Ngờ đâu, mới vừa đến bên Lý Tiểu Bình thì Phong Lâm Cư Sĩ đã đứng dậy tiến mạnh lên, nặng trầm thét :
- Tiểu cuồng đồ, muốn làm gì đây?
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :
- Ta không tính làm gì cả!
Phong Lâm Cư Sĩ hầm hừ :
- Vậy thì dang ra xa.
Thạch Bảo Kỳ cắn răng :
- Xin lỗi, ta không để cho ngươi giết chết Lý Tiểu Bình một cách hèn nhát vô luân như vậy được.
Phong Lâm Cư Sĩ trợn mắt :
- Nó là con của ta, chuyện nhà ta, ngươi không được quản đến!
- Phong Lâm đạo tặc ta không thừa nhận ngươi là cha của nàng này.
Phong Lâm Cư Sĩ tím gan :
- Ngươi nói gì?
Thạch Bảo Kỳ sừng sộ :
- Ta cho là nàng không phải là con gái ngươi. Ngươi không có quyền giết nàng!
- Tiểu tử chớ có ở đây nói điên cuồng!
- Phong Lâm Cư Sĩ, tại hạ có đủ bằng chứng chẳng có nói khoác đâu?
- Có bằng chứng gì?
- Ngươi đã sớm đuổi Lý Tiểu Bình ra khỏi nhà không còn tình nghĩa cha con nữa. Từ đó, ngươi là ngươi, nàng là nàng, ngươi chớ có tác oai tác phúc tha hồ hành động.
Phong Lâm Cư Sĩ nghe nói giận đến run cả mình lên, thét to :
- Tiểu tử, ngươi dám dạy bảo ta à? Ta quật chết ngươi!
Rồi vụt vụt lão đưa ra mấy chưởng.
Thạch Bảo Kỳ không dám lơ đễnh, liền vận công lên ngọn chưởng chống đối lại lực đạo của lão nhân.
Trong nháy mắt, hai làn kình khí va chạm với nhau, trong sảnh đường nổi bật lên một trận cuồng phong. Hai người chạm nhau rồi chia ra liền, đồng thời tháo lui mấy bước.
Nhưng trong chốc lát, hai chiếc bóng lại quần nhau, thi triển một trận đấu sanh tử.
Chỉ nghe kình phong ào ào, chấn động như sấm sét, đồ đạc trong sảnh đường tung bay tan nát, như là ở trong một trận cuồng phong bạo vũ.
Trong chốc lát, hai bên đã đấu với nhau vài chục chiêu rồi.
Tuy vậy, sanh tử đấu lên vài chục chiêu, thắng bại chưa phân, Phong Lâm Cư Sĩ nổi giận lên :
- Thạch Bảo Kỳ, lão phu không tin ngươi miệng còn hôi sữa mà lại có công lực thâm hậu gì, hôm nay tuy có mười mạng cũng sống không nổi đâu.
Kế đó, Huyết Tẩy Giang Hồ, Long Phi Phụng Vũ, Tình Thiên Nan Bổ ba chiêu Vô Địch chưởng mà Phong Lâm Cư Sĩ học được thi triển ra hết.
Thạch Bảo Kỳ thấy vậy, lạnh lùng hừ lên :
- Có gì đâu, không lẽ ta lại sợ ngươi!
Rồi thì, Lãng Đã Triều Thạch, Thiên Hà Đảo Xá, Hận Hải Vô Biên chàng huy động song chưởng cùng đưa ra ba chiêu mau lẹ như sấm sét, bề thế tợ búa Thiên Lôi.
Chiêu thức đưa ra hết, còn lo sợ thắng không nổi, Thạch Bảo Kỳ lại bắn thêm một chiêu Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ, cùng một chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ trợ lực ba chiêu kia.
Đột nhiên trong sảnh đường nổ vang lên ba tiếng long trời lở đất, phun ra một làn khói trắng.
Kết quả đấu nhau ba chiêu khốc liệt hai bên đều không hơn không kém.
Nhưng đang lúc sau cùng, khi chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ cùng Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ tấn công tới, Phong Lâm Cư Sĩ muốn trả đũa lại cũng không kịp, tránh được cái đánh của Đoạn Mạch chỉ, lại bị chưởng phong quật nhằm bả vai. Tức thì, thân hình của lão mất sức thăng bằng, loạng choạng tháo lui tới một góc.
Thạch Bảo Kỳ thừa lúc ưu thế, thét lên một tiếng :
- Phong Lâm đạo tặc, hãy đi chầu Diêm Vương!
Chàng liền giở ngọn đơn chưởng đưa ngay qua bên mặt Phong Lâm Cư Sĩ. Lúc ấy, Phong Lâm Cư Sĩ còn chưa đứng vững lại được, thấy vậy kinh hoảng lên.
Đột nhiên khi ấy.
- Tiểu tử muốn chết à?
Tả Trung Vương Tiêu Bằng lắc mình từ phía tả tấn công qua phía Thạch Bảo Kỳ.
Tiếu Diện Diêm La tuy bị Tiêu Diêu Khách phát chưởng ngăn cản, nhưng trong lúc ấy Tửu Trung Tiên cùng Mã Trung Quân lúc nãy vận công điều hòa lại, công lực hồi phục, vết thương đã lành, bọn chúng đồng tiến như làn nước vỡ bờ.
Thế công của ba người mạnh như núi lở.
Thạch Bảo Kỳ sa vào vòng vây, rất là nguy ngập.
Lại nữa, trong lúc nguy ngập này, Phong Lâm Cư Sĩ đã được cứu trợ, lão chấn chỉnh tinh thần từ phía trước tấn công như vũ bão.
Trước có Phong Lâm Cư Sĩ, bên tả có Tả Trung Vương, bên hữu lại có Mã Trung Quân và Cuồng Trung Thánh, tạo thành một thế công tứ giác nguy hiểm vô cùng.
Nhất là bốn người này đều là cao thủ tột bực, đều dùng toàn lực đối phó với Thạch Bảo Kỳ, dù cho chàng có thêm ba đầu sáu tay cũng thấy ứng phó không nổi nữa là một mình.
Thạch Bảo Kỳ thấy trước mắt tình cảnh này chắc sống không nổi, trong lòng chàng nghĩ thầm :
- Phong Lâm đạo tặc ta chết cũng lôi ngươi xuống Âm phủ nữa.
Khi ấy chàng không quản đến thế công mạnh bạo của hơn ba người, của Mã Trung Quân, liền huy động chưởng lực bắn ra ngón chỉ nhắm ngay thân giữa của Phong Lâm Cư Sĩ mà quật vào.
Chẳng may, chưởng cùng chỉ chưa hề đưa ra hết, thì âm lực của bốn phía đã ào ào lấn áp tới. Chỉ nghe tiếng la thảm thiết của Thạch Bảo Kỳ rồi hai chân chàng đã rời khỏi mặt đất bay ra sảnh đường.
Bấn người hiệp sức đánh ra sức mạnh ngàn cân, Thạch Bảo Kỳ bị kình phong từ nơi cửa sổ bay thẳng ra ngoài mười mấy trượng rồi kiệt sức rơi xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, người chàng đã ngất đi, không rõ động tịnh gì cả.
Phong Lâm Cư Sĩ lạnh lùng hừ lên :
- Hôm nay cũng may đâu trừ đi mối đại họa cho võ lâm đây.
Chưa dứt lời, thì Tả Trung Vương lại lạnh lùng thốt :
- Minh chủ, chúng ta đi thử xem, hãy thấy tận mắt hắn tắt thở rồi mới yên tâm.
Rồi đến Mã Trung Quân tiếp :
- Đúng vậy, và đồng thời hiện trên mình tiểu tử có đến chín hạt Huyết Châu Hồn, quả thật trời giúp anh em ta.
Nhắc đến hạt Huyết Châu Hồn, tinh thần của mọi người đều chấn động lên, nên Mã Trung Quân chưa hết lời thì Tả Trung Vương, Tửu Trung Tiên đã phóng từ cửa sổ ra ngoài chỗ Thạch Bảo Kỳ vừa bay đi trước.
Kế đó Phong Lâm Cư Sĩ, Mã Trung Quân, Tiếu Diện Diêm La cùng với lão Cuồng Trung Thánh vừa mới tỉnh dậy cũng đua nhau phóng đi.
Các ma đầu tiến ra nhìn xem.
Lạ lùng thay!
Trên mặt đất ngoài một vũng máu đào đọng lại không còn có hình dáng của Thạch Bảo Kỳ ở chốn nào nữa.
Phong Lâm Cư Sĩ sửng sốt lên :
- Lạ thay, tiểu tử này không chết thì cũng bất tỉnh, đâu có thể trốn đi được như thế! Vậy tại sao đây?...
Con mắt đọc xà sáng chớp của Tiếu Diện Diêm La đảo một vòng, rồi gấp rút :
- Minh chủ, theo ý kiến tiểu đệ thì chắc là có một cao nhân của võ lâm cứu tiểu cuồng ma đi rồi.
Lời này vừa thốt ra thì các ma đầu khác cũng ngạc nhiên lên đồng thanh nói :
- Lời của lão huynh có lý lắm.
Tả Trung Vương lạnh lùng cười một tiếng, rồi lại hậm hực rống :
- Chẳng quản là Tiên Phật đi nữa chúng ta cũng phải tìm kiếm đến cuối cùng, Thạch Bảo Kỳ không thể không biết và Huyết Châu Hồn đâu thể để lọt vào tay kẻ khác.
Cả bọn hô lên :
- Đúng vậy. Hãy tìm kiếm cho mau.
- Phải đấy, chúng ta tiến hành lục soát ngay kẻo trễ.
Rồi các ma đầu chia nhau đi bốn hướng đông tây tìm kiếm Thach Bảo Kỳ.
* * * * *
Cách xa nơi quần ma nhóm họp chừng hai mươi dặm, nơi một từng cao chót vót của một thắng cảnh Đằng Vương các ở phía Tây thành Nam Xương, lúc bấy giờ đang có một người nằm im lặng trên ấy.
Người ấy chẳng phải là ai khác chính là Thạch Bảo Kỳ.
Sắc mặt của Thạch Bảo Kỳ hồng hào tốt tươi, chẳng có vết tích gì có vẻ bị thương nặng gần chết. Hiển nhiên, chàng đã lành mạnh, sắp gần tỉnh lại.
Ước chừng nửa giờ sau, Thạch Bảo Kỳ đã từ từ tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, cảm giác trước hết của chàng là chưa có chết, còn sống trong đời.
Tiếp đó, chàng còn hồi nhớ lại trong màn thảm kịch giây lát kia mình bị tống đưa ra ngoài sảnh đường rồi ngất đi.
Chàng bất giác rúng động cả mình lên tự nhủ rằng :
- Thật nguy hiểm đây! Ta thật như chết đi một lần rồi.
Sau đó chàng liền nhớ đến trên mình chàng còn có chín hạt Huyết Châu Hồn, liền đưa tay vào lòng lấy toàn bộ ra.
Từ nơi bàn nhóm họp lấy được bốn hạt thì còn y nguyên.
Nhưng mở hộp Huyết Châu ra thì chỉ còn có bốn hạt, thiếu một hạt Trị Thương Châu.
Chàng đang cảm thấy lạ lùng kinh ngạc chợt nghe trong miệng mình ngậm một vật gì thơm phức.
Chàng nhả ra xem thì chính là Trị Thương Châu của mình.
Chàng ngấm ngầm tự khiển trách :
- Sao mà lãng trí như thế.
Rồi chàng vội vàng đem toàn bộ Huyết Châu Hồn bỏ vào trong hộp Huyết Châu cất lại kỹ càng.
Thạch Bảo Kỳ lẩm bẩm :
- Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc là được người nào cứu thoát mà mang đến chốn này, hạt Trị Thương Châu cũng là do họ đưa vào trong miệng ta, nếu mà không có thì ta sớm đã chết rồi.
Rồi chàng tự nhủ :
- Nhưng người ấy là ai?
Thạch Bảo Kỳ hoang mang không biết là thế nào.
Quét mắt nhìn xung quanh, cũng không thấy một chiếc bóng người nào.
Đang lúc chàng ngẫm nghĩ chuyện lạ lùng này chưa biết ra sao, chợt thấy phía lưng chàng đưa đến một luồng kình khí lạnh buốt dị kỳ.
Thạch Bảo Kỳ không kịp trở tay chỉ thấy trí óc chàng choáng váng lên, linh hồn dường như là xuất ra khỏi thân, tiến vào một cõi hư vô huyền ảo.
Trong thần trí phảng phất, một luồng gió thơm tho đưa đến, chợt thấy một bóng kiều diễm hiện ra. Đây chính là nàng Minh Nữ Châu Uyển Linh.
- Thạch công tử! Công tử đã tỉnh dậy rồi à? Mừng cho ngươi đấy.
Thach Bảo Kỳ nghe nói thì lãnh hội ngay liền hỏi :
- Châu cô nương, thật cảm tạ cái ơn cứu mạng của cô nương như núi như biển, tại hạ đến chết cũng không quên công ơn này được.
Minh Nữ tươi cười nói :
- Thạch công tử, người cứu mạng công tử không phải là tiểu muội, thật không dám nhận cái ơn ấy.
Thạch Bảo Kỳ nghe nói sửng sốt lên :
- Người ân nhân tại hạ là ai?
- Là gia sư Minh Hậu.
- À, là lão tiền bối đây, nhưng chẳng biết lịnh sư phụ làm sao cứu được tại hạ ra?
- Sư phụ ta nói, người từng khuyên công tử chớ có đi mạo hiểm, phải không?
- Phải!
- Nhưng công tử không có nghe lời?
- Tại hạ có cái khổ tâm không làm như thế không thể được.
- Gia sư thấy công tử quyết chí đấu nhau, trong lòng khó chịu, nên khi công tử lên đường không bao lâu lại thấy không yên tâm liền đi cùng tiểu muội trở lại tòa nhà ấy.
Nàng đăm đăm nhìn vào mặt Thạch Bảo Kỳ không ngớt, lại tiếp.
- Khi thầy trò của tiểu muội đến nơi chính là bốn người bọn trợ giúp lão ma đầu kia hợp sức đối phó cùng công tử, gia sư chưa kịp ra tay trợ giúp, công tử đã bị tống ra ngoài. Gia sư hoảng hốt phóng tới cứu công tử rời khỏi chốn ấy mà đến Đằng Vương các đây.
Nghe xong lời thuật lại của Minh Nữ, Thạch Bảo Kỳ mới rõ sự trải qua của mình và tại sao có mặt tại chốn này, rồi nói :
- Phong Lâm Cư Sĩ, bọn ma đầu không có phát giác hai thầy trò cô nương à?