Lúc tám tuổi, Thường Nhạc vinh dự trở thành ŧıểυ sát tinh khiến người trong nhà đau đầu.
Ngày nọ, Đông Phương Ngọc lại mặt nhăn mày nhó kể lể tội trạng của con trai bảo bối với Thường Thiếu Long:
- A Nhạc nhà chúng ta, dường như càng ngày càng quá đáng, hai vị lão gia còn cho rằng đây rất bình thường…
Thường Thiếu Long bây giờ đã không còn cảm thấy lạ đối với những ‘sự tích hào quang’ của con trai rồi, quả thực hoàn toàn không có phản ứng. Ông ta cảm giác mình rất bình tĩnh, từ khi con trai ông ta ra đời, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thần kinh ông ta đã ‘bị’ rèn luyện tới cực kỳ cứng cỏi. Tuy nhiên, vì nghĩ tới cảm nhận của vợ yêu, ông ta vẫn rất phối hợp hỏi han:
- Có chuyện gì thế?
- Chạng vạng ngày hôm qua, em chạy khắp nơi tìm A Nhạc về ăn cơm … Tìm nửa ngày… cuối cùng thấy con chúng ta đứng trên một cái ghế… ghé vào dưới cửa sổ phòng tắm của nữ hầu ŧıểυ Nguyệt xinh đẹp mới tới… nhìn lén ŧıểυ Nguyệt tắm…
Đông Phương Ngọc vẻ mặt dở khóc dở cười, nói xong xấu hổ cúi đầu, thần thái quyến rũ này vô luận nhìn như thế nào đều không giống nữ cường nhân oai phong một cõi thương giới.
- A?
Thường Thiếu Ngưng biểu tình ngưng trọng, cả giận nói:
- Hôm nay em đừng ngăn anh, ai cũng đừng cản, cho dù lão gia muốn trách tội, anh cũng phải giáo huấn ŧıểυ tử thối này một trận!
Kết quả là vào ban đêm, vào thời điểm Thường Thiếu Long chuẩn bị ‘hạ sát thủ’, Thường Nhạc dùng giọng điệu tuyệt đối vô hại, tuyệt đối hồn nhiên còn tràn đầy quan tâm nói một câu:
- Cha, sắc mặt cha hôm nay thật khó coi, có phải là không thoải mái không? Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng phá hủy hình tượng anh tuấn, tự nhiên, phóng khoáng, ngọc thụ quang lâm trong lòng A Nhạc…
Thường Thiếu Long ngây người nửa ngày, sửng sốt tới nỗi không xuống tay được.
Ngay tại thời điểm vợ chồng Thường Thiếu Long đều cho rằng con trai bảo bối của họ chỉ là một ŧıểυ sắc lang, Thường Nhạc không ngờ đã sớm vượt qua giai đoạn này tới một cấp độ rất cao rồi, hiện giờ Thường Nhạc có thể nói là một gã Hoa Hoa công tỷ kiêm ăn chơi trác táng kiệt xuất, điều duy nhất đáng tiếc đó là còn chưa dậy thì đầy đủ.
Tôi tớ Thường gia lưu truyền một câu nói: “Nếu bạn không nghe theo sự phân phó của lão gia và tiên sinh, nhiều lắm chỉ bị đuổi đi. Nhưng nếu ngươi dám làm trái ý ŧıểυ thiếu gia, vậy bạn nhất định sẽ hối hận vì đã tồn tại trên thế giới này.”
Như vậy đủ thấy uy tín của Thường Nhạc cao cỡ nào, từ sau khi hắn năm tuổi, người đắc tội hắn đều có kết cục rất thảm. Hơn nữa thủ đoạn chỉnh người của vị ŧıểυ Hoàng đế này vô cùng đa dạng, khiến người ta thống khổ. Đã từng có người phát hiện Thường Nhạc trốn trước máy vi tính xem phim con heo, tự cho là đúng chạy tới mách lẻo với Thường lão gia. Sau khi bị Thường Nhạc biết được, hắn liền sai người thoa mật ông khắp mông, sau đó ném tới lồng gấu chó lớn trong vườn bách thú… Từ đó về sau, không còn ai dám quản việc của Thường Nhạc nữa, vĩnh viễn đều mở một mắt nhắm một mắt.
Hiện giờ, nɠɵạı trừ người mới tới, những tôi tớ khác đều không dám nhìn thẳng Thường Nhạc, bọn họ cảm giác, cảm thấy trong mắt ŧıểυ thiếu gia thường hiện lên chút ánh sáng tím lờ mờ khiến người ta hết hồn, có một loại kích động muốn quỳ xuống cúng bái. Mà tà khí trên mặt vị ŧıểυ thiếu gia kia bắn ra bốn phía, nụ cười luôn khiến người ta cảm thấy hắn không có ý tốt. Khoa trương hơn chính là Thường Nhạc nói chuyện tuy rằng vẫn mang đồng âm (âm thanh của trẻ con), nhưng chỉ cần hắn trừng mắt giọng điệu lạnh lùng liền như gió phương Bắc lạnh thấu xương, làm cho người ta phát lạnh từ trong xương cốt.
“Lăn lộn ở Thường gia, nhất định phải thuận ý ŧıểυ thiếu gia đầu tiên, sau đó là lo lắng cảm thụ của lão gia và tiên sinh.” Đây là ‘quy tắc người hầu của Thường gia’, người mới đến nhất định phải đọc đầu tiên! Viết ra quy tắc này chính là nhũ mẫu của Thường Nhạc khi bé, rất nhiều năm sau nhớ lại chuyện cũ, bà cảm thấy rất có mặt mũi, bà cảm thấy ông trời không vứt bỏ mình, cảm thấy tính mạng của bà lại có ý nghĩa, bà cảm thấy bà hẳn phải đoạt giải Nobel văn học.
Thường Nhạc chín tuổi, đa số thời gian đều trở nên có chút trầm mặc, điều này làm cho già trẻ trong nhà không ngừng lo lắng.
Thường Thiếu Long dùng một vài thủ đoạn, rất nhanh đã tra ra nguyên nhân, chạy tới tìm Thường lão gia kể khổ:
- Cha, đều do người, không có chuyện gì dạy A Nhạc cờ vây…
Thường lão gia không để ý con trai không lớn không nhỏ, từ sau khi Thường Nhạc gây ra vài động tĩnh, Đông Phương Ngọc không có việc gì liền tìm Thường Thiếu Long oán giận, Thường Thiếu Long bị ép phải đi tìm lão gia càu nhàu… Vì vậy, Thường lão gia cũng có chút chết lặng.
- Chuyện đó thì liên quan gì đến cờ vây?
Thường lão gia khó hiểu nói.
- Người có biết thiên tài cờ vây thiếu niên inte Đường Bạch Hổ không?
Thường Thiếu Long hỏi lại.
- Có chút ấn tượng, chính là cái đứa nít ranh ở trên mạng lật đổ Lee Chang Ho của Hàn Quốc?
Thường lão gia có chút hứng thú, phối hợp thở dài:
- Hậu sinh khả úy nha, đứa nhỏ này thật đúng là hăng hái tranh giành vì người Trung Quốc chúng ta!
- A Nhạc… Hai mươi ngày trước, làm người thần bí lấy một cái tên giả là ‘Công tử Nhạc” đánh một ván cờ với Đường Bạch Hổ!
Nói xong lời này, Thường Thiếu Long cảm thấy mình cũng có chút khó tin.
- Công tử Nhạc? Chính là A Nhạc nhà chúng ta?
Thường lão gia đứng lên, có chút kích động hỏi:
- Vậy rốt cuộc ai thắng?
- Không biết, con thấy A Nhạc hẳn là không thắng được, bằng không gần đây đã không khác thường như vậy…
Thường Thiếu Long có chút lo âu nói, biểu lộ thân thiết không bỏ sót.
Thường lão gia vẻ mặt rất bình tĩnh, hơi hơi nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói:
- Không ngại, để A Nhạc càng sớm thể nghiệm tư vị bị cao nhân đánh bại càng tốt, có lợi lớn đối với sự trưởng thành của nó, người suy sụp bị đánh ngã cuối cùng có thể đứng lên, mới xứng đáng làm cao thủ chân chính!
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Thường Thiếu Long mở chiếc laptop IBM loại mới nhất ra, tìm thấy một website nói:
- Con đối với cờ vây dốt đặc cán mai, người đến xem, trên mạng bình luận ván này của chúng không kết thúc được, nghe nói đây là trận quyết đấu hot nhất một tháng gần đây trong giới cờ vây online.
- Không kết thúc được? Cờ vây chứ không phải cờ vua, làm gì có tàn cục?
Thường lão gia ngẩn ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, dần dần tiến nhập vào trạng thái, toàn bộ thư phòng trở thành một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai cha con.
Nửa giờ sau, Thường lão gia thở dài một tiếng, uy nghiêm trên mặt cũng nhiều nhưng lại có cả nghi ngờ, chỉ có thể gọi Lão Lạc - bạn cờ mấy thập niên của ông tới cùng nhau nghiên cứu, mà Thường Thiếu Long người nɠɵạı đa͙σ này chỉ có thể ngơ ngẩn ở bên cạnh nhìn vẻ mặt không ngừng biến đổi thất thường của hai vị lão nhân.
Một giờ nữa lại trôi qua, hai vị lão nhân rốt cục cũng mỉ cười như trút được gánh nặng.
- Hay, hay lắm, kỳ tài ngút trời, quả nhiên xứng với danh hiệu “thiên tài cờ vây thiếu niên inte!”
Thường lão gia cảm khái từ đáy lòng, một câu phân phó nói.
- Lão Lạc phân phó kẻ dưới, điều tra cho tôi xem đứa nhỏ tên Đường Bạch Hổ kia là ai, có cơ hội lão già tôi nhất định phải tìm nó đánh ván cờ!
Lão Lạc không chút chậm trễ đi ra khỏi thư phòng.
- Cha, a Nhạc thật sự thua sao?
Thường Thiếu Long có chút thất vọng hỏi, tuy sớm đã đoán được kết cục này, nhưng trong lòng ông ta vẫn hy vọng con mình thắng.
- Bàn cờ này cứ tiếp tục như vậy, Đường Bạch Hổ sẽ thắng được nửa bước, A Nhạc nhà chúng ta quả thật thua rồi…
Thường lão gia không có chút cảm giác thất bại nào, ngược lại có chút đắc ý, nhìn con trai thở dài:
- Thắng bại là chuyện thường ở binh gia, A Nhạc năm nay mới chín tuổi, một ngày nào đó nó nhất định có thể có được thành tựu xuất sắc!
Nghe nói như vậy, tim Thường Thiếu Long lại đưa vào trong bụng, cảm giác tự hào dần dần lộ ra.
- Ai, hy vọng A Nhạc có thể mau chóng thoát khỏi bóng ma này…
Thường lão gia bí hiểm than một câu, không thèm để ý đến con trai nữa, rất thoải mái nhàn hạ xoay người thưởng thức bức danh họa của Tề Bạch Thạch.
Ngay khi người nhà đều lo lắng cho vị ŧıểυ Hoàng đế này, không ngờ Thường Nhạc đã sớm đi ra từ trong sương khói.
Trong thư phòng được trang trí kỳ dị kia, Thường Nhạc ngồi đã nửa ngày đứng lên, khóe môi nhếch lên nụ cười tự tin mà đầy tà khí.
- Ha ha, Đường Bạch Hổ, lần sau gặp phải bản thiếu gia, mày sẽ không gặp may như vậy…
Thấp giọng lầm bầm lầu bầu một câu, Thường Nhạc vẻ mặt thật nhẹ nhàng, nhưng rất nhanh lại nhíu mày.
Kỳ nghỉ hè này, Thường Nhạc không có cách nào đi nghỉ ở Hawaii rồi, nguyên nhân là thành tích kỳ thi cuối kỳ của hắn vô cùng thê thảm, Đông Phương Ngọc đặc biệt mời một giáo viên bổ túc ba tháng hè tại nhà cho hắn.
Ngay khi Thường Nhạc chuẩn bị chuồn đi lêu lổng, một bóng hình xinh đẹp ở cửa cản hắn lại.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Thường Nhạc dùng đầu gối nghĩ cũng biết, vị khách không mời mà đến nhất nhất định là người dạy kèm trong truyền thuyết.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Thường Nhạc lập tức ra một ý nghĩ, hoặc là nói là làm ra lựa chọn quan trọng nhất đời người.
Hắn phải dâng hiến nụ hôn đầu của mình!
Trong mắt Thường Nhạc, nụ hôn đầu tiên cực kỳ có giá trị kỷ niệm. Tuy không ít nữ hầu trong nhà đều bị hắn quấy rầy, thậm chí không ít cô nàng thiên kim ŧıểυ thư nhà quyền quý cũng từng bị hắn chiếm tiện nghi, nhưng hắn trước sau không tiếp xúc hôn môi với ai. Ở cái nhìn của Thường Nhạc, việc đó và việc rất nhiều khách làng chơi không hôn môi kỹ nữ là cùng một đa͙σ lý.
Có mấy cô nàng nhà quyền quý tuy rằng đáng giá khám phá, nhưng tuổi quá nhỏ, nếu làm cái đó Thường Nhạc cảm thấy bản thân rất ‘chịu thiệt’. Nụ hôn đầu của hắn, nhất định phải tìm một mỹ nữ tiêu chuẩn phù hợp với lòng hắn để ‘hoàn thành’.
Trước mắt, bà cô nhỏ Thạch Tán Y vốn là thí sinh tốt nhất, nhưng bà cô này bây giờ tuyệt đối không động được, động tĩnh sự việc quá lớn hai vị lão gia cũng sẽ không tha cho hắn, Thường Nhạc vẫn có chút e dè.
Trời xanh có mắt, vào giờ này phút này giây này, mỹ nữ phù hợp tiêu chuẩn kia cuối cùng cũng xuất hiện!
Giang Hoán Sa mười lăm tuổi xuất hiện trước mặt Thường Nhạc, Thường Nhạc có một loại ảo giác, hô hấp của mình suýt ngừng lại.
Khí chất của cô bé này không tương xứng với số tuổi của cô, có vẻ phá lệ trưởng thành sớm, một đầu lưu loát ngắn ngủn kia càng lộ rõ vẻ điềm đạm giỏi giang của cô. Từ việc cô duy trì phong cách đơn giản áo sơ mi trắng CK kết hợp với quần bò dài có thể thấy được, cô nàng này tuyệt đối không phải cô bé nghèo cần đi ra ngoài làm thêm, phải biết rằng CK là thương hiệu thiết kế lớn nhất nước mỹ, từng liên tục đạt giải thưởng trang phục nổi tiếng, thật không biết Đông Phương Ngọc sao lại mời được cô… Có lẽ bởi vì giữa hai người có một điểm giống nhau, cô gái trước mặt này tương lai không lâu sau sẽ trở thành thế hệ nữ cường nhân mới.
Chỉ dùng một giây, Thường Nhạc đã đoán ra được thân phận cô ta – Giang Hoán Sa, nữ thần đồng nổi tiếng thành phố C, từng ở độ tuổi ŧıểυ học và trung học nhảy liền mấy cấp, thời điểm mười bốn tuổi liền tiến vào lớp đại học thiếu niên danh tiếng Thủ đô.
Thường Nhạc mỉm cười, xem ra mùa hè này sẽ không quá vô vị, trong lòng hung hăng cảm kích mẹ một chút.
“Giang Hoán Sa, cô gái hoán sa trong mưa bụi Giang Nam, ha ha, cái tên nhu tình như nước như thế hình như có chút hữu danh vô thực, bản thiếu gia sao lại cảm thấy có một loại cảm giác cô gái kia rất dũng mãnh, thật giống mẹ lúc trên bàn đàm phán… Nhưng, ta thích.” Thường Nhạc tự ngu tự nhạc phê bình trong lòng, ánh mắt không kiêng nể gì đánh gia ŧıểυ mỹ nhân trước mắt.
Giang Hoán Sa không chút yếu thế đón ánh mắt Thường Nhạc, trong đôi mắt to có sự kiên định mà cô gái bình thường hiếm có được, trên khuôn mặt tinh xảo tới cực điểm không có bất kỳ vẻ mặt gì, khẽ mở đôi môi anh đào nói:
- Xin nào, hai tháng tính từ hôm nay, tôi sẽ phụ đa͙σ cậu học toán!
- Không có hứng!
Thường Nhạc lạnh lùng trả lời một câu, ngồi trên ghế bắt chéo chân, một bộ dáng rất bất cần đời.
- Không có hứng?
Giang Hoán Sa hơi ngẩn ngơ, tuy cô đã nghe nói vị nhị thế tổ Thường gia này rất phiền phức, nhưng không ngờ vừa thấy mặt đã không cho cô sắc mặt tốt.
Nhẹ nhàng hít sâu một lần, Giang Hoán Sa không toát ra bất cứ tia dao động tình cảm nào, rất rõ ràng nói:
- Cậu có hứng hay không không liên quan đến tôi, nhiệm vụ của tôi là phụ đa͙σ môn học của cậu, nhiệm vụ của cậu là chăm chỉ nghe giảng, nếu có gì bất mãn, mời phản ánh với mẹ cậu, cảm ơn!
Thái độ chứng rắn cương quyết cùng thủ đoạn có chút mạnh mẽ khiến Thường Nhạc cũng ngây ngốc một chút, đã nhiều năm không có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy.
Thường Nhạc mỉm cười, chỉ có người hiểu rõ hắn mới biết được nụ cười này có ý gì.
Vị công tử ăn chơi trác táng này vốn định dùng toàn bộ thời gian nghỉ hè để từ từ ‘bồi dưỡng tình cảm’ với Giang Hoán Sa sau đó dâng hiến nụ hôn đầu tiên của mình, tốt nhất là lúc biệt ly, Giang Hoán Sa sẽ giống như các cô gái bị Thường Nhạc chinh phục lưu luyến không rời hai mắt đẫm lệ cúi đầu hát câu ‘thiên ngôn vạn ngữ còn chưa kịp nói, nước mắt của em sớm đã tràn ra’…
Nhưng hiện tại, hắn thay đổi chủ ý!
Không chút để ý liếc Giang Hoán Sa một cái, Thường Nhạc thản nhiên nói:
- Chị đây là đang uy hiếp tôi?
Giang Hoán Sa không hổ là mô hình thu nhỏ của nữ cường nhân, căn bản không trả lời, trực tiếp mở sách giáo khoa ra, lãnh đạm nói:
- Thời gian lên lớp xin đừng nói lời vô nghĩa, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí trên người người không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng như vậy! Mở sách ra, giở trang 3, chúng ta bắt đầu từ đây!
Giang Hoán Sa vốn muốn kích tướng Thường Nhạc một chút, tốt nhất là khiến tên nhóc này lập tức nhảy dựng lên chứng minh mình không phải người không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng.
Nhưng Thường Nhạc căn bản không để mình bị đẩy xoay vòng vòng, trên mặt trước sau treo lên nụ cười thản nhiên như có như không, thuận miệng nói:
- Lúc vào đây có ai nói cho chị không, đến nơi này, phải tuân theo quy tắc của tôi?
- Quy tắc của cậu?
Giang Hoán Sa cảm thấy có chút buồn cười, nhưng chú bé con trước mắt này không có ý đùa giỡn, cô mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó khiến trái tim mình đập nhanh phóng thích ra từ trên người Thường Nhạc.
- Đúng vậy, quy tắc của tôi!
Thường Nhạc đứng lên, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía Giang Hoán Sa.
Giang Hoán Sa lúc này rõ ràng nhận thấy được áp lực kỳ quái này càng lúc càng lớn, mặc dù trong lòng vẫn đè nén bảo mình nhất định phải giữ bình tĩnh, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà lui về phía sau một bước.
- Chị khá lắm, có lòng tự trọng rất mãnh liệt, cũng rất ngạo mạn, thậm chí còn khinh thường ‘đàn ông’, chị cho rằng phụ nữ các người có thể làm tốt hơn đàn ông đúng không?
Thường Nhạc tiếp tục từ từ đi về phía trước, bắt đầu từ khi Giang Hoán Sa chớp mắt lùi về phía sau một bước, hắn biết mình chắc chắn sẽ thắng!
Đưa tay thoáng sờ cái mùi, ánh sáng màu tím sâu thẳm trong mắt càng ngày càng hừng hực, nụ cười thản nhiên trên mặt chưa hề rút đi, giọng điệu càng ngày lại càng lạnh như băng:
- Tôi nghĩ đi nghĩ lại, muốn khiến chị tôn kính đàn ông, trước tiên phải hủy đi tự ái của chị, xé rách kiêu ngạo của chị, đập nát tâm linh của chị, chị nói có đúng không?
Nhìn tên ‘đàn ông nhỏ’ cách mình không tới một mét, Giang Hoán Sa lần đầu tiên có ý nghĩ lùi bước, cô căn bản không thể tưởng tượng nổi một cậu bé chín tuổi có thể nói ra những lời này, cô thậm chí còn kinh sợ muốn thét chói tai. Hạt giống u ám từ giờ khắc này, đã lặng lẽ không gì phá nổi mà gieo vào tâm linh của cô, mọc rễ nảy mầm chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
- Thành tích tốt không phải lỗi của chị, thành tích tốt lại rất xinh đẹp, đó chính là lỗi của chị! Thành tích tốt, xinh đẹp, lại còn dám đứng giương oai trước mặt bản thiếu gia, vậy chị sai hoàn toàn rồi!
Thường Nhạc cười nói xong câu đó, khi ở khoảng cách cách Giang Hoán Sa nửa bước, đột nhiên động thủ.
Sau khi Thường Nhạc hủy bỏ kế hoạch từ từ bồi dưỡng tình cảm, kế hoạch thứ hai đã sớm đưa vào hoạt động.
Không có cách nào có thể đơn giản mà lại hiệu nghiệm hơn cách hiện tại – Bá vương ngạnh thương cung!
Trong nháy mắt, một chân Thường Nhạc bước về đằng trước ngăn trở cẳng chân Giang Hoán Sa, đây là một kỹ xảo đấu vật rất đơn giản, Thường Nhạc mấy năm này theo Lão Lạc luyện võ cũng không hề lãng phí thời gian, không có bất cứ trì hoãn nào, Giang Hoán Sa cao hơn Thường Nhạc một cái đầu ngã ngửa về phía sau…
Thường Nhạc lúc này chuẩn xác dùng tay trái nâng đầu Giang Hoán Sa, chân trái đứng vững sau lưng cô, tay phải lại ôm eo nhỏ của cô.
Giang Hoán Sa theo bản năng muốn kêu lên, nhưng cô không có cơ hội này.
Một đôi môi ấn lên hai cánh môi của cô!
Động tác này của Thường Nhạc, cùng với thủ pháp, chính là nụ hôn tiêu chuẩn nước Pháp! Thường Nhạc làm công tác chuẩn bị từ rất lâu mới quyết định dùng cái kiss lãng mạn nhất trên thế giới này để chia tay nụ hôn đầu của mình.
Giang Hoán Sa dùng hết toàn lực xô đẩy Thường Nhạc, nhưng Thường Nhạc tốt xấu gì cũng từng tập võ, cô gái yếu ớt như cô không thể đẩy được cầm thú trước mắt này, ngược lại Thường Nhạc lúc này càng thêm cường liệt. Giờ khắc này, việc Giang Hoán Sa có thể làm chính là cắn chặt hàm răng, mím chặt đôi môi, bất kể thế nào cũng không khiến Thường Nhạc thực hiện được mục đích của mình.
Tay trái và chân trái Thường Nhạc gắt gao nâng lên thân thể mỏng manh của Giang Hoán Sa, bàn tay phải vốn ôm lấy eo nhỏ của giai nhân giờ phút này rất không khách khí mà dạo chơi dọc theo bụng Giang Hoán Sa, lập tức thô bạo và vô cùng hung hăng nắn Thần Nữ phong bên trái…
- A!!!!
Giang Hoán Sa không nhịn nổi há mồm hét lên kinh hãi, trong nháy mắt hét lên này, Thường Nhạc đã nắm thời cơ, thời điểm nên đưa miệng ra liền đưa ra, lại mãnh liệt ấn lên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡng gian ác thừa dịp theo khe hở hướng vào trong…
Thời gian dường như dừng lại vào giờ khắc này, hai người đều có một loại cảm giác cả người như bị điện giật.
Giang Hoán Sa thấy toàn thân tê dại, sau đó từ đáy lòng dâng lên một loại cảm giác phẫn nộ và xấu hổ. Thiếu nữ tuổi này luôn có khát khao đẹp đẽ, Giang Hoán Sa cũng không nɠɵạı lệ, cô từng ảo tưởng đến thời khắc cực kỳ romantic, trao nụ hôn đầu quý giá cho bạch mã hoàng tử mình ngưỡng mộ trong lòng… Ông trời cho cô cả nghìn giả thiết, cô cũng không ngờ nụ hôn đầu của mình lại trong trường hợp thời gian địa điểm như vậy, mà ở nơi này mất đi trên người ŧıểυ tử thối kém mình năm sáu tuổi!
Hung hăng cắn đầu lưỡi Thường Nhạc một cái, Giang Hoán Sa liều lĩnh đẩy cái đầu tên sắc lang ra.
Thường Nhạc bị cắn kêu đau một tiếng, cũng rất phối hợp buông lỏng tay, trên mặt lại treo lên nụ cười nghiền ngẫm, nhẹ nhàng xoa xoa cằm mình, làm ra vẻ nói:
- Cô bé, anh sẽ chịu trách nhiệm với em…
Ba~ một tiếng, một cái tát vang dội quất vào mặt Thường Nhạc.
Sau đó là tiếng khóc tức giận đến tột cùng:
- Lưu manh, tôi hận cậu!
Giang Hoán Sa có kiên cường như thế nào đi nữa cũng chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi, giờ phút này cô khóc không thành tiếng, tôn nghiêm hoàn toàn bị hủy, che mặt chạy đi.
Thường Nhạc căn bản không đuổi theo Giang Hoán Sa, đây dường như là kết cục hắn muốn.
- Đánh là thương mắng là yêu, nụ hôn này thực đáng ghi nhớ suốt đời nha! Ô, xem ra vẫn là thực tiễn cao ở lý luận, kỹ thuật hôn của Bản thiếu gia thật sự quá thô rồi, cần nâng cao… Ách, nói đi cũng phải nói lại, không thô thì không thể gọi là nụ hôn đầu tiên…
Thường Nhạc rất hài lòng vuốt ve bên má bị Giang Hoán Sa tạo thành ngũ trảo kim long, có ý một tháng không rửa mặt, còn soi gương lè lưỡi ra nhìn dấu ấn bị giai nhân cắn, vạn phần say mê mà cảm thán: