Lúc tinh thần quần chúng sục sôi, Thường Nhạc đi xuống, nhiệt tình bắt tay với Lưu Chấn Hám, kích động nói:
- Cảnh sát Lưu, rất cảm ơn ngài! Chính là vì có loại cảnh sát mẫu mực như ngài tồn tại nên mới khiến cho những người đóng thuế như chúng tôi thấy được hy vọng của tổ quốc, tương lai của dân tộc. Lúc này, xin cho phép tôi thành thật nói tiếng cảm ơn với ngài!
- Không thể nói như vậy, ngài nói quá lời rồi, đây đều là điều mà cảnh sát nhân dân chúng tôi nên làm!
Lưu Chấn Hám rất phối hợp với Thường Nhạc tiến hành một cảnh ‘cảnh dân giao lưu’, hoàn toàn gạt đám người Ngô Thu Thanh sang một bên.
Sắc mặt Ngô Thu Thanh trắng bệch đến dọa người, sau khi nhìn đám người xung quanh bộ dạng muốn bạo động đến phát điên, anh ta nhịn xuống, cắn chặt răng, phi nhanh ra khỏi cửa, trước khi đi vẫn không quên quẳng lại một câu ngoan thoại:
- Đúng vậy, cảnh sát Ngô, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau… Lần sau gặp mặt, ngài chưa chắc có được may mắn nghênh ngang đi ra ngoài trước mặt bản thiếu gia như này đâu!
Vừa ra khỏi cửa, Ngô Thu Thanh không để ý đến chiếc xe có máy nghe trộm của mình bị phá hỏng, cũng không để ý đến cấp dưới, dẫn người nhanh chóng gào thét mà đi. Trong lòng anh ta không ngừng tức giận hỏi:
- Làm sao hắn biết mình đang ghi âm? Làm sao hắn biết chiếc xe kia là chiếc xe có gắn thiết bị nghe trộm?
Sắc mặt xanh mét nhìn vài tên cấp dưới của Thường Nhạc đang bận việc bên cạnh chiếc xe, nói là đang giúp đỡ, nhưng Ngô Thu Thanh biết, thiết bị nghe trộm khẳng định đã bị phá nát bét, căn bản không còn bấy kỳ giá trị gì.
Đột nhiên nện mạnh một quyền lên mui xe, Ngô Thu Thanh gầm lên:
- Thằng khốn kiếp chết tiệt, tao sẽ cho mày bị phán tử hình, tao thề!
Bọn thuộc hạ không rõ nội tình hoảng sợ nhìn Ngô Thu Thanh, thầm nghĩ thủ trưởng của mình chắc là điên rồi.
Thường Nhạc cũng từ từ đi tới cửa nhìn xe của đám người Ngô Thu Thanh đi xa, khóe miệng lộ ra ý cười ác nghiệt. Giống như đi tản bộ, hắn không chút để ý đi bộ trên đường, từng bước từng bước đi.
Toàn bộ clup lại trở nên náo nhiệt, mọi người nên làm gì thì làm cái đó, một hang động đầy cảnh xa hoa đồi trụy.
Lưu Chấn Hám để đám cớm cảnh giới lui ra, một mình đứng ở cửa nhìn bóng lưng Thường Nhạc.
Huyết Hổ tiến đến vỗ vỗ vai gã, nhếch miệng cười nói:
- Cảnh sát Lưu, có muốn vào trong uống một chén không?
- A? Anh Hổ, lần này thì anh không đúng rồi, sao có thể đột nhiên cắt ngang việc tôi thưởng thức nghệ thuật chứ?
- Tố chất, thiếu gia nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài lăn lộn nhất định phải có tố chất! Anh nhìn bộ dáng chuyên chú của tôi đi, đương nhiên là đang thưởng thức nghệ thuật rồi…
Lưu Chấn Hám hù cho Huyết Hổ sửng sốt, sau đó làm vẻ vui sướиɠ nói:
- Anh không thấy tôi đang chiêm ngưỡng bóng lưng vĩ đại của thiếu gia anh vĩ sao? Ôi, quá đẹp trai rồi, tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào xuất sắc như vậy, ngay cả cái bóng cũng có cá tính đến thế.
Huyết Hổ trừng lớn đôi mắt trâu, thiếu chút thì ngất đi.
Ông trời dường như mắc phải bệnh tiền liệt tuyến, liên tục đi ŧıểυ nên trời đột nhiên nổi mưa.
Mỗi khi trời mưa Thường Nhạc đều sẽ nhớ tới Nam Cung Huân Y, đây cũng không phải loại chuyện khiến người ta buồn nôn trong các ŧıểυ thuyết ngôn tình, mà là giữa hai người từng có ước định. Đi trong mưa, bóng dáng Thường Nhạc thoạt nhìn có một loại cô đơn nói không nên lời, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, hắn không hề che ô nhưng trên người lại không hề bị mưa làm ướt.
Mưa to tầm tã, Thường Nhạc không mục đích đi trên đường, trên đỉnh đầu là chất khí dày mà người ngoài nhìn không thấy, mưa bụi phất phới không có nửa giọt rơi vào người hắn.
Giống như đã sắp xếp với nhau, một cái ô hoa, một người phụ nữ, hấp dẫn ánh mắt Thường Nhạc.
Thường Nhạc từ từ đi sát vào, trốn phía dưới cái ô kia, duỗi tay vịn chặt vào eo người phụ nữ, lạnh nhạt nói:
- ŧıểυ thư, mưa lớn quá, mượn chiếc ô dùng một lát, nếu không ngại thì có thể dùng chung chiếc ô này.
Đây đương nhiên chỉ là cái cớ.
Người phụ nữ không nói gì, cũng không phản kháng, chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái.
Thường Nhạc lúc này mới nhìn rõ dung mạo của cô, trái tim lập tức giật lên, giống như động tâm khi gặp được đồ sưu tầm.
Cô gái này tuổi rất trẻ, có khuôn mặt sắc sảo rắn rỏi, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, tóc ngắn giống con trai, bên vành tai phải có đeo một chiếc bông tai nhỏ, ngoài điểm đó ra thì không có thêm chút dấu vết của son phấn nào.
Nhưng chiếc áo khoác Prada đen thanh lịch đến cực hạn lại bao hàm theo sự phô trương làm lộ ra bộ ngực hùng vĩ lại làm kẻ khác tuyệt đối không thể hiểu lầm giới tính của cô.
Càng không phải nói chiếc quần tây bao lấy đồ lót tơ tằm bên trong, đôi chân đẹp gần như là hoàn mỹ được trang bị một đôi giày da đen mũi nhọn, có thể nghĩ đến người bất hạnh nào đó nếu bị đạp cho một cước, thì cảm thụ nhất định không được tốt cho lắm.
Thần sắc của cô gái này, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đá cho người khác một cái.
Thường Nhạc cười cười, nhìn thẳng đôi mắt đẹp của cô nói:
- Tội gì phải dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, cô không đồng ý có thể nói một tiếng.
- Tôi không nói không đồng ý.
Cô nàng kia lạnh lùng đáp một câu, câu nói đơn giản này lại mơ hồ có loại khí thế mà người có thói quen ra lệnh mới có thể nói chuyện với giọng điệu này.
- Ồ, vậy chúng ta đi thôi.
Thường Nhạc tiếp tục đỡ lấy eo nhỏ của cô, hai người giống như đôi tình nhân ân ái đã lâu, từ từ bước đi.
- Khó khăn tìm mọi cách đểu hiểu được tình yêu
Biển tình biến trời xanh gặp gió lạnh
Chỉ có thể bay về chân trời xa xăm mới có thể tương phùng
Tiếng gió Tiêu Tiêu thê khóc trong mưa
Biển người trôi nổi trăn trở cũng là mộng
Tình thâm vĩnh viên tương truyền tới khoảng không muôn đời
Khi sương tuyết nhẹ thổi, chỉ mong hoa cũng đỏ tươi
Không sợ mưa bụi mơ hồ trên đường đi
A a a a a ~~ gửi tương tư trong mưa gió
A a a a a ~~ gửi cuồng dại trong mưa
Thường Nhạc vừa đi vừa cảm xúc trào dâng hát một bài hát cũ, cả người vô cùng quyến rũ, hai người dần đi vào trong một hẻm nhỏ âm u. Bình thường, ngõ nhỏ như vậy thích hợp để giết người phóng hỏa hoặc cưỡиɠ ɖâʍ, nhưng bất ngờ chính là, Thường Nhạc không hề động thủ mà cô gái kia lại gây rối trước.
Cô chợt xoay người ôm cổ Thường Nhạc, động tác thuần thục này chuyên nghiệp y như vô số cô em quyến rũ, chỉ là… tay phải vuốt ve hai má Thường Nhạc, còn tay trái thì lại lén lút ấn lên huyệt thái dương của hắn…
Thường Nhạc lật tay giữ cổ tay cô nàng, tay kia thì nhân cơ hội nỗ lực sờ soạng lên cặp mông đầy đặn sung mãn của cô, cười lạnh nói:
- Tổ trưởng Diệp, cô cũng quá nóng lòng rồi?
Cô gái kia không biết dùng thủ pháp gì, không ngờ lại như cá chạch nhanh chóng tránh qua, né được trói buộc của Thờng Nhạc, lui về sau hai bước. Trên người phóng xuất ra hơi thở như ngọn lửa, mưa bụi dừng trên người cô lập tức ‘tư tư’ biến thành hơi nước mà bốc hơi.
Móa ơi!
Thường Nhạc thầm mắng một câu, cô bé này lợi hại vậy, không ngờ lại là người dị năng C-5, cấp bậc cùng mình đấy, rất mẹ nó vô nghĩa rồi!
Trong lòng cô gái kia còn kinh ngạc hơn cả Thường Nhạc, sau khi cảm nhận được rõ ràng thực lực của Thường Nhạc không hề kém mình, toàn bộ kế hoạch của cô đều trở nên rối loạn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thường Nhạc, hai người đối diện trong mưa.
Thường Nhạc đột nhiên nở nụ cười:
- Cảnh sát Diệp, Tổ trưởng Diệp Hoàng, tội gì chứ, bị tôi vạch trần thân phận cũng không cần phải tức giận như vậy chứ? Không phải cô đi theo tôi trước sao, tôi chỉ là thấy cô vất vả như vậy mới phối hợp cùng một chút thôi mà. Ôi, vì sao người tốt bụng khéo hiểu lòng như tôi lại luôn không được báo đáp tốt chứ…
Diệp Hoàng cười nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm Thường Nhạc, cái nhìn giống như muốn nhìn xuyên thấu cơ thể hắn, thật lâu sau mới mở miệng nói:
- Sao anh biết tôi?
- Không phải chứ cảnh sát Diệp? Người có chỉ số thông minh bằng thám tử lừng danh Conan và Serlock Holmes như cô, sao lại đột nhiên hỏi vấn đề kém như vậy chứ?
Vẻ mặt của Thường Nhạc rất khoa trương, ánh mắt dừng trên bộ ngực động lòng người của Diệp Hoàng, từ từ nói:
- Nếu cô muốn biết, thì tôi nào dám không nói, nói thật luôn được khoan dung đúng không? À, là như này, tôi có mấy tên đàn em chụp trộm được mấy bức hình rất khêu gợi của cảnh sát Diệp, không chuyện gì mà chào hỏi cô trước thì thật không tốt… Nhưng, chào hỏi rồi cũng không gọi là chụp trộm được, lẽ nào không phải sao?
Lời vừa nói xong, Thường Nhạc rất chân thành nhìn Diệp Hoàng giống như giám khảo đang xét duyện mỹ nữ, nhìn Diệp Hoàng từ đầu đến chân mấy lần, ánh mắt nóng rực và da^ʍ đãиɠ kia khiến cả người Diệp Hoàng nổi da già, cuối cùng ánh mắt của Thường Nhạc lại dừng trên bộ ngực cô, cười xấu xa nói:
- Cảnh sát Diệp quả nhiên không hổ là hoa khôi cảnh sát, khó trách nhiều thuộc hạ của tôi chụp ảnh mát mẻ của cô như vậy, còn có mấy tên nhóc lúc đang xxx còn đem ảnh cô dán lên mặt mấy cô gái. Bây giờ nhìn thấy người thật, ngay cả tôi cũng có cách nghĩ như vậy…
- Khốn kiếp!
Mặc cho Diệp Hoàng năm lần bảy lượt khuyên bảo mình trước khi tìm được chứng cứ phạm tội của tên khốn này thì phải bình tĩnh tỉnh táo, nhưng nghe thấy những lời nói hạ lưu vô sỉ đến cực điểm này, cô cũng không nhịn nổi nữa!
Lông mày hơi giương lên, ánh mắt lạnh lùng kia của Diệp Hoàng dấy lên ánh lửa ngập trời, nhiệt độ bốn phía cao đến độ có thể nướng chín vài con heo, lúc này Diệp Hoàng động thủ. Trên thực tế, tay cô không hề chuyển động, bốn phía lại có vô số đường lửa nóng như dây thép bắn nhanh quấn quanh bay về phía Thường Nhạc!
Trong vòng xoay tròn, chiếc ô hoa rách ra bay lên, Thường Nhạc cũng bay lên như thiên nɠɵạı phi tiên.
Long khí màu trắng trong cơ thể mãnh liệt cuộn trào ra ngoài, nhẹ nhàng hóa giải một kích khủng bố này của Diệp Hoàng, lúc này Thường Nhạc mới từ từ rơi xuống, nhìn Diệp Hoàng cười nói:
- Này, ừ, cảnh sát Diệp, không phải tôi phê bình cô, nhưng cô tùy tiện động thủ với dân chúng thấp cổ bé họng như vậy có phải có chút quá đáng không? Tuy tôi chưa chắc sẽ đánh thắng được cô, nhưng khẳng định cô cũng đánh không lại tôi… Ha ha, trời đất chứng giám, tôi chưa có trả thù nha, bằng không dựa theo tác phong làm việc của Tổ trọng án các cô, cô lại muốn tố cáo tôi đánh lén cảnh sát sao?
Diệp Hoàng tức đến nỗi thân thể mềm mại rung lên, nhưng lại không dám tiếp tục động thủ, nếu như bị người khác nhìn thấy cô vô duyên vô cớ tấn công loại ‘công dân tốt’ như Thường Nhạc, vậy thật không dễ báo cáo công tác. Đương nhiên, nếu cô đánh thắng được Thường Nhạc mà nói, thì có thể suy xét đến việc trói trước nói sau. Trên thực tế, mục đích cô theo dõi Thường Nhạc cũng chính là vì tìm kiếm cơ hội này… Đáng tiếc là, trên người người này dường như có rất nhiều năng lượng không giống nhau, ngay cả người dị năng thiên tài cũng không nhìn ra, vì vậy cô căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhìn ánh mắt hận không thể ăn thịt người của Diệp Hoàng, Thường Nhạc lộ ra một nụ cười mê người:
- Xin cô, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, cô sẽ yêu tôi đó…
Đi tới hai bước, Thường Nhạc kiêu ngạo đến cực điểm hướng đầu về phía Diệp Hoàng, quyến rũ thở ra một hơi, cười nói:
- Không nói chuyện? Không nói chuyện chính là ngầm thừa nhận đúng không? Đúng rồi, hẳn là cô không mang theo bút ghi âm và máy nghe trộm, vậy tôi sẽ nói cho cô một bí mật… Kỳ thật, tôi biết các cô nghe trộm điện thoại của tôi, cho nên, tôi diễn một vở kịch với Tả Thủ tiên sinh. Nếu tôi không tính sai, anh ta lúc này đã giao dịch thành công với đám bạn Thái Vân phía Nam rồi?
Tim Diệp Hoàng đập mạnh một cái, thiếu chút nữa thì ra tay bóp chết Thường Nhạc.
- Đừng nhìn tôi như vậy, là thật đó!
Nụ cười trên mặt Thường Nhạc vô cùng thuần khiết thiện lương, tuy nhiên để phòng ngừa con cọp cái có thực lực khủng bố này phát uy, hắn không thể ra tay, mà từ từ tàn phá tâm linh Diệp Hoàng:
- Đúng rồi, tiện hỏi một chút, cô không thật sự ngu như vậy chứ, trong điện thoại nghe thấy tôi nói ngừng giao dịch thì các cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ ngừng giao dịch? Không đâu, tôi có thể nói cho cô biết, giao dịch được tiến hành ngay trong địa điểm các cô mai phục… Cô sẽ không nói cho tôi biết rằng, lúc các cô rút lui thì vừa vặn bắt được bọn họ chứ, ôi, vậy thì thật quá bất hạnh!
Dừng một chút, Thường Nhạc lộ ra bộ dạng ‘khéo hiểu lòng người’, bóp bóp cổ tay thở dài, giống như cảm thấy vô cùng đáng tiếc thay cho Diệp Hoàng,
- Nếu tôi đoán không nhầm, các cô nhất định đã đến kho chuyên chở hàng hóa, đáng tiếc ở chỗ đó trừ một ngọn lửa lớn và ba cái xác chết ra thì không có gì khác? Ai, giao dịch lần này ước chừng trị giá bảy mươi triệu, cũng đủ để phán tôi chết vài lần phải không? Đáng tiếc là cô không bắt được, thật quá đáng tiếc!
Diệp Hoàng thật sự muốn cắn lưỡi tự sát, từ khi cô xuất đa͙σ đến nay, mỗi một tên tội phạm đều bị cô dễ dàng bắt được. Nhưng hôm nay đụng phải kẻ biến thái Thường Nhạc này, cô rõ ràng cảm giác được, mình hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Hơn nữa, người này quả thực quá vô sỉ quá ác độc quá da^ʍ đãиɠ, nhiều lần cô cũng không nhịn được mà muốn quên đi thân phận cảnh sát của mình để liều mạng cùng hắn!
Tội phạm ở ngay trước mặt chính miệng thừa nhận tội trạng, nhưng cô lại không hề có bằng chứng để bắt hắn, đây khẳng định là sự việc bi ai nhất thế giới.
- Họ Thường kia, đừng có kiêu ngạo như vậy!
Rang nanh của Diệp Hoàng đập vào nhau kêu răng rắc, bộ dáng kia thật sự giống như là muốn cắn chết Thường Nhạc.
Thường Nhạc bật cười ha hả, dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Diệp Hoàng:
- Nếu tôi bị cô bắt ngay tại trận, vậy khẳng định sẽ không kiêu ngạo được. Nhưng bây giờ, cô xem đi, tôi vẫn đứng ở đây, là một công dân tuân thủ luật pháp, cô có thể làm gì tôi? Cho dù tôi hiện giờ rất kiêu ngạo, nhưng tôi có tư cách để kiêu ngạo, đúng không?
- Anh… anh sẽ không được chết tử tế!
Cơn tức của Diệp Hoàng quả thực đến trăm độ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chiêu, khuôn mặt xinh đẹp anh tuấn kia giống như được viết dòng chữ ‘lão nương liều mạng với mày’.
Rất rõ ràng, Thường Nhạc hoàn toàn không có ý liều mạng với cô ta, gập lại chiếc ô che, rất Gentleman mà đặt nó vào tay Diệp Hoàng, tràn đầy hơi thở quý tộc hành lễ, dùng giọng nói có từ tính nói:
- Cảm ơn ô của cô.
Dứt lời, Thường Nhạc nghênh ngang rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại, lộ ra một nụ cười mê người với Diệp Hoàng:
- Cảnh sát Diệp, nếu sau này cô cảm thấy rất nhàm chán, thì tới tìm tôi uống trà nha!