Đó là sau khi Thạch đại huynh lấy hạt Huyết Châu Hồn trao cho ta làm lễ đính hôn cùng hai họ, thì ta nghĩ rằng bảo vật này vốn là vô giá mà ta lại là tình huynh đệ với đại huynh, nếu nhận lãnh còn gì niềm thân hữu, mặt khác, giang hồ từng mang tham vọng quyết chiếm lấy Huyết Châu Hồn, sợ đường trở về của đại huynh gặp điều tai biến nên rượt theo, mãi tới ngọn Đô Thiên Phong sắp bắt kịp thì hai vợ chồng đại huynh đã ngộ nạn.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :
- Hừ, nếu những lời của các hạ hoàn toàn đúng với sự thật thì sao khi đuổi theo kịp phụ thân ta lại không ra tay cứu giúp người anh em kết nghĩa với mình, trái lại còn thừa cơ hội đó chiếm đoạt lấy Huyết Châu Hồn làm của riêng cho sau này?
Phong Lâm Cư Sĩ buồn buồn :
- Thiếu hiệp chưa rõ.
Thật tình ngay trong lúc đầu thấy chúng ma đạo vây chặt đại huynh ta cũng có ý định đột phá trùng vây, liều một phen sống chết với những kẻ tử thù, nhưng khi nhìn lại thấy quần ma vô cùng đông đảo, có đủ mặt bọn Càn Khôn lục tuyệt, Võ Lâm Tam Bảo, lại thêm Gia Cát Trường Phong thống lảnh trên năm trăm môn đồ, rồi còn có mặt hai lão Long Mộc Đảo Chúa, thế mạnh vô song, nhứt định không thể nào đánh phá mang vợ chồng đại huynh đi được.
Thạch Bảo Kỳ ngắt lời :
- Vì vậy các hạ mới chuyển ý ngã về phe dịch thủ thừa nước đục thả câu, có đúng thế chăng?
Phong Lâm Cư Sĩ lắc đầu :
- Thiếu hiệp chưa rõ. Lúc ấy tình thế quả thật là hiểm ác, tấn thối đều lưỡng nan, ta nghĩ nếu xông vào giữa trận cũng chỉ rước lấy thảm họa cho mình mà thôi, nên ta phải tháo lui nửa bước, sau đó tìm cách trợ giúp Thạch đại huynh báo phục mối hận thù.
Cho nên ta thường lân la lui tới với chúng ma đạo trong chốn võ lâm, chờ cơ hội chiếm đoạt cho kỳ được tất cả Huyết Châu Hồn mưu đồ đại sự.
Cặp lông mày Thạch Bảo Kỳ dựng ngược :
- Các hạ cứ tiếp tục câu chuyện. Chính tại hạ cũng đã nghe như thế rồi.
Nhưng nếu các hạ cho rằng năm xưa có chủ ý giúp sức phụ thân ta báo thù thì tại sao trong khi ta không nơi nương tựa tới trông nhờ nơi ngươi, lại không được thu nạp, rồi còn dùng lời thậm tệ đối với ta, hơn nữa đả thương Tiêu Diêu tam thúc? Các hạ trả lời thế nào đây?
Phong Lâm Cư Sĩ vẫn trầm :
- Thật tình mà nói, hành động của lão phu trong lúc ấy bề ngoài có hơi quá đáng đối với thiếu hiệp, nhưng nếu không làm thế, tất cả mưu đồ của ta dự tính đều hỏng cả, bởi vì dù sao bọn ma đạo hiện vẫn còn nghi kỵ ta hãy còn hoài vọng Thạch đại huynh.
Thường cho người rình rập từng cử động nhỏ của ta, chấp thuận cho ngươi là con rễ trong nhà chẳng những đi vào con đường tự sát mà lại còn liên lụy đến ngươi nữa, nên buộc lòng ta cắn răng nói lên những lời bội bạc kia để đánh tan mối hoài nghi và dễ dàng toan liệu sau này.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lẽo :
- Các hạ nói nghe đâu đó đều xuôi cả, nhưng theo tại hạ nghĩ thì dù cho các hạ có ý đồ giấu diếm tại hạ bởi sợ tánh nóng nảy của tuổi trẻ hư cả đại sự thì cũng phải gọi Tiêu Diêu tam thúc dặn nhỏ vài lời, nhưng tại sao tất cả đều không đúng?
Phong Lâm Cư Sĩ trỏ Tiểu Bình rồi tiếp :
- Thiếu hiệp nghe kỹ đây : Phàm muốn hành động đại sự trong chốn giang hồ, lắm người thân yêu bực nhứt trong đời cũng không thể tiết lộ nữa là.
Bằng chứng con Tiểu Bình này, lão phu cũng chẳng hề rỉ một lời cho nó hiểu rõ ý đồ đã định, chính con gái của ta cũng trách móc ta nhiều lần như thế.
Lúc bấy giờ, Thạch Phá Thiên, Bồ Đề phu nhân, Dư Phiến, Tiêu Diêu Khách và Thiết Tâm Tú Sĩ đã vây chung quang Phong Lâm Cư Sĩ, mọi người nghe những lời đối đáp, để hiện trên gương mặt nửa ngờ nhưng chưa ai nói chi cả.
Thạch Bảo Kỳ tiếp tục :
- Trong loạt hoạt động ngày trước, các hạ có kế hoạch gì đây?
Vừa ngấm ngầm vận hành chân khí điều hòa các vết thương, Phong Lâm Cư Sĩ vừa đáp :
- Từ chuyện thiết lập lôi đài Huyết Châu chiêu thân đến việc đến Nam Xương phó hội cùng bọn Lục tuyệt, cho tới cả gia nhập vào Thất Hổ giáo, đều là nằm trong kế hoạch của lão phu.
Máu hận bốc sôi trào lên nhưng Thạch Bảo Kỳ cố dằn nén xuống :
- Tại hạ xin hỏi: Ngày trước các hạ thiết lập lôi đài Huyết Châu chiêu thân chẳng qua là muốn tóm thâu toàn bộ bảo vật về tay mình, đồng thời kén chọn một vị tân lang cho Tiểu Bình cô nương, có liên hệ gì đến sự trợ giúp gia đình của ta mà nói nằm trong kế hoạch?
Phong Lâm Cư Sĩ mặt không đổi sắc :
- Sự thật, chuyện thiết lập lôi đài Huyết Châu chiêu thân kén chồng cho Tiểu Bình chỉ là ngụy tạo, chỉ có việc gồm thâu toàn bộ Huyết Châu Hồn là đúng thôi.
Thạch Bảo Kỳ nghiến răng :
- Tại hạ sớm đã dự liệu rồi, các hạ muốn gom toàn bộ Huyết Châu Hồn để trở thành bá chủ võ lâm chứ gì?
Giọng của Phong Lâm Cư Sĩ chợt trở nên nghiêm lạnh :
- Thiếu hiệp, điều này quả tình ngươi đã lầm lẫn quá nhiều rồi, hành động đó của lão phu chẳng qua cũng vì họ Thạch thôi.
Cặp lông mày kiếm của Thạch Bảo Kỳ cau lại :
- Các hạ nói thế có nghĩa là?
- Nghĩa là sau khi gom thâu toàn bộ mười bốn hạt Huyết Châu Hồn, lão phu sẽ bí mật trao trả cho ngươi, tìm bản đồ trước tác võ công mà tập luyện lo việc báo thù cho lịnh thân.
Thạch Bảo Kỳ giận dữ :
- Nói dối. Những lời của các hạ nghe êm xuôi làm sao, nhưng thú thật luôn cả đứa con nít cũng không gạt gẫm được nữa là ta.
Phong Lâm Cư Sĩ cảm khái thở than :
- Đó là những lời nói tự đáy lòng của lão phu, nếu thiếu hiệp không nghe thì chẳng biết phải làm sao nữa.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nghiêm nghị :
- Hãy tạm gác chuyện đó lại. Nay tại hạ xin hỏi về việc các hạ đi phó hội cùng bọn Càn Khôn lục tuyệt, lấy những lời nào giải thích cho êm xuôi đây?
- Đây cũng vì sự ân oán của gia đình họ Thạch của thiếu hiệp mà ra.
Hai luồng dị nhỡn của Thạch Bảo Kỳ sáng rực lên :
- Hừ, cái âm mưu gian tà của các hạ trong sự liên kết của bọn ma đầu Càn Khôn lục tuyệt mà cũng vì nhà họ Thạch à?
Với giọng trầm tĩnh, Phong Lâm Cư Sĩ nói :
- Đúng, không hề sai. Bọn Càn Khôn lục tuyệt đều là những nhân vật võ công cái thế, chỉ sức lực một mình lão phu không thể nào chống nổi, chi bằng giả vờ liên kết cùng bọn chúng, sau đó tùy theo cảnh ngộ mà hành động còn thấy hay hơn.
- Nhưng bằng cớ nào các hạ có thể tỏ ra đã giúp đỡ gia đình tại hạ?
- Bằng cớ lão phu đã mặc nhiên để cho thiếu hiệp chiếm lại được mấy hạt Huyết Châu Hồn.
Khe khẽ rúng động lên, Thạch Bảo Kỳ gay gắt :
- Các hạ nói rằng để cho tại hạ chiếm lấy mấy hạt Huyết Châu Hồn à?
- Đúng như thế!
- Hừ, thú thật cái thạnh tình giả dối của các hạ hôm ấy tại hạ không thể chấp nhận được.
- Thiếu hiệp đừng quên rằng hôm nọ trước khi ngươi ẩn nấp vào trang viện của lão Tà Trung Vương thì lão phu đã hay rồi, nếu ta cho hắn hay chưa chắc ngươi đã còn mạng sống trở ra đừng nói tới chiếm đoạt mấy hạt Huyết Châu Hồn.
Mọi người đều hoang mang vì lời nói của Phong Lâm Cư Sĩ.
Họ bán tín bán nghi chưa biết đâu là đâu cả, nên lặng lẽ theo dõi câu chuyện giữa Thạch Bảo Kỳ và Phong Lâm Cư Sĩ.
Trong khi Thạch Bảo Kỳ đỏ bừng mặt lên vì giận :
- Các hạ mồm mép rất tài tình nhưng tại hạ xin nói rõ đây chỉ là một sự bịa đặt mà thôi.
Làm như chưa nghe lọt câu nói của đối phương, Phong Lâm Cư Sĩ tiếp :
- Hơn nữa, chính lão phu đã tìm cách bảo bọn Lục tuyệt cùng nhau giao tranh cho có một số bị tổn hại chân ngươn, rồi lại xúi giục chúng sang bên kia phòng vận hành công lực cho thiếu hiệp có đủ thời gian chiếm đoạt mấy hạt Huyết Châu Hồn và cao bay xa chạy, chẳng lẽ ngươi không còn nhớ tới chuyện này?
Hơi sửng sốt lên, Thạch Bảo Kỳ vẫn không dung :
- Đây cũng chỉ bất quá vì các hạ và bọn Càn Khôn lục tuyệt trong khi sơ xuất mà thôi.
- Thiếu hiệp chớ lầm, quả tình lão phu không hề có bày ra những trò khéo léo mà che giấu sự phản trắc của mình đâu, mà đây là sự thật không thể nào phủ nhận được.
Hơn nữa một điều cần hiểu rõ là lúc trước công lực của ngươi còn kém cõi, nếu ta quyết tâm âm mưu độc hiểm cùng với bọn ma đạo hại tiểu tử ngươi thì chắc chắn trong vòng năm chiêu thì tuyệt đối không thể nào còn sống được. Ngươi có nhận ra điều này chăng?
Thạch Bảo Kỳ sững sờ lên!
Mấy lời sau cùng của Phong Lâm Cư Sĩ rất là hữu lý, ngày trước nếu quả thật lão muốn giết chàng nhứt định đã táng mạng từ lâu rồi, đâu có dung dưỡng cho tới bây giờ.
Cho nên chàng im lặng nhìn lão nhân mà chưa thốt lời nào cả.
Đứng một bên Phong Lâm Cư Sĩ từ nãy thấy thân phụ mình và Thạch Bảo Kỳ đối thoại với nhau cực kỳ gay cấn, Tiểu Bình đau đớn tuôn lệ ròng ròng, không biết bênh vực đàng nào cho vẹn toàn cả.
Ngó thấy con gái mình quá bi thảm, Phong Lâm Cư Sĩ quay qua chùi lệ cho Tiểu Bình an ủi :
- Tiểu Bình, con chớ có bi thương, để đó mặc phụ thân lo liệu.
Lão nhân lại nhìn Thạch Bảo Kỳ bằng đôi mắt dịu ngầm áng sáng :
- Thạch thiếu hiệp, ngày trước lão phu tuyệt giao với ngươi, tàn nhẫn với Tiêu Diêu tam đệ, luôn cả con gái ta là Tiểu Bình đây nữa, hoàn toàn là một tấn kịch, một tấn kịch vô cùng bi đát nhưng là một chuyện cực kỳ không sao có thể tránh khỏi. Ngươi thử nghĩ xem, lúc ấy thế lực quần ma hùng mạnh bao trùm khắp cả võ lâm, vây cánh của chúng đông như mây hội mà ta là một kẻ bị nghi ngờ bực nhứt, nếu không dùng chút xảo thuật đó, vờ như một kẻ tham lam vật báu, chạy theo bả lợi danh mà lại chánh thức xung đột với chúng chắc chắn đã tự nhiên nhận lấy cái tử vong vô ích rồi, đâu còn cho tới ngày nay.
Một điều gần đây nhất là ngươi có nhớ lúc ngươi bị bắt giải tới Thất Hổ giáo, Gia Cát Trường Phong vốn có ra lệnh giết ngươi nhưng đã bị lão phu ngăn lại chăng?
Thạch Bảo Kỳ ngơ ngác :
- Quả đúng như vậy.
- À, nếu không là dụng ý của lão phu cứu sống ngươi thì gọi là gì nữa?
Thạch Bảo Kỳ càng lạ lùng hơn :
- Có phải các hạ cho rằng chuyện đầu hàng của Thất Hổ giáo cũng vẫn là một tấn kịch nũa à?
Phong Lâm Cư Sĩ quả quyết :
- Đó là một sự thật. Nếu lão phu không giả vờ qui thuận và gia nhập Thất Hổ giáo thì làm sao biết được nơi cất giấu Huyết Châu Hồn của lão ma đầu Gia Cát Trường Phong và làm sao tháo gở nổi những cơ quan giết người để cho ngươi lọt vào trong tòa lầu bí mật mà chiếm nốt mấy hạt còn lại để qui tụ toàn bộ mà tựu thành võ công như ngày nay?
Đến đây Thạch Bảo Kỳ sững sờ lên. Lòng chàng bắt dầu hoài nghi ở nơi sự xét đoán ngày trước của mình.
Nhưng chàng vẫn dè dặt :
- Hừ, các hạ nói gì đây? Các hạ cho rằng hôm nọ tìm vào lầu Huyết Châu Hồn chỉ vì muốn chiếm những hạt Huyết Châu Hồn còn lại cho tại hạ tựu thành võ công à?
- Đúng, chẳng hề sai.
- Lão khéo dùng tới lời giả dối chứ không phải chính lão nhân muốn chiếm lấy Huyết Châu Hồn nhưng bị ta vào kịp bỏ chạy à?
- Thiếu hiệp chớ nên quá nóng nảy mà không nhìn thấy sự thật hiển nhiên. Thật tình nếu lão phu muốn chiếm lấy mấy hạt Huyết Châu Hồn thì đã cao bay xa chạy từ lâu rồi.
- Nghĩa là các hạ bảo rằng sau khi đã chiếm lấy mấy hạt Huyết Châu Hồn của Gia Cát Trường Phong rồi ở đó mà chờ tại hạ à?
- Nguyên ý của lão phu quả thật như vậy, nếu không sự tình đã xảy ra chiều hướng khác rồi.
Thạch Bảo Kỳ vẫn không chịu buông tha :
- Đã như thế tại sao các hạ không nói rõ cái lai lịch của mình lại còn đấu với mẹ con ta?
- Công lực của Gia Cát Trường Phong rất cao thâm, đã có lần lão phu thử sức và bị thảm bại rồi, ta đâu có thể để cho lão nghi ngờ được, hơn nữa trong sào huyệt Thất Hổ giáo, bọn thám tử đông như mây hội, trễ đi một chút, chúng phát giác, họa không phải nhỏ và mưu toan bị đổ vỡ hoàn toàn nên ta đã vờ đánh nhau với ngươi một chiêu rồi bỏ chạy chuẩn bị một chuyện khác quan trọng không kém gì.
- Nhưng theo ý ta thì lúc ấy các hạ không nói rõ ra có phải là phương tiện cho các hạ không?
- Thiếu hiệp hãy còn trẻ tuổi, chưa rõ những chuyện gian hùng nơi chốn giang hồ, nếu ngày trước lão phu nói rõ ra với ngươi thì ngươi đâu có cái bộ diện sát khí hầm hầm khi đứng trước Gia Cát Trường Phong và ta, như thế đâu có qua nổi con mắt tin tưởng của lão ma đầu này để giây phút cuối cùng lão giao trái Độc Nổ Thần cho ta, lấy đó mà tiêu diệt lão trừ đi một vận kiếp kinh hồn cho võ lâm sau này.
Chính cái tâm nguyện của ta là ngày nào Gia Cát Trường Phong chết đi mới lộ bộ mặt thật của mình.
Những lời nói của Phong Lâm Cư Sĩ làm cho Thạch Bảo Kỳ rúng động thêm hơn.
Đứng trầm mặc giây lâu, chàng dịu giọng hơn trước :
- Những lời của các hạ vừa phân biệt tuy rất hữu lý nhưng rất tiếc một điều là không có cái gì làm bằng chứng cả, quả tình tại hạ chưa dám tin theo trọn vẹn được.
Lúc ấy bọn người Côn Luân Lão Nhân cũng đã qui tựu chung quang Thạch Bảo Kỳ và Phong Lâm Cư Sĩ.
Phong Lâm Cư Sĩ đưa mắt nhìn qua phía Côn Luân Lão Nhân một cái rồi nói với Thạch Bảo Kỳ :
- Một bằng cớ rất hiển nhiên đó là sự có mặt của Côn Luân đạo huynh đây.
- Bằng chứng thế nào xin các hạ cứ nói.
- Trước khi thiết lập lôi đài Huyết Châu chiêu thân, lão phu từng có nói qua ý đồ của mình với Côn Luân đạo huynh tất cả hành động chỉ vì muốn báo thù cho nhà họ Thạch, nếu ta có chút lòng tà thì đạo huynh có thể hạ sát bất cứ lúc nào, hoặc đem tội ác của ta truyền ra trong chốn võ lâm.
Toàn thể mọi người trong sân tràng đều rúng động, hết nhìn Phong Lâm Cư Sĩ đến nhìn Côn Luân Lão Nhân nhưng chưa ai nói gì cả vì chờ sự tình sắp xảy ra.
Thạch Bảo Kỳ cũng kinh dị :
- Các hạ hãy nói tiếp.
Phong Lâm Cư Sĩ nghiêm nghị :
- Đúng như vậy. Chính lão phu đã từng dặn Côn Luân đạo huynh mà luôn cả Thiên Ngươn Đạo Trưởng và Tịnh Huyền đạo trưởng nữa, do đó ba người mới chịu ra tay giúp cho ta chủ trương Huyết Châu lôi đài.
Đến đây Thạch Phá Thiên không còn nín nổi nữa, day sang phía Côn Luân Lão Nhân hỏi :
- Côn Luân lão huynh, sự tình có đúng như lời Phong Lâm Cư Sĩ vừa nói đó không?
Côn Luân Lão Nhân xê mình tới trịnh trọng :
- Đây là một câu chuyện sự thật trăm phần, lão phu không hề gian dối, nếu không bọn bần đạo ngàn đời cũng chẳng dám nhúng tay vào việc làm bất chánh để tiếng xấu cho hận thế đó.
Thần sắc của Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên khích động :
- Côn Luân lão tiền bối có những gì làm bằng cớ chăng?
Không vội đáp, Côn Luân Lão Nhân thò tay vào lòng lấy ra một cái gói bằng da, mở lấy một tờ giấy trắng nhưng có vẻ lâu ngày trao ra cho Thạch Bảo Kỳ :
- Tiểu anh hùng hãy đọc qua sẽ hiểu rõ mọi sự tình.
Lẹ tay nhận lấy mảnh giấy của Côn Luân Lão Nhân đưa qua coi những dòng chữ trong đó.
Cả Thạch Phá Thiên, Tiêu Diêu Khách, Bồ Đề phu nhân đều tiến lại gần cùng xem tờ giấy ấy.
Đọc xong rồi, bất giác Thạch Bảo Kỳ rúng động cả tâm thần, trong khi bọn Thạch Phá Thiên đồng “ồ” lên một loạt.
Thạch Bảo Kỳ cảm kích :
- Gia phụ, chẳng lẽ chúng ta đã nghi oan cho Phong Lâm lão tiền bối rồi đây?
Thạch Phá Thiên ra chiều suy nghĩ, chưa đáp lời thì thình lình thấy chiếc bóng người từ kia phóng vào tràng.
Mọi người nhìn qua thì thấy chẳng ai khác hơn là Minh Nữ.
Tất cả chưa dứt ngạc nhiên thì lại thấy một chiếc bóng khác cũng vừa xuất hiện như ma mụi.
Cả Thạch Phá Thiên lẫn Phong Lâm Cư Sĩ đồng thanh kêu lên :
- Võ Lâm Chi Hoa!
Thật vậy? Người trung phụ đẹp như tiên nga chính là Minh Hậu Võ Lâm Chi Hoa.
Ả giai nhân từng làm điên đảo anh hùng hiệp khách giang hồ cách đây gần hai mươi năm về trước.
Võ Lâm Chi Hoa đưa cặp mắt đẹp mê hồn nhìn qua sân tràng một lượt rồi nói với Thạch Bảo Kỳ :
- Thạch thiếu hiệp, còn một bằng chứng nữa đây.
- Xin tiền bối chỉ giáo cho.
- Trước khi Phong Lâm đại hiệp gia nhập vào Thất Hổ giáo có nói qua cái ý đồ với bản nương, tất cả câu chuyện từ nãy ở nơi đây hoàn toàn sự thật, ta khuyên thiếu hiệp chớ có hoài nghi cái lòng tốt của người mà oan uổng.
Lời này thốt ra khiến cho mọi người tại sân tràng thảy đều xôn xao lên không ngớt.
Võ Lâm Chi Hoa vốn là một nhân vật truyền thuyết giang hồ, tiếng tăm lừng lẫy, chánh khí vô phương, lời thốt ra ai mà không tin được.
Khiến cho đám mây mù đang che phủ tại sân tràng bổng chốc biến ta đi dâu cả.
Trước nhứt Thạch Phá Thiên tiến tới nắm lấy tay Phong Lâm Cư Sĩ cảm kích thốt :
- Nhị hiền đệ, quả tình ngu huynh nghi oan cho hiền đệ đây rồi.
Phong Lâm Cư Sĩ không ngăn được giọt lệ :
- Không có gì. Xin Thạch đại huynh chớ để tâm, thành ý của tiểu đệ chính là một sự đoàn tụ ngày nay, như vậy tiểu đệ đã mãn nguyện rồi, tất cả chuyện nhỏ nhặt hãy bỏ qua đi.
Tiêu Diêu Khách, Bồ Đề phu nhân cũng bước tới gần Phong Lâm Cư Sĩ nói lời cảm tạ.
Trong khi Tiểu Bình đã rơi vài hạt lệ châu vì quá xúc động nhưng trên đôi môi luôn nở nụ cười hớn hở.
Tất cả những sự nhục nhã và uất hận chất chứa trong lòng nàng từ bấy lâu nay đã trở thành quá khứ.
Tiểu Bình cảm thấy mình có người cha như Phong Lâm Cư Sĩ đây quả là một điều vinh hạnh lắm rồi.
Từ nay không còn ai có thể chê bai, khinh bỉ nàng là con gái của một kẻ gian tà ma đạo nữa.
Khi ấy Thạch Bảo Kỳ hối hận trong lòng khôn tả.
Lâu nay chàng từng bao lần sĩ nhục vị ân nhân của mình hết sức thậm tệ mà chẳng hề hay biét.
Giờ rõ lại là một giấc chiêm bao.
Tỏ niềm ân hận, Thạch Bảo Kỳ thò tay vào lòng lấy hạt Trị Thương Châu ra, xê lại gần Phong Lâm Cư Sĩ :
- Xin nhị thúc ngậm hạt Châu này giây phút sẽ lành bệnh ngay.
Phong Lâm Cư Sĩ chẳng chút chối từ, cầm lấy hạt Trị Thương Châu bỏ vào miệng vận hành chân khí điều hòa huyệt đạo.
Được một chốc.
Thạch Bảo Kỳ cung tay run giọng :
- Nhị sư thúc, tại hạ từ lâu mạo phạm quá nhiều, tội thật đáng chết, xin bái lễ này đây.
Vừa nói Thạch Bảo Kỳ vừa cung mình toan hành đại lễ.
Lúc ấy Phong Lâm Cư Sĩ đã giảm đi chín phần vết nội thương vội lấy hạt Trị Thương Châu ra, giở tay ngăn Thạch Bảo Kỳ lại không cho làm đại lễ.
Lão nhân cười ha hả :
- Thiếu hiệp đừng nên làm thế, ngươi chẳng hề có tội tình chi hết. Đây cũng chỉ tại bọn ma đầu mới tạo nên cảnh ngộ nhận này nhưng với bất cứ ai vì thù cũng phải vậy thôi. Trái lại ngươi là một trang thiếu hiệp hào khí phi thường rất đáng ngợi khen.
Rồi Phong Lâm Cư Sĩ tiếp :
- Giờ ngươi đừng gọi ta bằng nhị sư thúc nữa mà phải gọi bằng nhạc phụ đó thôi.
Thạch Bảo Ky sửng sốt lên chưa biết tính sao thì Thạch Phá Thiên cao giọng :
- Thạch Bảo Kỳ, con hãy bái tạ nhạc phụ của con đi.
Thạch Bảo Kỳ vâng dạ rồi bái ba lễ.
Bây giờ Phong Lâm Cư Sĩ không cản chàng nữa, đứng yên cho chàng bái lễ gọi mình bằng nhạc phụ.
Thấy thế Tiểu Bình lòng mừng khắp khởi, gương mặt đẹp như hoa luôn tủm tĩm một nụ cười.
Chỉ có Dư Phiến là trong lòng nghe chừng vô cùng đau xót, hai hàng lệ sắp trào ra.
Lúc ấy Phong Lâm Cư Sĩ đã quay sang phía Thạch Phá Thiên tươi cười :
- Thạch đại huynh, quả thật trời cao có mắt không phụ lòng lành, tiểu đệ có cảm tưởng cuộc tái hợp này như một giấc chiêm bao.
Giờ chúng ta nên mời tất cả trở về Phong Lâm Độ tác thành hôn lễ cho hai trẻ cho rồi, chẳng hiểu đại huynh và hiền tỷ nghĩ thế nào?
Thạch Phá Thiên tươi cười đáp :
- Thật ta hết lòng cảm tạ nhị đệ, lẽ nào lại chẳng nghe theo hay sao?
Đại hiệp vòng tay nhìn một lượt qua mọi người :
- Chư vị có lòng trợ giúp nhà họ Thạch này, ơn ấy nặng bằng núi cao đất rộng. Vậy nay xin thỉnh dời cùng nhau đến Phong Lâm Độ thù tạc với nhau một phen, chẳng hay chư vị nhận lời chăng?
Quần hùng đồng thanh :
- Xin vâng lời đại hiệp!
Thạch Phá Thiên tươi vui :
- Vậy thì chúng ta lên đường cho sớm.
Rồi thì từng cặp thi triển khinh công nhắm hướng Phong Lâm Độ chạy nhanh như gió.
Bọn người chẳng khác một đàn chim quần tụ trong buổi tà dương vừa khuất dưới dãy đồi xa?