Thường Nhạc hí mắt, xì gà trong tay ‘không cẩn thận’ rơi vào tay Hoàng Phiêu Nhiên, trực tiếp khiến Hoàng Phiêu Nhiên nhíu mày bị bỏng.
Sau đó, Thường Nhạc vô cùng thương tâm nói:
- Ngài đang nói dối, Cảnh sát Hoàng tôn kính, ngài thật sự quá dối trá! Không lâu trước kia trong biệt thự ngài nói như nào, chẳng lẽ không nhớ sao? Ngài nói nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, chẳng những mời hai cao thủ kia, hai cao thủ kia còn mang theo một tên siêu cấp thái độ cao thủ thiếu chút nữa lấy cả cái mạng nhỏ của tôi, bây giờ nhớ lại bản thiếu gia còn thấy hơi sợ nha…
Dừng một chút, Thường Nhạc quả nhiên lộ ra vẻ mặt nghĩ đến mà sợ, giọng điệu vô cảm nói:
- Cảnh sát Hoàng, mời cao thủ còn chưa tính, ngài còn cố ý đem tin tức tôi xuất hàng nói cho tổ trọng án, bảo bọn họ dùng thiết bị vô cùng chuyên nghiệp nghe lén động tĩnh của tôi, có phải không? Ngài muốn thu được chút chứng cứ phạm tội, muốn đưa tôi giam vào trong ngục, thậm chí còn rất đê tiện mà tính rằng, cho dù ngài không thể thành công cũng phải để tổ trọng án bắt được tôi, ngài muốn biến tôi thành kẻ thù của cảnh sát? Đúng nha, quơ được một tội phạm to gan lớn mật như tôi, ngài nhất định sẽ thăng quan tiến chức, còn có thể xả cơn tức cho em trai mình!
Hoàng Phiêu Nhiên bắt được bả vai Thường Nhạc, mồ hôi trên trán rơi như mưa, lắc đầu tiên tục:
- Không phải, không phải, nhất định là hiểu lầm, Nhạc thiếu gia, ngài nhất định hiểu lầm ở chỗ nào đó! Kỳ thật… tôi vẫn coi ngài là một người bạn có thể hợp tác, trong đầu tôi chưa bao giờ có ý niệm muốn tổn thương ngài…
Nhìn bộ dạng không hề động tâm của Thường Nhạc, Hoàng Phiêu Nhiên đem nước bẩn đổ hết lên hai kẻ đã chết:
- Là Hứa Quy Lâm và Lưu Mãnh hai kẻ tự cho mình là lợi hại, bọn chúng muốn kiến thức thủ đoạn của cao nhân hội Huyết Thủ, bọn chúng bức tôi đối phó với ngài! Ngài biết đấy, tôi coi ngài là bạn, kỳ thật tôi vẫn luôn ngưỡng mộ ngài!
- Đúng vậy, tôi ngưỡng mộ ngài, ngưỡng mộ tài ba của ngài, tôi ngưỡng mộ tư thế oai hùng trên sân bóng của ngài. Tuy không được tận mắt nhìn thấy, nhưng những điều này đều là Hoàng Dật Nhiên em trai tôi chính miệng nói tôi biết. Lúc ấy tôi rất nghiêm túc phê bình nó, tôi nói Nhạc thiếu gia dạy dỗ rất phải, để nó mở mang kiến thức. Nhưng em trai tôi nó từ nhỏ được cha mẹ nuôi chiều kiêu căng thành quen, không nghe lời tôi, lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận!
Huyết Hổ và Big Ben đều trừng lớn con mắt, tên mặt dày không cần phải gõ bản thảo này, vẻ mặt và giọng điệu đều y như thật, nói giống như là thật vậy, thật mẹ nó lợi hại!
Thường Nhạc nhấc chân để rơi cánh tay Hoàng Phiêu Nhiên đang ôm chân mình, cười nói:
- Không thể không thừa nhận, Cảnh sát Hoàng đáng kính, hành động của ngài khá cao minh, buổi nói chuyện vừa rồi có thể nói là tiêu chuẩn, đầy đủ biểu hiện của người anh trai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đổi với em trai mình, còn biểu hiện ra sự bất đắc dĩ và bi phẫn đối với chủ nghĩa trừu tượng, có cơ hội tôi nhất định phải tìm ngài bàn luận một chút… Nhưng!
Câu ‘Nhưng’ này khiến Hoàng Phiêu Nhiên tâm muốn chết đều đã có, chỉ thấy Thường Nhạc ác nghiệt nói:
- Nhưng! Ngài vẫn nói dối, con người tôi kỳ thật khá ngu ngốc, nhưng đần như tôi còn nhìn thấy ngài đang nói dối! Mời cao thủ chảnh như vậy, điều động nhiều đặc công như vậy, quả thực chính là vì muốn biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ đối với tôi sao?
Hoàng Phiêu Nhiên há to miệng, nước mắt lăn ra, gào khóc nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, tôi thừa nhận lúc trước từng có ý đồ bất chính với ngài! Nhưng bây giờ tôi biết rồi, Nhạc thiếu gia, tôi căn bản không có khả năng gây nguy hại cho ngài, trời ạ, ngài hãy nghe tôi nói, xin ngài, hãy nghe tôi nói…
Thường Nhạc dường như không mấy bằng lòng tiếp tục đáp lý Hoàng Phiêu Nhiên, bước đi khoan thai thong thả trong phòng. Vẻ mặt Hoàng Phiêu Nhiên đáng thương không nói nên lời, cùng thiếu phụ xinh đẹp bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, khóc nức nở.
Nhìn thấy Huyết Hổ đột nhiên đằng đằng sát khí tiến lên từng bước một, Hoàng Phiêu Nhiêndùng hết sức lực rống lên:
- Nhạc thiếu gia… Tôi thề, tôi sẽ không bào giờ dám có chủ ý động tới ngài nữa, xin ngài… Tôi xin ngài… Hoặc là, ngài có thể giết tôi, nhưng, xin ngài tha cho mẹ con cô ấy… buông tha mẹ con cô ấy, họ vô tội, không nên chết lúc này.
Thường Nhạc lắc đầu thở dài:
- Ai, anh bảo tôi làm sao tin được anh đây, Cảnh sát Hoàng tôn kính, lần trước em trai anh cũng cầu xin tôi thả cậu ta, anh xem, bây giờ còn chưa được bao lâu anh đã muốn báo thù cho cậu ta rồi. Tiếp theo, sẽ là ai giúp anh báo thù đây, Cảnh sát Hoàng, là Mộ Dung Trường Thiên hay Tư Đồ Lôi Minh?
Rất đồng tình liếc mắt nhìn Hoàng Phiêu Nhiên một cái, Thường Nhạc lại nói:
- Nếu tôi nhớ không nhầm mà nói, Tư Đồ Lôi Minh và anh bắt tay hợp tác khiến anh kích động đến vài ngày không ngủ được, còn tuyên bố khắp nơi nữa. Tôi thật sự rất sợ ông anh Tư Đồ nhà anh đến giúp anh giải quyết nha!
Hoàng Phiêu Nhiên hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi chảy dài nói:
- Không! Nhạc thiếu gia, ngài nhất định là nghe nhầm, kỳ thật người tôi ngưỡng mộ là ngài, bây giờ tôi đã biết, ngài lợi hại gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần so với tên nhóc Tư Đồ Lôi Minh kia! Nhóc con đó không phải đối thủ của ngài, ngay cả đầu ngón tay út cũng không bằng! Lúc ở kho chuyên chở hàng hóa, không phải ngài nói là sau này duy trì hợp tác sao? Tôi đồng í, ngài đưa ra điều kiện gì tôi cũng đồng í!
Thường Nhạc dường như không nghe thấy lời cầu xin của Hoàng Phiêu Nhiên, châm một điếu xì gà, lạnh lùng nhìn đứa bé đã mở mắt nhìn xung quanh:
- Nó được mấy tuổi rồi?
Tim Hoàng Phiêu Nhiên rung mạnh một cái, đôi môi run rẩy nói:
- Nó mới chín tháng, nó tuyệt đôi không nguy hại ngài đâu. Nhạc thiếu gia, ngài buông tha nó…
Thường Nhạc thở ra một vòng khói, thản nhiên nói:
- Hả? Còn chưa đầy một tuổi, chết có chút quá sớm.
Lúc này Huyết Hổ sờ vào trong ngực, lấy một con dao găm sắc bén, ha hả cười ngây ngô, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, ánh mắt ác nghiệt nhìn chằm chằm Hoàng Phiêu Nhiên.
Hoàng Phiêu Nhiên giùng giằng đứng lên, rồi từ từ ngã quỵ xuống:
- Trời ơi, đừng làm vậy, đừng làm vậy… Nhạc thiếu gia, những chuyện đó không nên xảy ra.
Thường Nhạc lạnh lùng nói:
- Tôi thừa nhận, sự thật thường rất tàn khốc. Cảnh sát Hoàng tôn kính, đây đều là lỗi của ngài, muốn dùng tôi làm cái thang để thăng quan phát tài, đáng tiếc tôi lại không để mình bị đẩy vòng vòng như vậy. Dã tâm của ngài làm liên lụy đến người nhà của ngài, cũng liên lụy đến tình nhân của ngài… Ai, có đôi nghĩ tôi nghĩ, loại ŧıểυ nhân như ngài vì sao có thể có cảm tình chứ? Nếu ngài ngay cả tính mạng của hai mẹ con nhà này cũng không để ý, vậy mọi chuyện có phải sẽ đơn giản hơn nhiều sao…
Hoàng Phiêu Nhiên đờ đẫn nhìn Thường Nhạc, mở miệng phát ra những âm thanh ‘a a’ khô khan, nhưng lại không biết nên nói gì. Hoàng Phiêu Nhiên lúc này nhìn rất giống như cái xác bị mất đi linh hồn, tinh thần của gã hoàn toàn bay biến mất.
- Tạp chủng, mày không phải rất biết ăn nói sao! Cũng bởi vì mày mà chúng tao không sống được tử tế, mấy năm nay hơn mấy chục anh em của hội Huyết Thủ bị bắt đi, còn hơn mười người bị phán án tử hình! Con bà nhà mày, khi đó mày thật mẹ nó thần khí, bây giờ mày thể hiện chút thần khí của mình cho ông nội Hổ nhà mày xem đi… Mẹ kiếp, mày phải đền mạng cho các anh em đã chết của tao!
- Tôi là cảnh sát, đây là mệnh lệnh của cấp trên, tôi không thể chống lại mà!
Hoàng Phiêu Nhiên bắt lấy tia hy vọng cuối cùng, vẻ mặt vô cùng bi thảm,
- Ông Hổ à, tôi không muốn như vậy đâu… Tôi, được, giết người thì đền mạng! Người trên giang hồ các anh nói chuyện đa͙σ nghĩa nhất, các anh giết tôi, nhưng xin hãy thả mẹ con cô ấy… ông Hổ à, ngài là một vị hảo hán, ngài nên biết họ vô tội!
- đa͙σ nghĩa giang hồ?
Huyết Hổ cười ha hả một tiếng, ánh mắt ác nghiệt nhìn Hoàng Phiêu Nhiên nói:
- Cảnh sát Hoàng, chẳng lẽ mày chưa từng nghe câu ‘Nhổ cỏ không nhổ cả rễ qua gió xuân lại mọc’ sao?
- Không!
Nhìn dao găm chói lọi xinh đẹp trong tay Huyết Hổ, thiếu phụ xinh đẹp cũng hoàn toàn sụp đổ, nhào đầu về phía trước quỳ cùng một chỗ với Hoàng Phiêu Nhiên, khóc không thành tiếng, cầu khẩn nói:
- Xin các anh, đừng giết con chúng tôi, xin các anh…
Huyết Hổ hung ác cười lạnh, trong mắt không có bất cứ tình cảm nào, đi từng bước đến chỗ xe nôi.
- Đừng!
Hoàng Phiêu Nhiên cùng thiếu phụ xinh đẹp xé ruột xé gan rống to.
Đứa bé bị kinh hãi cũng khóc lớn lên, may mà hiệu quả cách âm của căn phòng này vô cùng tốt, các âm thanh hỗn tạp ở hộp đêm phía trên lại rất lớn, bằng không bảo vệ không chắc sẽ không gây ra chuyện gì rắc rối.
Thường Nhạc đột nhiên nhẹ nhàng vỗ vai Huyết Hổ, điều này khiến gã thở dài một hơi, từ từ buông tay.
Thường Nhạc ngồi xổm nhìn cặp đôi Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên đang phủ phục trên mặt đất, lắc lắc đầu, thở dài rất kiểu ngày tận thế đến rồi:
- Có một số việc kỳ thật rất kỳ diệu, đúng không? Gian tình của các người tự cho là che dấu vô cùng tốt, nhưng vẫn bị phát hiện ra? Cảnh sát Hoàng cho rằng đêm nay tôi chết chắc rồi, nhưng bây giờ người phải chết hình như là anh? Người có dụng tâm kín đáo luôn không có kết cục tốt, anh nhìn tôi xem, cho tới bây giờ đều là người không phạm tôi tôi không phạm người, cho nên tôi hiện tại vẫn phúc lớn mạng lớn… Ừ, Cảnh sát Hoàng, anh có thể tổng kết một chút tư tưởng và nội dung trong lời tôi nói không?
Hoàng Phiêu Nhiên nhìn Thường Nhạc, hai mắt hoàn toàn mờ đi, người này để lại một bóng ma vô cùng kinh khủng không thể xóa đi trong lòng gã, gã thê thảm khóc ồ lên:
- Tôi cầu các anh, tha cho con tôi, tha cho ŧıểυ Điệp, các anh giết tôi, tôi không một câu oán hận…
Thường Nhạc có vẻ hơi tò mò nhìn Hoàng Phiêu Nhiên:
- Tôi có chút buồn bực, loại súc sinh như anh chỉ biết lừa trên lừa dười nịnh nọt tác oai tác quái, không ngờ lại để ý tình nhân và con mình như vậy? Ai, tình cảm quả thật là thứ đồ chơi kỳ diệu!
Hoàng Phiêu Nhiên chỉ có thể dùng chiến thuật khóc rống cầu khẩn:
- Đúng vậy, tôi không phải là người tốt, tôi là kẻ khốn kiếp, không bằng cầm thú. Nhưng xin ngài, Nhạc thiếu gia, phát chút từ bi, cả đời bọn họ cũng không thương tổn được ngài!
Thường Nhạc nghe lời nói này thì cảm thấy hơi phiền, đi thẳng đến bên cạnh xe nôi, đưa tay sờ sờ khuôn mặt của đứa bé kia, nhóc con kia vô cùng kỳ lạ mà lập tức ngừng khóc, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Thường Nhạc, còn phát ra tiếng cười khanh khách.
Tất cả mọi người ở trong phòng đều nghe được âm thanh chân chất nhất này, mỗi người đều ngừng hô hấp.