Anh Thường Nhạc, giết một thành viên tổ Sakura, em sẽ nhận được bao tiền? Ngay mai chính là ngày so tài với Thiên Hoàng, ŧıểυ Bảo không ngừng miệt mài truy đuổi hỏi.
Thường Nhạc đương nhiên hiểu ý tứ của ŧıểυ Bảo, từ khi đội phòng ngự gia tăng hơn 20 người, đồng chí ŧıểυ Bảo liền kiêm nhận luôn vị trí đội trưởng đội phòng ngự.
Một khi chiến đấu thành công, tiền thưởng tự nhiên không cần phải nói.
Cách tính toán của ŧıểυ nha đầu này rất là vang nha!
Nếu như về sau để cho cô quản lý sổ sách tuyệt đối là có lời, không thua lỗ!
Thường Nhạc khẽ suy tư, giết thành viên tổ Sakura không khó, nhưng những cao thủ dị năng này giết một tên sẽ ít đi một tên, có hơi đáng tiếc đi.
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc trực tiếp mở miệng nói. - Giết một tên không có tiền, bắt sống một tên thì được 1 triệu!
- Băt sống một tên được 1 triệu?
ŧıểυ Bảo nghe thấy những lời này, đôi mắt sáng lên như bóng đèn … Bản thân vừa mới thăng chức đội trưởng, liền có tiền đang chờ mình đến lấy!
Thường Nhạc nhìn vẻ mặt hưng phấn kia của ŧıểυ Bảo, hắn tiếp tục bổ sung một câu. - Nếu như bị thương, vậy cũng không có tiền!
- Yên tâm, tất cả đều bao trên người em.
ŧıểυ Bảo làm sao lại vẫn để ý những điều này, chỉ cần có tiền, tất cả đều dễ nói.
Nhìn ŧıểυ Bảo vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ŧıểυ mê tiền a…. quả thật đáng yêu!
Nhẹ nhàng khép mắt lại, hương thơm nhàn nhạt từ phía sau truyền tới.
- Em hẳn là nên nghỉ ngơi ở trên giường! Mùi vị đơn thuần quen thuộc kia liền khiến Thường Nhạc đoán ra đối phương là ai.
Fukada nhẹ nhàng xoa bóp vai Thường Nhạc, lúc này vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc nói. - Cảm ơn anh.
Thường Nhạc thản nhiên mở miệng nói. - Em là người phụ nữ của anh, đứa bé trong bụng em cũng là của anh, anh làm tất cả những điều này đều là đương nhiên, cho nên em không cần phải như vậy.
Fukada nói: - Nếu như không phải là phải là anh chắc là em vẫn ở trong bóng tối, là anh đã cho em cảm nhận được cảm giác làm mẹ, là anh đã cho em nhìn thấy được tương lai tươi sáng. Với anh mà nói, mọi thứ có lẽ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với em mà nói đây chính là sự ban ơn lớn nhất của ông trời.
Thường Nhạc yên lặng nhắm mắt lại, lòng cảm kích của Fukada hắn đương nhiên hiểu rõ.
Một lúc sau, Thường Nhạc chậm rãi mở miệng nói
- Ngày mai Mako sẽ cùng em đi Trung Quốc!
- Đi Trung Quốc?
Fukada sửng sốt, rõ ràng vẫn chưa lĩnh hội hết ý
- Đúng, anh không hi vọng đứa con đầu tiên của Thường gia sẽ sinh ra tại Nhật Bản, cái đất nước dơ bẩn này. Nơi này sẽ làm bẩn đứa bé! Thường Nhạc trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Phía bên Tây Môn Khinh đã có một tên sắc lang sắp hạ giới rồi, bên này lại xuất hiện một tên khắc tinh. Chính mình còn trong quá trình sưu tầm vật phẩm, thật đúng là nhiệm vụ gian khổ.
Fukada dường như không tin vào tai mình, trong lòng cô, Thường Nhạc có thể tiếp nhận cô, có thể để cô sinh hạ đứa nhỏ, đó là ân đức trời ban rồi. Nhưng không nghĩ tới phải đi Trung Quốc, điều này cũng thật ý nghĩa. Cô sẽ chính thức được gia đình của Thường Nhạc thừa nhận.
- Cảm ơn!
Fukada run giọng nói.
Thường Nhạc phất phất nhẹ tay nói. - Em đi chuẩn bị đi!
Việc của Fukada giải quyết xong xuôi, nhưng là sự việc phía bên Tây Môn lão huynh thực làm người ta đau đầu đi!
Sau khi giải quyết việc khiêu chiến của ŧıểυ Thiên Hoàng bên này, bản thân khẳng định muốn bỏ chút thời gian đi gặp lão gia Tây Môn một chút. Nếu không một khi đứa trẻ của Tây Môn lão huynh sinh ra rồi, lúc đấy chính mình mới đi qua, e rằng thái độ của Tây Môn gia sẽ có xảy ra những biến hóa chuyển tính.
- Aizzz, nợ phong lưu a!
Thường Nhạc thở dài lắc đầu.
Lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên.
- Anh Thường Nhạc, là em!
Bên kia truyền tới giọng nói trong trẻo tự nhiên.
Nghe thấy giọng nói như thế này, Thường Nhạc cảm thấy toàn thân có một sự thoải mái không nói thành lời. Nam Cung Huân Y, bảo bối của mình a!
- Nhớ anh rồi có phải không?
Trên mặt Thường Nhạc mang nụ cười ôn hòa.
Cái miệng nhỏ nhắn của Nam Cung Huân Y bĩu một cái, nói. - Người ta nhớ anh Thường Nhạc, nhưng mà càng nhớ cái bụng của mình hơn.
Thường Nhạc sững sờ, lời này là có ý gì? Lẽ nào mình không quan trọng bằng cái bụng của cô ta? Nhưng mà ŧıểυ bảo bối của mình không phải là người như vậy nha.
- Chẳng nhẽ bà xã lớn nhà ta đói bụng rồi sao?
Thường Nhạc cười hi hi nói.
Nam Cung Huân Y mấp máy miệng nói. - Người ta cũng muốn có đứa nhỏ!
Đổ mồ hôi!
Thường Nhạc kinh ngạc, Tây Môn Khinh và Fukada bên này dã làm mình to đầu rồi, ŧıểυ nha đầu này lại có tin tức từ nơi nào vậy?
Nam Cung Huân Y mặc dù lúc này không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán được vẻ mặt lúc này của Thường Nhạc, cô nghiêm trang nói. - Anh Thường Nhạc, người ta dù gì cũng là Công chúa của gia tộc Nam Cung, một chút chuyện này có thể giấu diếm được em sao? Dù sao em cũng mặc kệ, lần sau chúng ta gặp mặt, anh nhất định phải trồng một ŧıểυ Bảo Bảo trong bụng em.
- Ngựa giống!
Trong đầu Thường Nhạc không tự chủ bật ra hai tiếng này.
Vẻ mặt hắn đưa đám nói. - Bà xã lớn Huân Y à, sinh con là việc rất vất vả, hơn nữa còn phải có phí nuôi nấng, còn cần phải vì con mà suy tính .vv…. Chúng ta hiện tại, không đủ kinh tế à!
Lời như vậy tự miệng Thường Nhạc nói ra, căn bản không có chút xấu hổ.
Nam Cung Huân Y có một sự kích động muốn chà đạp Thường Nhạc. Kho bạc cá nhân của Thường Nhạc đừng nói tới nuôi một đứa trẻ, cho dù nuôi toàn bộ trẻ con trên toàn thế giới, cũng vẫn còn dư dả. Mà tên chết tiệt này hết lần này đến lần khác chơi xấu mình, làm cho mình. Ai bảo chính mình là bảo bối yêu nhất nhất của hắn chứ!
Nam Cung Huân y nhẹ nhàng nói. - Người ta chỉ cần hạt giống, những việc khác người ta một mình có thể xử lý à…. tiền của Gia tộc Nam Cung chúng ta đủ để nuôi dưỡng ŧıểυ Bảo Bảo. Ông nội cũng muốn bế cháu nɠɵạı rồi a. Bất luận thế nào, anh nhất định phải trồng, nếu không người ta sẽ không quân tâm anh nữa!
Nói xong cũng không đợi Thường Nhạc phản ứng lại, điện thoại bên kia liền cúp luôn.
Trên mặt Thường Nhạc nụ cười cổ quái, thầm nói. - Nếu như không quan tâm anh, hạt giống trong bụng em là từ nơi nào đến chứ? Hắc hắc – hắc hắc!
Ichiro mới vào cửa liền nghe thấy tiếng cười của Thường Nhạc.
Chân ông ta lập tức bước vào nhanh hơn.
- Ichiro tham kiến thiếu gia!
Đi tới trước mặt Thường Nhạc, Ichiro cung kính quỳ trên mặt đất.
Thường Nhạc híp nửa con mắt, nhìn Ichiro trươc mắt, mới mấy ngày không gặp, Ichiro gầy đi nhiều. Đương nhiên cùng với lần trước gầy không giống nhau, lần trước là bị Xử Nữ làm cho gầy mà lần này gầy là do bận rộn.
- Chuyện tiến hành thế nào rồi?
Thường Nhạc trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nói.
Tinh thần của Ichiro chấn động, nói - Thiếu gia, kế hoạch dời kho bạc Nhật Bản chính thức bắt đầu khởi động, nhưng chúng ta cần trên trăm người. Còn có…
Nói tới đây, Ichiro hơi dừng lại một chút. Vẻ mặt chần chừ nhìn về phía Thường Nhạc.
- Nói!
Thường Nhạc nghe được kế hoạch đã bắt đầu, tinh thần khẽ rung lên, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Ichiro cung kính nói. - Còn cần máu của 100 trinh nữ!
- Móa, lừa gạt ông mày có phải không?
Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi, ngữ khí âm trầm nói.
Toàn thân Ichiro run rấy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, lo sợ nói. - Thiếu gia, đây là sự thật. Vì Quốc khố Nhật Bản là nơi bí mật nhất, chỉ khi ở Nhật Bản phát sinh nguy cơ nghiêm trọng nhất mới có thể sử dụng được, hàng trăm năm, tiền bạc không ngừng rót vào. Căn bản chưa từng bị lấy ra, mà thật cần thiết mở ra, phải dùng máu của một trăm trinh nữ, còn không vốn không cách nào mở được.
- Như vậy, Ichiro, theo như ý của ông, nên làm thế nào đây hả?
Toàn thân Ichiro vẫn run rẩy, ông ta cảm nhận được sự lạnh lùng trong giong nói của Thường Nhạc. - Tất cả mọi chuyện do thiếu gia làm chủ!
Chân mày Thường Nhạc chau lại, quả thật, nếu như hắn không gật đầu, thì coi như Ichiro có mười cái gan chó, ông ta cũng không dám dùng nhiều máu trinh nữ như vạy. Nhưng muốn ở Nhật Bản tìm được 100 trinh nữ, việc này quả thật khó như lên trời vậy.
Thường Nhạc gõ gõ tay lên mặt bàn, tiết tấu càng lúc càng nhanh, nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh.
Ichiro im lặng chờ Thường Nhac hạ lệnh.
Bỗng nhiên, trong mắt Thường Nhạc lóe sáng, không kìm được thốt lên - Koinu!
Quả thật, bảo Koinu đi tìm trinh nữ, đó đúng là ứng cử viên hàng đầu, bản thân hắn đã làm hai trinh nữ Nhật Bản, đó đều do Koinu tìm về, khà khà, chỉ cần là trinh nữ, tin rằng Koinu sẽ tìm ra.
Nhìn thấy sắc mặt Thường Nhạc khôi phục bình thường, Ichiro lau lau mồ hôi trên ót.
Tục ngữ nói rất đúng, gần vua như gần cọp, đây thật là chuyện muốn mất mạng nha.
Thường Nhạc tùy ý nhìn Ichiro một cái, nói. - Một trăm người đủ vận chuyển vàng dự trữ không?
- Có lẽ là đủ rồi!
Ichiro vội vàng trả lời.
Thường Nhạc giọng lạnh lùng nói. - Nhớ kỹ, đáp án tôi muỗn là sự khẳng định, quốc khố Nhật Bản không thể để sót lại dù chỉ một lượng vàng. Nếu không tôi nhất định sẽ lấy mạng ông. Hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp. - Cẩn thận chút, tôi không hi vọng quốc khố vẫn chưa chuyển xong, tin tức lại bị lộ ra ngoài.
- Vâng, Ichiro hiểu rồi!
Ichiro cẩn thận lui xuống.
- Trinh nữ à, trinh nữ!
Nhìn theo bóng Ichiro dần dần biến mất, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thú vị.
Authur Lan nghe được báo cáo của thủ hạ, cô hoàn toàn choáng váng.
Mãnh tướng thứ nhất, cấp dưới của Thường Nhạc, bất tử chiến tướng ____ Quang Minh, kẻ đó hóa ra lại là vị Vương Tử mà bộ tộc Hấp Huyết tìm kiếm nhiều năm nay.
Đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Cũng như vậy, đây cũng có nghĩa là toàn bộ kế hoach của gia tộc Arthur đều phải thay đổi. Hành động nhắm vào Thường Nhạc cũng phải hủy bỏ.
Nhưng giữa Tư Đồ Lôi Minh và Thường Nhạc là những kẻ đối lập trời sinh, có chết cũng không ngừng.
Trong gia tộc Arthur hỗn loạn, thì đó là một điều khủng khiếp.
Gia tộc Arthur là gia tộc Ma ca rồng lâu đời nhất, đây là điều mà ai cũng không nghĩ tới. Năm đó, gia tộc Ma Cà Rồng chịu đòn nặng nhất, vào thời điểm máu chốt, những cao thủ ẩn dật của gia tộc Arthur hành động, cứu vớt hậu duệ gia tộc Ma ca rồng. Cũng hình thành lên thế lực mạnh lơn với một nghìn tinh anh Ma ca rồng.
Nhưng gia tộc Ma Ca Rồng vẫn muốn báo thù, vẫn muỗn tìm kiếm thủ lĩnh của mình.
Tư Đồ Lôi Minh và Kỵ sĩ thần thánh cùng với giáo hộ thân cận đi lại, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến gia tộc Arthur chậm chạp không đáp ứng gả Arthur Lan cho nhà Tư Đồ.
Mà Thường Nhạc không giống, hắn là một kẻ xấu xa không hơn không kém. Cùng Kị sĩ Thánh Thần làm những chuyện đối nghịch sớm đã truyền tới nội bộ gia tộc.