Thường Nhạc lưỡng lự mấy lần, cuối cùng cũng quyết định tha cho lão già xảo trá, tâm tình ông cụ còn chưa thấu cho nên không thể chọc giận được, nhỡ đâu ông ta lại ra trận cổ quái gì, sợ là mình sẽ bị ở ngoài cả đêm thôi.
Thường Nhạc rất không thoải mái dắt theo bốn tên thuộc hạ, trở về biệt thự.
Những người bên trong đang bận rộn, Thường Nhạc cũng không buồn hỏi, những người này tối rồi còn không nghỉ ngơi đi, đúng là ăn no rỗi việc.
Toàn thân run rẩy nhìn bóng đen khổng lồ trước mặt.
Cảm giác đó quá quen thuộc với mình, cái kiểu vừa điên khùng, vừa giết chóc.
Bốn người gia tộc Công Tôn tinh anh bảo vệ mình bị hai tên áo đen trói chặt, căn bản không thoát ra được.
- Giao ra đây?
Bóng hình trong bóng tối đó dần hiện ra, đó là một người cực kỳ đẹp trai phong độ, nhưng lại mang nét đẹp tà đa͙σ, nếu Thường đại thiếu gia mà thấy, nhất định sẽ mắng:
- Tên này làm ŧıểυ đệ của mình chắc chắn là rất đẹp trai nhất!
Thân hình Nô mềm mại cuộn lại, ánh mắt nhìn về bốn phía.
- Yêu tinh hồ ly, cô rõ ràng đã phản bội lại Hắc Ám Vương!
Giọng nói lạnh lùng kia mang theo vài phần kinh ngạc, đương nhiên gã cũng không ngờ tên Nô lúc này lại giãy dụa.
Nô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bóng hình quen thuộc chọt lóe lên trong đầu, vì hắn, tất cả những gì mình làm đều đáng hết.
Nhìn thấy Nô nhắm mắt lại, trên mặt bóng đen lệ ra nụ cười tà ác.
- Xé!
Trong chớp mắt, thân hình Nô như tia chớp lao thẳng vào bóng đen.
- Muốn chết!
Bóng đen không ngờ Nô phản ứng như vậy, gã vung nhẹ tay lên, thân hình Nô như bị con diều bị đứt dây bay mạnh ra phía sau.
- Bùm!
Thân hình rơi xuống đất, giãy dụa đau đớn mấy lần, cuối cùng mới yên tĩnh lại.
- Không hay rồi!
Bóng đen biến sắc, hồ ly có chín mạng, Nô chọn cách chết để chốn thoát.
Trước mặt chỉ là một cái xác giả chết mà thôi.
Bóng đen nhìn vào hư không tối tăm, lạnh lùng nói:
- Bất kể cô chạy tới chân trời góc bể, tôi đều sẽ đích thân giết cô.
Không khí xung quanh từ từ ngưng tụ này, bóng đen kia bắt đầu dần dần trở nên mờ ảo cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Thường Nhạc ở bên trong, bị tiếng la hét ầm ỹ làm cho tỉnh lại.
Tiếng kèn kinh thiên động địa bên ngoài, tiếng nói cười, tiếng pháo nổ, tiếng vui cười của trẻ nhỏ… hòa lẫn vào với nhau.
- Chẳng nhẽ Tây Môn lão gia quy tiên rồi?
Trong đầu Thường Nhạc bất giác phản ứng.
Đoán là Tây Môn lão gia biết ý nghĩ của Thường Nhạc thì sẽ nhốt hắn vào chuồng hổ.
Lắc lắc đầu để mình tỉnh táo lại.
- Kít!
Còn chưa kịp phản ứng cửa đã bị mở ra rồi.
- Haiz!
Thường Nhạc kinh ngạc, có người tự tiện xông vào phòng mình, quả là muốn chết rồi.
Còn chưa triển khai sức mạnh đã thấy một đám trẻ con xông vào, trong miệng hô to:
- Cô gia, chú rể mới phát tiền mừng!
- ?
Thường Nhạc đứng chôn chân tại chỗ.
Tiếp đó mấy bà cô đến, trong tay các cô cầm y phục chú rể, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chú rể mau mặc trang phục mới đi, tân nương đang chờ ở đại sảnh kìa.
- ?
Mồ hôi Thường Nhạc chảy từ trên trán xuống, Thường Nhạc cuối cùng cũng hiểu được, tại sao từ hôm qua đến hôm nay biệt thự nhà Tây Môn lại bận rộn vậy, nụ cười Tây Môn lão gia cổ quái như vậy, hóa ra, mình mắc mưu rồi!
Mầy bà cô này cũng thật nhiệt tình, thấy Thường Nhạc ngẩn người ra, mấy bà đều xông lên chuẩn bị lột y phục hắn.
- Ầy, để cháu tự lo đi!
Thường Nhạc liền vội nhận lấy quần áo, chân tay luống cuống thay vào.
- Chú rể mới, phát tiền mừng cho bọn cháu đi!
Thường Nhạc còn chưa ra khỏi cửa, đám trẻ con đã bu vào quanh cậu.
- Thật là!
Thường Nhạc cũng không có kinh nghiệm mấy chuyện này, tiện tay móc ra một đống tiền.
Mới ra tới cửa, ánh mắt Thường Nhạc nhanh chóng nhìn xung quanh.
- Chuối thật, đây đúng là đề phòng trộm cướp à!
Lúc Thường Nhạc nhìn thấy vô số bảo vệ, phía trên tầng cũng có người canh gác, bên cạnh còn dán chữ:
- Đại trận thiên địa, chớ có tự tiện xông vào!
Thường Nhạc vốn định chuẩn bị bỏ chạy, bây giờ đã biết tất cả đã nằm trong tính toán của Tây Môn lão gia hết rồi.
Hắn không kìm nổi, thở dài:
- Đúng là gừng càng già càng cay!
Vào trong đại sảnh, bên trong đông đúc người, Tây Môn đại ŧıểυ thư của chúng ta đang đội khăn đỏ, đứng yên lặng ở vị trí trung tâm, Tây Môn lão gia đang tươi cười ngồi ở ghế thái sư.
Sáng sớm tinh mơ kết hôn, đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa còn là một đám cưới vội vàng, tân nương đang mang thai, mặt tân lang thì tang tóc.
Thường Nhạc mới tiến vào đại sảnh, ánh mắt tứ phía dồn vào, giống như ngắm nhìn tinh tinh trong vườn thú, tò mò, cổ quái, hưng phấn…, đầy đủ các vẻ mặt hỗn độn.
- Ta giết!
Thâm tâm Thường Nhạc nhủ thầm một câu, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, nơi này là địa bàn Tây Môn gia, đừng nói dựa vào ŧıểυ Bảo và Hải Văn, có tính thêm cả mình vào nữa chỉ sợ là không đủ để họ đối phó.
- Mẹ ơi, đến lúc đó mình lại quỵt nợ!
Thường Nhạc hít một hơi, đi lên phía trước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tây Môn Khinh.
Thường Nhạc rõ ràng cảm nhận được thân hình mềm mại của Tây Môn Khinh đang run lên, sắc mặt lộ vẻ cổ quái hỏi:
- Không thể nào, Tây Môn huynh cũng biết xấu hổ ư!
Tây Môn Khinh lại nói thầm:
- Tên chó chết này, hôm nay ông đây coi như để ngươi thể hiện, phải chịu đựng, phải chịu đựng!
- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê giao bái!
- Bụp!
Hai người quay người phạm vi khá lớn nên đầu đồng thời va vào nhau.
- Mẹ kiếp, ông đây không thể nhịn được nữa…
Bị đau, Tây Môn Khinh kéo khăn che đầu xuống, chỉ vào Thường Nhạc chửi.
Sắc mặt Tây Môn lão gia tím lại.
Tây Môn Khinh cảm thấy sắc mặt thay đổi của ông nội, cái miệng cô hếch lên, cuối cùng lại không nói ra, tiếp tục lấy khăn che lên đầu, trong miệng thì thầm, đoán là những lời không hay.
- Động phòng hoa trúc!
Tây Môn lão gia đứng bên cạnh ra hiệu, hô câu cuối cùng.
Thường Nhạc thầm kêu lên một tiếng, giải phóng rồi.
- Mẹ kiếp!
Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng đã bị Tây Môn Khinh bế vào phòng.
Những người bên cạnh sợ hãi, người đang mang thai bế một người, cẩn thận đứa nhỏ!
Đương nhiên, cũng có một số người bên cạnh phản ứng:
- Rốt cục ai mới là đàn ông?
Dựa vào thân thủ Thường Nhạc thoát ra khỏi tay Tây Môn Khinh dễ như trở bàn tay, nhưng mình mà động đậy nếu như làm bị thương bụng của Tây Môn Khinh sợ là người bị tổn thất lại chính là mình.
Chú rể được tân nương bế lên giường, sợ là lần đầu xảy ra trong lịch sử.
Đường đường là người đứng đầu Điểm G, khôi ngô tuấn tú, phóng khoáng phong lưu như Thường Nhạc, thế nào cũng không ngờ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy.
- Bịch!
Mới đến giường, thân thể Thường Nhạc đã bị vứt mạnh xuống.
Tiếp theo mặt Tây Môn Khinh sát lại, bắt đầu cởi quần áo Thường Nhạc, trong miệng kêu lên:
- Hầu ông đây ngủ!
Vừa dứt lời, Tây Môn Khinh cảm thấy hoa mắt, thân thể cô bị Thường Nhạc ép xuống.
Nút áo trước ngực bị Thường Nhạc nhanh chóng cởi ra, Thường Nhạc nhẹ nhàng đè người lên.
- Mẹ ơi, nhầm rồi, tôi ở bên trên!
Tây Môn Khinh thô lỗ kêu lên.
Nhưng Thường Nhạc không thèm đếm xỉa tới, hắn cần có quyền của người chồng.
Tiếp đó, sáng sớm hôm sau, căn phòng tỏa ra mùi lãng mạn và giai điệu cảm động lòng người.
Mãi lâu sau, hai người mới cùng đạt tới cảnh giới cao nhất.
Lần trước, Tây Môn Khinh phát sinh quan hệ với Thường Nhạc hoàn toàn là do say rượu, mà bây giờ, trong trạng thái tỉnh táo, tình hình lại hoàn toàn không giống vậy.
Tây Môn Khinh duỗi chân, cái miệng nhỏ nhắn hé ra nụ cười ngọt ngào, nói:
- Thật là thích, không ngờ chơi đàn ông cũng thích như vậy!
Thường Nhạc nằm bên cạnh đổ mồ hôi, nhưng vừa rồi mình còn bận tâm đến đứa nhỏ trong bụng cho nên chưa tận hứng.
Hắn cười gian xảo, nói:
- Sau này, anh sẽ cho em biết thế nào là chết lên chết xuống!
Tây Môn Khinh nghiêng người, đè lên người Thường Nhạc, nói:
- Đừng nói nhảm, ông đây còn muốn thoải mái thêm lần nữa!
- Haiz!
Thường Nhạc không nói gì.
Cưới vợ như vậy về, sau này mình phải cẩn thận một chút.
Những bà vợ xinh đẹp trong nhà này bất cứ lúc nào cũng có thể bị cô ấy chú ý đến, đúng là chuyện đau đầu.
Lần động phòng này phá vỡ lịch sử, từ sáng đến xế chiều, mãi cho đến khi tinh thần Thường Nhạc phấn chấn đi ra khỏi phòng, Tây Môn Khinh hoàn toàn thả lỏng người nằm xuống giường, trận chiến khổ ải này bao giờ mới kết thúc.
- Cô gia thật là khỏe mạnh!
Mấy cô bé ầm thầm ngưỡng mộ.
Trong thâm tâm Thường Nhạc phản kích:
- Một người phụ nữ làm một người đàn ông, ai mạnh?
Đến đại sảnh, Tây Môn lão gia vẫn ngồi yên lặng ở đó, không động đậy chút nào.
- Không phải Tây Môn lão gia quy tiên rồi chứ?
Thường Nhạc lại nguyền rủa trong đầu.
- Thường Nhạc, từ hôm nay trở đi, cháu chính là con rể của nhà Tây Môn rồi, Môn Khinh và Tây Môn gia đều gửi gắm cho cháu, hy vọng cháu sẽ cố gắng!
Tây Môn lão gia mở mắt, ánh mắt nhìn Thường Nhạc, nghiêm túc nói.
- Yên tâm, cháu có một miếng thịt, tuyệt đối không để Tây Môn gia húp một ngụm canh!
Nụ cười gian xảo lộ trên nét mặt anh tuấn của Thường Nhạc.
Tây Môn lão gia khẽ gật đầu, khen ngợi nói:
- Ta tin ánh mắt của Khinh Nhi, cũng tin ánh mắt của mình, Tư Đồ gia và Mộ Dung gia đã bắt đầu hành động rồi, lần này ngũ đại thế gia chúng ta phải phân thắng bại thôi!
- Lão gia, đối phó với Tư Đồ gia và Mộ Dung gia, chúng ta dùng biện pháp gì là tốt nhất?
Tinh thần Thường Nhạc khẽ động, khóe miệng lộ ra nụ cười đang suy nghĩ.
- Chặt đứt tay chân, lần lượt tấn công!
Tây Môn lão gia nhìn thật sâu vào mắt Thường Nhạc.
Lần trước, thành lập vương triều Ngu Nhạc, nhằm tấn công vào sự nghiệp gia tộc Tư Đồ, đúng là 1 quân cờ của Thường Nhạc, ảnh hưởng đến kinh tế của Tư Đồ gia, đó cũng chính là ngòi nổ khiến cho gia tộc Tư Đồ rục rịch hành động.
- Nếu chơi một lượt rồi trở về Nhật Bản, chắc là vẫn kịp!
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn sang Tây Môn lão gia, gia tộc Tây Môn tham gia vào trò chơi, chỉ sợ gia tộc Mộ Dung và Tư Đồ chưa có chuẩn bị, đấm khi kẻ địch chưa kịp chuẩn bị hiệu quả mới là tốt nhất.