- Điều kiện gì em cũng đồng ý! Đệ Nhị Mộng không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói ra. Lời vừa dứt, cô liền cảm giác có chút không ổn. Hiển nhiên là trúng bẫy của Thường Nhạc, nhưng so với cái miệng của tên trộm ti tiện kia, Đệ Nhị Mộng cho rằng đáp ứng một số việc so ra vẫn tốt hơn.
- Thật tốt quá! Thân hình Thường Nhạc trong không trung xoay tròn thành một đường cong quỷ dị, tà tà cười nói. - Anh muốn cùng em đánh dã pháo!
Đệ Nhị Mộng ngẩn ngơ, đôi mắt trong như nước để lộ ra vẻ hoang mang. - Nơi này không có vũ khí đạn dược, nếu như anh thật muốn đánh dã pháo, chúng ta mua chút đạn pháo, mặc cho anh đánh đủ!
- Bịch!
Thường Nhạc bị những lời nói đơn thuần của Đệ Nhị Mộng làm cho cả kinh, dưới chân loạng choạng một hồi.
- Không phải chứ, Mộng Nhi, em đến đánh dã pháo là ý gì cũng không biết sao? Vẻ măt của Thường Nhạc lộ ra nụ cười không đàng hoàng.
- Không phải là đem đại pháo kéo tới vùng đất hoang để đánh sao? Đệ Nhị Mộng có chút bất mãn, tuy rằng chính mình thường sống trong thế giới dưới biển, nhưng những đa͙σ lý căn bản này cô cũng hiểu rõ ràng nha.
- Ha ha – ha ha! Thường Nhạc cười gập bụng xuống.
- Đồ ngốc, đánh dã pháo chính là hai người ở bên ngoài phòng xxoo, ha ha, bảo bối, hiện tại đã hiểu rồi chứ!
- Anh… Đệ Nhị Mộng vốn thuộc kiểu thiếu nữ bảo thủ, đơn thuần. Cô nào nghĩ tới trong đầu Thường Nhạc thế mà lại nghĩ tới ba cái chuyện này.
Thân hình mềm mại, bởi vì ngượng ngùng thiếu chút nữa xơ lụi ngã xuống đất.
- Hắn vốn là một kẻ lưu manh!
Nghe được lời này, mặt Thường Nhạc biến sắc, mặt Đệ Nhị Mộng cũng biến sắc!
- Lưu manh? Hừ, bản thiếu gia vốn là một kẻ lưu mạnh, nhưng là một tên lưu manh cao quý! Nhìn thân hình lả lướt xuất hiện trước mắt, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị.
Thật không nghĩ tới, những tên sát thủ của thế giới sát thủ này vẫn chưa chết tâm a. Lạc Phong bên kia hẳn là làm gần sạch sẽ rồi, trước mặt đây đúng là nữ sát thủ biết bầy trận.
Ở sau lưng ả là tám gã áo đen, mỗi người trên mình đều tản ra sát khí nồng nặc. Nguyệt lạnh lùng nhìn Thường Nhạc nói. - Lưu manh chính là lưu manh, thịt chó không lên được tiệc rượu!
- Tôi là lưu manh? Xin hỏi con quỷ nhỏ Nguyệt, tôi lưu manh ở điểm nào? Thường Nhạc cười tà tà.
- Nhóc, muốn chết!
Thường Nhạc vừa dứt lời, tám tên áo đên đồng thời xuất quyền!
- Tướng công, để em!
Thân hình mềm mại của Đệ Nhị Mông hơi di chuyển về trước, chắn trước mặt Thường Nhạc. Trên mặt lộ ra một vẻ kiên nghị, nắm đấm trực tiếp đánh ra!
- Phanh!
Một tia sáng kim sắc lóe lên, giữa các nắm đấm hình thành một con rồng, tám tên lực lưỡng kia vừa tiếo cận với Đệ Nhị Mộng, đồng thời bị chấn động, lảo đảo lui về phía sau vài bước!
- Bảo bối, có điều, lại đây đi!
Nghe được những lời này, Đệ Nhị Mộng đang chuẩn bị khí thế tấn công lập tức biến mất. Cô ngoan ngoãn chạy đến bến người Thường Nhạc.
Mấy tên sát thủ đối diện đồng thời biến sắc. Dự tính ban đầu là đối phó Thường Nhạc, mà Đệ Nhị Mộng bên người Thường Nhạc lại bị bọn họ cho là một cô gái yếu ớt.
Một quân cờ có khả năng cầm giữ chân Thường Nhạc, trong thoáng chốc lại biến thành một bảo kiếm sắc bén, đám người Nguyệt thoáng nhìn nhau. - Rút lui!
Thường Nhạc và Đệ Nhị Mộng cùng xông về phía trước.
- Không ổn!
Chân vừa bước tới, trong chớp mắt, trong lòng Thường Nhạc cảnh giác. Theo bản năng lùi lại một bước mà Đệ Nhị Mộng tuy rằng thân thủ siêu phàm nhưng dù sao kinh nghiệm sống chưa nhiều, cho nên bị chậm nửa nhịp!
Chỉ thấy một luồng khí trắng bất ngờ từ trước mặt đâm tới, Đệ Nhị Mộng tránh không kịp, cả người bị bay lên trên không, luồng khí trắng lập tức bị đánh tan!
- Bịch!
Đệ Nhị Mộng không nghĩ tới, bản thân mình vừa rơi xuống, lại nhìn thấy thân hình Thường Nhạc lay động một hồi, tiếp theo lại ngã xuống đất.
- Độc! Nghĩ đến chữ này, Đệ Nhị Mộng lập tức cuống lên. Cô biết Vô Nhai là cao thủ giải độc, lập tức xông tới, bế Thường Nhạc lên, nhanh chóng bay nhanh tới tổng bộ của hội Hắc Long.
- Cạc cạc - cạc cạc, không nghĩ tới luống khí trắng kia lại là dâm độc a. Thật là thú vị a! Ban đầu Thường Nhạc ngất đi, bây giờ lại khép nửa mắt, tà tà nói thầm.
Đôi ngọn núi cao ngất kia để vừa đúng ngay mũi mình, mùi hương tự nhiên của con gái kia, quả thực hoàn toán háp dẫn hồn hắn, và cứ thể mở rộng theo thời gian.
Phía dưới không tự chủ được nổi lên phản ứng.
Đệ Nhị Mộng rõ ràng cảm nhận được sự biến đổi khác thường của Thường Nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, bàn tay mảnh khảnh vỗ vỗ mông Thường Nhạc một cái. - Tướng công, bại hoại!
- Ha ha, đàn ông không xấu, phụ nữ không thương. đa͙σ lý này, bảo bối em hẳn là hiểu rõ mà! Thường Nhạc cười tà tà.
- Xì!
Luồng khí kia chứa đựng bột phấn màu trắng, mà Đệ Nhị Mộng lại không ngăn cản được, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ cổ quái vô cùng, Thường Nhạc hiển nhiên không nhịn được, bật cười.
Đệ Nhị Mộng tay chân luống cuống lau phấn trắng trên mặt, sau đó lo lắng nhìn Thường Nhạc nói. - Tướng công, anh thật sự không sao chứ?
Thường Nhạc vỗ vỗ ngực. - Yên tâm, bột thuốc này anh hít vào một chút, vẫn không hề có phản ứng bất lương, haha, có lẽ không việc gì!
- Đúng rồi, bột trắng kia đến tột cùng là gì vậy? Đệ Nhị Mộng tò mò, liên tiếp đem bột trắng trên tóc phủi đi. Đôi mắt như nước chớp chớp, thản nhiên cười.
Thường Nhạc sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói - Đại khái là xuân dược đi!
- Xuân dược? Nghe nói vậy, thân hình mềm mại của Đệ nhị Mộng khẽ run rẩy, đôi mắt đẹp như nước của cô lộ ra vẻ cổ quái. Ngón tay mảnh khảnh chỉ Thường Nhạc nói. - Tướng công, mặt anh sao lại đỏ như vậy?
- Không xong rồi, dược tính bắt đầu phát tác rồi, hai người chúng ta chỉ có thể đánh dã pháo thôi! Sắc mặt Thường Nhạc khẽ biến đổi, thân thể bắt đầu dao động.
Đệ Nhị Mộng nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch. Nếu như ở trong phòng, cô sẽ không chút do dự mà đáp ứng hắn, nhưng hiện tại đang ở ngoài … cởi truồng để làm cái gọi là đánh dã pháo…
- Mộng Nhi, em sẽ không vứt bỏ anh chứ?
Thướng Nhạc dường như đang cố gắng duy trì tinh thần tỉnh táo, đáng thương nhìn Đệ Nhị Mộng, chỉ sợ cô sẽ đột nhiên bỏ đi.
Đệ Nhị Mộng ngượng ngịu mỉm cười, thò tay vào trong ngực. - Ha ha, bảo bối, nhanh lên, nhanh lên! Thường Nhạc nhìn thấy Đệ Nhị Mộng để tay lên trên quần áo, hắn kích động, xem ra cô đang cởi quần áo, chút nữa thôi là có thể đánh dã pháo rồi.
- Cầm lấy!
- Cái gì vậy? Thường Nhạc sửng sốt, còn không kịp phản ứng, bóng dáng Đệ Nhị Mộng đã biến mất, chỉ lưu lại duy nhất một tiếng cười nghịch ngợm. - Anh tùy ý tìm một khách sạn, chơi một cô gái. Tiền như vậy là đủ rồi!
- Móa!
Thưởng Nhạc sững sờ, sau đó liền tà tà cười. Bà vợ nhỏ ngoan ngoãn của mình được minh dạy dỗ, thế nào lại trở lên tinh quái như vậy chứ, nhưng mà ŧıểυ bảo bối này cho dù biến thành thế nào, mình đều yêu.
Trong bóng tối thân thể vặn vẹo thành một đô cong quỷ dị, cấp tốc di dời về tổng bộ hội Hắc Long.
Trong nháy mắt đã đến phía ngoài tổng bộ hội Hắc Long.
- Ha ha, Bảo bối vẫn không nỡ bỏ anh à! Nhìn thấy dưới gốc cây là tiêm ảnh động lòng người kia, Thường Nhạc cười tà tà, rõ ràng Đệ Nhị Mộng đang đợi hắn ở bên ngoài.
Thân hình Thường Nhạc khẽ uốn éo tại chỗ, trong nháy mắt như một làn khói liền di chuyển đến phía sau Đệ Nhị Mộng, hơi thở hoàn toàn bị Thường Nhạc bao trùm lên.
- Bảo bối, có phải không chờ đến sốt ruột rồi?
Thường Nhạc mãnh liệt nhào đến, một tay ôm Đệ Nhị Mộng vào trong ngực.
- Í… Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, đối phương dường như đầy đặn hơn so với Đệ Nhị Mộng rất nhiều. Mà khi ôm vào, thân thể cô lập tức cứng ngắc lại.
Khi nhìn rõ dung nhan đối phương, Thường Nhạc hoàn toàn choáng váng.
- Tại sao lại là cô?
Thường Nhạc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Bảo Ngọc, có chút tức giận. Hắn trừng trừng mắt, vô tội nhún nhún vai.
- Ôm rất thoải mái có phải không? Đôi mắt xinh đẹp của Bảo Ngọc nhìn chằm chằm Thường Nhạc, lạnh lùng nói.
- Ha ha, tôi nói cái kia… Bảo Ngọc à, cô không có việc gì sao lại mặc quần áo giống như của Mộng Nhi vậy. Thường Nhạc vừa nói, vừa nặng nề bế Bảo Ngọc sau đó vẫn chưa thỏa mãn buông tay ra.
- Hừ, tôi chính là chờ anh ở đây đấy.
Bảo Ngọc lạnh lùng cười, tay nắm hơi chặt, một cỗ năng lượng kỳ trong nháy măt tụ tập lại.
Thường Nhạc ngây ngốc ngẩn người ra. Bảo Ngọc là do ŧıểυ Bảo mời đến để giúp đỡ mình, hiện tại lại tự mình đến tìm phiến toái là sao? Hắn cười tà tà nói. - Bảo Ngọc à, chúng ta không có mâu thuẫn gì chứ?
- Không mâu thuẫn ư? Anh quên nhanh thật đấy
Bảo Ngọc không muốn nói những lời vô nghĩa với Thường Nhạc, nắm đấm chình là chân lý, trực tiếp hướng tới Thường Nhạc oanh kích.
- Phanh!
Nắm tay Thường Nhạc thẳng tắp tiếp đòn.
Vừa mới tiếp xúc, một lượng lực lớn đánh tới làm cho thân thể Thường Nhạc lay động một hồi, sắc mặt hắn hơi biến đổi nói. - Thật không nghĩ tới, Bảo Ngọc lại mạnh như vậy!
- Cao thủ đứng thứ ba ở thế giới đáy biển không phải là cường điệu chứ. Giọng nói âm dương quái khí của Bảo Ngọc đột ngột vang lên.
- Lại!
Bảo Ngọc bỗng nhiên xoay tròn, giữa trời đất, dường như chỉ thấy đôi chân mảnh khảnh của Bảo Ngọc.
- Phanh __ phanh___
Chân kia chuyển động tốc độ rất nhanh, sức mạnh bá đa͙σ…
Trợ thủ đắc lực của Thường Nhạc tiến lên ngăn cản, nhưng sức mạnh kia quả thực bá đa͙σ, tốc độ quả thực rất nhanh, thân thể bị đánh lùi lại phía sau…bước chân vừa mới dừng lại, sắc mặt trở lên tái nhợt.
- Loại tư vị này thích chứ? Bảo Ngọc duỗi chiếc đùi đẹp của mình, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.
- Rất thích!
Bị một người đàn bà đánh thành như vậy, Thường Nhạc cười quỷ dị. Ngón tay hơi cong lên, hình thành một hình trảo quỷ dị.
- Đây tính là cái gì! Bảo Ngọc quệt chiếc miệng nhỏ, chân hơi dựng lên, một đa͙σ kim sắc thoáng xuất hiện, rõ ràng, lần này so với lần trước lợi hại hơn nhiều.
- Giết!
ŧıểυ Bảo đứng một bên hoan hô, Thường Nhạc nhanh chóng xông tới, giữa các ngón tay lộ ra màu trắng bạc.
- Xoẹt!
Ngón tay Thường Nhạc và Bảo Ngọc vừa mới tiếp xúc, trong nháy mắt, ngón tay vậy mà đem quần của Bảo Ngọc xé toang.
- Anh…
Bảo Ngọc tức đến suýt ngất đi, ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ vào mũi Thường Nhạc. - Tên sắc lắc chết tiệt này, hôm nay không dạy dỗ một chút, anh không biết sự lợi hại của bản ŧıểυ thư!
- Chị họ Bảo Ngọc, không cho phép ức hiếp Tướng công của em! Bảo Ngọc vừa dứt lời, thân ảnh Đệ Nhị Mộng như âm hồn xuất hiện giữa Thường Nhạc và Bảo Ngọc.