- Đó là việc Phong Lâm Cư Sĩ vừa truyền rao trong chốn giang hồ lập lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân.
Thảng thốt cả người đi một phút, Thạch Bảo Kỳ cau mày :
- Lam huynh đã lầm chăng ? Chuyện Phong Lâm Cư Sĩ lập lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân có liên hệ gì đến chủ điếm Chánh Dương Lâu nầy đâu mà lão Tửu Trung Tiên phải giết người ?
Chẳng lẽ hai lão thất phu có mối liên hệ.
Lam Kiến Xương cười bí hiểm.
Bỗng chàng nhìn thẳng vào mặt Lam Kiếm Xương :
- Lam Huynh ! Tiểu đệ muốn biết rõ về hiền huynh một điều nầy.
Lam Kiến Xương làm vẻ nghiêm chỉnh :
- Thạch huynh cứ hỏi. Nếu không có gì trở ngại, tiểu đệ sẽ làm vừa ý hiền huynh ngay.
- Tiểu đệ muốn biết Lam Huynh có ý định dự trận phó hội Huyết Châu Chiêu Thân chăng ?
- Đó là sở nguyện của tiểu đệ. Bởi vì từ ngày Thạch Phá Thiên đại hiệp bị nạn tại ngọn Ma Phong đến nay thì Phong Lâm Cư Sĩ đã nghiểm nhiên trở thành một nhân vật nổi bật tiếng tăm, khắp cả giang hồ ai lại chẳng muốn kết thân.
Rồi mới đây, cái tin Phong Lâm Sơn Trung có ba hạt Huyết Châu Hồn càng thu hút thêm sự hiếu kỳ của quần hùng cao thủ bốn phương.
Lại nữa, trong cuộc phó ước nầy lại có một đóa mỷ nhân tuyệt sắc Lý Tiểu Bình với cái vẻ đẹp như nàng tiên từ cung quản xuống trần gian, tuổi trẻ như chúng ta có ai mà không muốn tới đấy để chiêm ngưỡng cái dung nhan đó.
Đến đây như sực nhớ điều gì, Lam Kiến Xương bỗng im đi.
Trong lòng Thạch Bảo Kỳ khẽ rúng động.
Chàng nhủ thầm :
- À ra gã nầy cũng vì cái tham vọng hạt Huyết Châu Hồn và sắc đẹp của Lý Tiểu Bình mà đến.
Chợt nghe Lam Kiến Xương hỏi :
- Thạch huynh ! Chắc hiền huynh cũng trên đường đến Phong Lâm Độ để trổ thần oai với mục đích Huyết Châu Hồn và nàng Lý Tiểu Bình ?
Mấy lời nầy khiến cho Thạch Bảo Kỳ trong lòng cảm thấy vô cùng khó
chịu, nhưng khó thể nói ra vì chàng sợ bại lộ hành tung có thể gặp điều nguy hiểm.
Cho nên chàng gắng gượng cười :
- Thực tình tiểu đệ cũng có ý định tới Phong Lâm Độ xem cảnh náo nhiệt ấy coi thế nào, nhưng không có dự tính tranh hùng trên lôi đài với kỳ vọng chiếm lấy Huyết Châu Hồn và mỷ nhân Lý Tiểu Bình, mà chỉ muốn mở rộng kiến văn trên chốn giang hồ thôi.
Cặp lông mày đang cau của Lam Kiến Xương bỗng trở lại bình thường Gã lầm thầm trong mồm :
- Ồ ! Thế cũng là may cho ngươi đấy. Nếu ngươi có ý định chiếm Huyết Châu Hồn và giai nhân Lý Tiểu Bình, tiểu gia sẽ đưa hồn ngươi về dị cảnh cho rồi.
Tuy là nghĩ vậy, nhưng gã không thể để lộ thần sắc ra ngoài để Thạch Bảo Kỳ đoán hiểu tâm địa độc hiểm của gã.
Nhưng Lam Kiến Xương vốn thuộc môn phái nào ? Tại sao gã muốn giết Thạch Bảo Kỳ vì hạt Huyết Châu Hồn và mỷ nhân Lý Tiểu Bình ?