- Nhóc con mày không chỉ biến thái mà còn háo sắc!
- Không chỉ háo sắc mà còn hoa tâm!
- Không chỉ hoa tâm mà còn vô trách nhiệm!
- Không chỉ vô trách nhiệm mà còn không biết bản thân mình đang làm gì?
- Không chỉ không biết bản thân đang làm gì mà còn liên lụy đến tao phải nghe mấy lời vô nghĩa của mày!
- Cho nên, khách sạn không phụng bồi, Nhạc biến thái, 88!
Sau khi chửi bới Thường Nhạc thậm tệ, căn bản không đợi Thường Nhạc phản bác, Đường Bạch Hổ lập tức offline mất tích, hẳn là không chịu nổi Thường Nhạc nữa rồi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Thường Nhạc bị chửi bới thậm tệ không ngờ không tức giận mà thở dài một tiếng, lại châm một điếu thuốc, tâm tình không ngờ yên tĩnh một cách thần kỳ. Loại chuyện tình cảm à, đừng nói hắn không làm chủ được, mà ngay cả thế nɠɵạı cao nhân như Công Tôn Thị cũng không cách nào giúp hắn giải quyết được, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Nhưng đối với việc đột nhiên bị họ Đường kia ban cho danh hiệu hoành tráng ‘Nhạc biến thái’, Thường Nhạc lại vô cùng canh cánh trong lòng.
- Biến thái? Mình thật sự biến thái như vậy sao?
Thường Nhạc lầu bầu đi ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn tóm được Huyết Hổ đi ngang qua:
- Lão Hổ ngốc, anh nói xem bản thiếu gia có phải rất biến thái không?
Huyết Hổ giật mình kinh hãi, mồ hôi lạnh đều chảy cả ra, vội vàng đáp:
- Không, không hề!
- Anh nói dối!
Thường Nhạc nhìn ánh mắt của Huyết Hổ, vẻ mặt quả thực dịu dàng, giọng điệu lại càng dịu dàng hơn:
- Mau, nói thật đi, bản thiếu gia cam đoan không trách tội anh, tôi muốn nghe lời thật lòng nhất của anh.
Sau khi Huyết Hổ phát hiện Thường Nhạc không phải đang nói đùa, sợ hãi nói:
- Tôi cảm thấy, Thiếu gia quả thực có chút biến thái, nhưng mặc kệ nó nhiều hay ít, nào có lão đại hoành tráng nào không biến thái chứ? Biến thái mới gọi là có cá tính, cậu nói đúng không?
Thường Nhạc gật gật đầu, lại hỏi:
- Ừ, nói cũng phải, thật chỉ có chút biến thái sao?
- Ách… kỳ thật, tôi đây cảm thấy, nhiều hơn chút một chút…
- Thật sự chỉ biến thái nhiều hơn một chút sao?
- Ách… kỳ thật, tôi đây cảm thấy, có thể là biến thái nhiều hơn một chút của chút một chút… A!
- Lão Hổ ngốc, anh đứng lại cho tôi!
- Ô, thiếu gia a, là chính cậu bảo tôi nói thật mà! Đây là thói đời gì chứ, cậu gạt tôi!
Trung tâm thành phố C, đường Xuân Tây đoạn Nam.
Ngân Đô Building là tòa cao ốc cao chọc trời nổi tiếng nhất thành phố.
Mà tầng mười hai thì là tầng nổi tiếng nhất của Ngân Đô building.
Ở trong này có một trung tâm tư vấn tâm lý, y sĩ trưởng tên là Ôn Nhu, là một cô gái.
Nguyên nhân Ôn Nhu nổi tiếng rất đơn giản, thứ nhất – cô là một đại mỹ nữ, thứ hai – cô là bác sỹ tâm lý trẻ nổi tiếng nhất trong nước, thứ ba – giá cả trong trung tâm tư vấn tâm lý của Ôn Nhu có thể nói là già trẻ không gạt, đã tới đều nói tốt.
Đứng trước cửa chớp, ánh mặt trời sau mười hai giờ đổ xuống, mái tóc dài có một tầng viền vàng ở nơi cuộn lại, khuôn mặt có thể nói là tinh mỹ kia có vẻ chói lọi dưới ánh mắt trời, nhưng khuôn mặt cô không phải nơi hấp dẫn người ta nhất, thứ hấp dẫn nhất chính là thái độ tươi đẹp, cả người cô vừa có ưu thế tiên thiên vừa có cách ăn mặc hợp thời, là một loại phụ nữ điển hình của phụ nữ thời thượng.
Bộ váy PinkyDianne màu đen lộ ra sự tao nhã, phẩm vị, gợi cảm giao dung với khí chất nữ tính. Đặc điểm lớn nhất của trang phục nữ Pinky Dianne là có thể khiến bản chất mềm mại tinh tế của phụ nữ tự do phát sinh, mà mềm mại tinh tế như vậy ở trên người một nữ bác sĩ tâm lý, quả thực thích hợp không thể thích hợp hơn.
Liếc mắt nhìn qua, có thể cảm giác được hình thể dịu dàng hoàn mỹ kia, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt được bảo dưỡng thật tốt, đùi đẹp thon dài, cái mông vững chắc, bộ ngực kiên cố. Nói thật lòng, chỉ đơn giản liếc mắt nhìn là đã khiến cho người khác có cảm giác muốn vọng động xâm phạm cô.
Sự xinh đẹp của phụ nữ là dùng tiền và thời gian chăm sóc để đắp lên, lời này quả là lời vàng ngọc. Đối với dân chúng vất vả mà nói, cho dù là đại mỹ nhân trời sinh xinh đẹp vài năm làm vợ vào bếp nấu cơm thì cũng sẽ quá sức, hồng nhan sớm già là kết cục tất nhiên.
‘Các vị trai chưa vợ có nhận thức’ đều biết rằng, đồ đồng phục hấp dẫn có rất nhiều loại, không chỉ có đồng phục nữ sinh và áo trắng của y tá mới có thể dụ người phạm tội, loại đồng phục Office Lady như Ôn Nhu mặc cũng có thể làm khuynh đảo chúng sinh, trong số mười người đàn ông thì ít nhất có ba người là bị loại phụ nữ này cầm giữ.
Giờ khắc này, ba giờ hai mươi chín phút chiều. Ôn Nhu nhìn một trong mười chiếc đồng hồ hàng đầu thế giới – Patek Philippe màu bạc, hơi hơi nhíu mày, nhìn qua dường như có tâm sự. Người phụ nữ có sự nghiệp thành công như Ôn Nhu, thu nhập có thể nói là GoldMiss, không biết có chuyện gì có thể khiến cô lo lắng.
Người thường mặt mày nhăn nhó là có thể lý giải, như một bác sĩ tâm lý có chuyên môn kiệt xuất như Ôn Nhu cũng có vẻ buồn bực như vậy, thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa, khi Ôn Nhu còn chưa kịp nói ‘mời vào’ thì cửa đã bị đẩy ra, một người trẻ tuổi sa sút tinh thần đi vào.
Tại sao phải dùng từ ‘suy sút’ để hình dung? Rất đơn giản, bởi vì vẻ tuấn mỹ của người thanh niên này không giống như khuôn mặt sản phẩn con lai lộ ra vẻ suy sụp tinh thần, mà con mắt thâm thúy mê người kia lại có một loại u buồn, mà cả thân hình gầy yếu thon dài kia, cũng phóng xuất ra một loại tâm linh suy sút.
Nói người đó là người trẻ tuổi thì có chút quá, bởi vì hắn thật sự là hơn trẻ tuổi một chút, có lẽ dùng từ thiếu niên để hình dung thì có vẻ chính xác hơn. Chỉ là, bởi vì khí chất cổ quái kia của hắn làm cho người ta ấn tượng đây chính là một thiếu niên già nua.
- Tôi có thể ngồi không?
Thanh âm trầm thấp lộ ra từ tính của thiếu niên truyền đến, phong phạm quý tộc trong cử chỉ triển lộ không thể nghi ngờ, sau khi nhìn thấy Ôn Nhu ngạc nhiên gật đầu, hắn tùy ý ngồi trên ghế, tà tà duỗi cái lưng mệt mỏi, phong độ quý tộc vừa tạo dựng lập tức biến mất không tung tích, ngược lại càng giống… lưu manh hơn.
Ôn Nhu cuối cùng cũng hồi phục được tinh thần, nhìn vị khách không mời mà đến hỏi:
- Xin hỏi cậu là?
Thiếu niên ngáp một cái, từ từ nói:
- Nếu tôi ngồi ở đây, thì đương nhiên là bệnh nhân của cô.
- Bệnh nhân của tôi?
Ôn Nhu hơi có chút hứng thú liếc mắt nhìn thiếu nhiên một cái, ngồi xuống ghế của mình, khách khí nói:
- Vậy, xin hỏi cậu có hẹn trước không?
- Không.
Thiếu niên có vẻ rất thành thực.
- Hôm nay tôi tan làm sớm, cậu có thể đến vào hôm khác.
- Cứu người có phải là thiên chức của bác sĩ các cô không? Không thể nói tôi cần trị bệnh mà lại không cho tôi trị bệnh, tôi không cần trị bệnh lại cố tình bắt tôi trị bệnh, tôi không muốn cô trị bệnh cô lại muốn tôi trị bệnh, làm người thì phải nói lý chứ, đúng không? Hiện giờ tôi cần cô lập tức trị bệnh cho tôi, nếu không tôi sẽ rất khó chịu, dựa vào tinh thần Bethune hoặc tinh thần Florence Nightingale, cô hẳn là sẽ lập tức trị bệnh cho tôi, đúng không?
Đổi lại là người thường, sớm đã bị khẩu lệnh này làm cho hôn mê, nhưng Ôn Nhu lại cười một tiếng:
- Tôi thấy logic của cậu rất rõ ràng, dường như không cần trị bệnh, ngược lại là tới gây rắc rối cho tôi. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của vị tiên sinh này?
- Thường Nhạc.
- Năm nay bao nhiêu tuổi?
- Mười sáu, tết Nguyên Đán mấy tháng nữa là mười bảy.
Ôn Nhu lộ ra một nụ cười kín đáo chuyên nghiệp hóa, lại một lần rồi một lần nhìn kỹ Thường Nhạc:
- Vị này… em trai, cậu nên đi trung tâm cố vấn tâm lý thanh thiếu niên. Chỗ này của tôi, là phòng khám của người thành niên…
Thường Nhạc cũngc ười:
- Chuyện này còn không đơn giản, cô coi tôi là người trưởng thành không được sao?
Có lẽ là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, trên mặt Ôn Nhu trước sau đều bình tĩnh, ngoài mỉm cười ra thì không có bất kỳ cảm xúc nào khác, khiến người ta có loại cảm giác bí hiểm, cô cười nói:
- Cậu là bác sĩ tâm lý hay tôi là bác sĩ tâm lý? Sao tôi lại có cảm giác cậu đang hướng dẫn tôi?
Thường Nhạc không biết là ngại thật hay ngại giả, hắn ngại ngùng gãi gãi tóc, từ từ nói:
- Ách… cái này, là bệnh nghề nghiệp, tuyệt đối là bệnh nghề nghiệp.
- Bệnh nghề nghiệp?
Trong dọng nói của Ôn Nhu mang theo tính kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm:
- Cậu hẳn chỉ là một học sinh trung học, được rồi, như vậy xin hỏi cậu làm nghề gì?
Thường Nhạc cười cười, dùng ánh mắt chuyên chú nhìn Ôn Nhu, hạ giọng nói:
- Nếu tôi vô cùng kiêu ngạo mà nói ‘Kỳ thật tôi là lão đại xã hội đen’, cô sẽ không cảm thấy rất buồn cười chứ?
- Ha ha…
Ôn Nhu quả nhiên cười, cô đột nhiên cảm giác được đứa trẻ lớn này rất thú vị, có lẽ còn có chút chứng vọng tưởng.
Đương nhiên, điều này cũng không thể trách cô. Nếu cô thuộc loại người nào đó trong xã hội đen mà nói, vừa nghe đến hai chữ ‘Thường Nhạc’, cô khẳng định không cười nổi, bất kể cô là một bác sĩ tâm lý đã vượt qua thử thách tố chất.
Thường Nhạc không an phận chuyển động cái ghế, hai chân rất quá trớn mà đặt lên trên bàn, vẻ suy sút trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là nụ cười bất cần đời:
- Bác sĩ Ôn, cô quyết định trị bệnh cho tôi rồi?
- Từ quan điểm của một bác sĩ, vấn đề của cậu không phải quá lớn, căn bản không cần trị. Đương nhiên, với cá nhân tôi mà nói, có lẽ sẽ có một nɠɵạı lệ, nhưng đầu tiên xin cậu hãy cho tôi một lý do để tôi trị bệnh cho cậu.
- Bác sĩ, phía sau những lời này của cô, là đang câu dẫn tôi đúng không?
Thường Nhạc lộ ra một nụ cười tà mị.
Ôn Nhu ăn cơm nhờ nghề này đã nhiều năm rồi, có loại người bệnh gì chưa từng gặp? Nghe vậy cũng không có nhiều phản ứng, cô rất hiểu về cách chăm sóc cảm xúc của khách hàng:
- Nếu đổi là mấy năm trước, khi tôi còn là một cô gái, nói không chừng vừa nhìn thấy cậu sẽ điên cuồng say mê. Nhưng bây giờ… cậu có biết, là người thì luôn sẽ từ từ lớn lên từ từ trưởng thành.
Thường Nhạc bỏ cái chân đặt trên bàn xuống, đột nhiên ngồi thẳng người, dùng ánh mắt mang theo tính nguy hiểm mãnh liệt và ý xâm phạm nhìn chằm chằm Ôn Nhu, từng chữ từng chữ nói:
- Bác sĩ, nếu như cô đã nói như vậy, có nghĩa là đã thừa nhận dụ dỗ tôi rồi?