Thanh âm giống như ma huyễn vang lên từ bốn phía hồ nước.
- Thánh điện Bóng Tối? Vương triều Bóng Tối?
Thường Nhạc một hồi khó chịu, mình mới là người thống trị Vương triều Bóng Tối, từ khi nào lại xuất hiện ra người tranh đoạt thế giới bóng tối với mình vậy? Đồng dạng, Thường Nhạc cũng nghĩ đến những lời Giang Hoán Sa nói về thánh điện.
Thánh điện Bóng Tối và Thánh điện của Giang Hoán Sa có gì khác nhau chứ?
Khí tức hắc ám bốn phía càng ngày càng đậm nặng, phảng phất có một đôi bàn tay vô hình đang không ngừng ngưng kết với nước, điều này khiến Thường Nhạc không tự chủ được nghĩ đến quái vật Bóng tối trong cung điện của Thiên hoàng.
- Tại sao có thể như vậy? Thường Nhạc cũng không phải loại người nhát gan sợ phiền phức, coi như đối phương là nhân vật dạng thần cũng không đủ để làm khuất phục hắn.
Thường Nhạc hít một hơi, dòng khí rét lạnh và khổng lồ bắt đầu tấn công ra ngoài, đồng thời, thanh âm hắn bỗng nhiêu mang theo vài phần khàn khàn nói: - Thánh nữ Bóng Tối, bạn cũ gặp mặt không cần như vậy chứ?
- Anh là ai?
Tâm thần thiếu nữ nao nao, cô không ngờ đối phương lại có thể biết thân phận của mình!
Ban đầu Thường Nhạc còn có phần đánh bạc, nhưng khi cảm giác được trói buộng dường như có khuynh hướng buông lỏng, Thường Nhạc cười tà nói: - Người phátt ngôn Thánh điện, cô hẳn không xa lạ gì chứ?
- Người phát ngôn Thánh điện Quang Minh? Tâm thần thiếu nữ hơi động một chút, chớp nhoáng sơ hở này đã là quá đủ đối với Thường Nhạc, thân thể hắn trong nháy mắt như âm hồn tung bay qua trước mặt thiếu nữ.
Thiếu nữ đồng thời cảm giác được chút không ổn, cô theo bản năng lùi về sau, nhưng trước ngực vẫn bị người ta nặng nề nhéo một cái, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại này, quả thưc thoải mái tới cực điểm.
Thiếu nữ kích động đến sắp phát điên. Dựa vào thân thủ mạnh mẽ của chính mình lại có thể bị đối phương ăn đậu hũ, bóng tối dần dần biến mất, trên khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ nổi lên tức giận:
- Đừng để tôi nhìn thấy anh, nếu không tôi sẽ cho anh biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ bé tinh tế ở trước mặt biến ảo ra góc độ quỷ dị, mặt hồ vốn yên bìn kia bắt đầu xoay tròn điên cuồng…
Loại sức mạnh này không có chút kém cỏi so với sức mạnh hắc ám trong cung điện của Thiên hoàng, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.
- Aiz… Hôm nay quả thật là diễm ngộ liên miên a. Thường Nhạc duỗi duỗi bả vai, vừa rồi trốn thoát nhìn có vẻ rất dễ dàng, nhưng lại vừa sợ vừa nguy hiểm dị thường.
Mày Thường nhạc bỗng nhiên nhíu mày, liên tục xuất hiện mỹ nữ. Hơn nữa còn là cao thủ cấp bậc biến thái, Giang Hoán Sa tuy chưa trưngg ra thực lực của chính mình, nhưng dựa vào một loại trực giác, thân thủ của cô tuyệt đối không thấp.
Những cao thủ này là dạy dỗ điều động như nào?
Cái gọi là Thánh điện này xuất hiện từ đâu?
- Này, anh đẹp trai?
Nghe được xưng hô như này, Thường Nhạc lập tức xoay người, không ngờ nhìn từ phía sau cũng có thể cảm giác được mình đẹp trai. Chẳng lẽ mình quá ưu tú?
Lọt vào tầm mắt là một cô bé, tuổi tác tuyệt đối không nhiều hơn mười lăm, nhưng ánh mắt thuần khiết nụ cười ngọt này khuôn mặt tinh xảo và thỏ trắng bé nhỏ nhô lên, cả chiếc váy nhỏ thuần trắng, dáng người vô cùng thon ta, lúm đồng tiền nhỏ xinh đẹp khiến tinh quang trong mắt Thường Nhạc nhạt xuống, - Em gái nhỏ, có chuyện gì không?
Cô gái đi đến trước mặt Thường Nhạc, làm ra vẻ bình luận nói: - Dáng người cũng được, tướng mạo không tệ, thể trạng không tồi. Không ngờ quốc gia Nhật nhỏ bé này lại có người phong lưu phóng khoáng như vậy!
Nghe nói như thế, Thường Nhạc vui sướиɠ trong lòng, hắn theo bản năng bày ra tạo hình đẹp trai nhất: - Em gái, con mắt tinh tường của em quả thật biết nhìn trai đẹp, nhưng bản thiếu gia không phải người Nhật!
- Em gái?
Thần sắc cô gái biến đổi mạnh, lập tức thở hổn hển nói: - Chẳng lẽ tôi rất nhỏ sao?
Vừa nói, bộ ngực lộ ra ngoài kia thoáng cứng lên.
Thường Nhạc lén lút cười, nể mặt cô đã nói mình đẹp trai, hắn nói: - Hiện tại em rất nhỏ, nhưng cho dù là người mù đều có thể nhìn ra, không tới ba năm nữa, em nhất định sẽ biến thành siêu cấp mỹ nữ xinh đẹp nhất đại lục!
- Thật không?
Đôi mắt cô gái sáng rực lên.
- Aizzz… khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là thành thật.
Thường Nhạc vỗ ngực thùm thụp, cũng không đợi cô gái kịp có phản ứng, liền nói tiếp: - Đúng rồi, vừa rồi em khen anh là đẹp trai… Ha ha… rốt cuộc là đẹp trai như nào, em nói xem!
Kẻ không biết xấu hổ để như vậy, cô vẫn là lần đầu nhìn thấy, cô nhịn không cười váng lên, ra vẻ khó xử nói: - Aizzz… tôi không tiện nói.
- Có ý gì chứ?
Thường Nhạc ngẩn người.
- Toàn thân trên dưới anh đều là ưu điểm, tôi căn bản không có cách nào nói ra.
Cái đầu nhỏ của cô gái nghiêng đi, hơi buồn rầu nói.
- Ngất!!!
Những lời này quả thực đã khiến lòng Thường Nhạc vui sướиɠ điên lên rồi, hắn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô gái, ngạo khí nói: - Dựa vào những lời này của em, tôi quyết định thu làm ŧıểυ đệ, về sau em theo tôi lăn lộn, tôi cho em ăn no uống cay!
Mặt cô gái vui như hoa nở, lòng thầm nói: - Thằng ngốc này thật dễ bị lừa quá!
- Đường này là do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đường ngày, phải để lại tiền của.
Hai người vừa đi lên bờ, phía trước xuất hiện mười mấy tên áo đen, một tên trong đó dáng người gầy yếu vô cùng vênh váo gào lên.
Phản ứng đầu tiên của cô gái dĩ nhiên là trốn sau lưng Thường Nhạc, nhỏ giọng nói thầm: - Anh chống đỡ trước đi, tôi đi tìm viện binh.
Thường Nhạc đầu tiên là ngẩn ra, ŧıểυ đệ linh hoạt như vậy đúng là lần đầu thu được nha, hắn cười nhạt một tiếng nói: - Yên tâm, em ở bên cạnh nhìn bản lĩnh của lão đại đi!
Vừa nói vừa bước về phía trước hai bước.
- Chẳng lẽ hắn rất lợi hại?
Cô gái sùng bái nhìn Thường Nhạc, rất mong chờ biểu hiện kiệt xuất của hắn.
- Ha ha – ha ha, trên người tôi chỉ có một trăm tờ tiền mặt, có thể đưa bọn anh chín mươi chín tờ, để lại một tờ cho chúng ta ăn cơm được không? Lại không ngờ, bỗng nhiên lúc đó Thường Nhạc mang theo khuôn mặt cười nịnh hót, khúm núm nói với người gầy.
- Ít như vậy rồi, con mẹ mày còn muốn giữ lại ăn cơm, quả thực là muốn chết. Người gầy hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc, thấy bộ dạng cả người run rẩy của hắn, khóe miệng người gầy lộ ra nụ cười đắc ý.
- Ha ha, chỉ cần anh để lại cho tôi mười tờ tiền mặt, tôi đồng ý dùng mười thứ quý giá để đổi lấy! Thường Nhạc thoáng chuyển đề tài câu chuyện, ánh mắt không tự chủ nhìn sang cô gái.
Cô gái bị hắn như vậy, tâm thần hoảng hốt, sớm biết phát sinh chuyện như vậy, cho dù đánhc hết cô cô cũng không dám trốn ra ngoài chơi.
Người gầy phản ứng lại đầu tiên: - Ha ha, mày muốn dùng bảo bối gì để đổi?
- Cô!
Tay Thường Nhạc nhanh chóng chỉ về phía cô gái, vẻ mặt tươi cười nói: - Ông lớn nhìn một chút, dáng người có thân hình có, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn ngực có ngực. Tin rằng không quá hai năm, cô ta tuyệt đối là một mỹ nữ khuynh thành. Ha ha, hy vọng các anh dùng ánh mắt nhìn xa để nhìn nha.
Quả thật, nhìn ngang nhìn dọc, cô gái đều là mẫu người bại hoại. Người gầy cẩn thận đánh giá cô, rất lâu sau mới từ từ nói: - Bây giờ còn là một cô bé, mày thay tao nuôi đã. Chờ thêm hai năm nữa tao lại đến cướp cô ta về. Giao tiền ra đây đi.
- Không được, tôi chỉ có thể đưa cho anh chín mươi chín tờ tiền cộng thêm cô ta. Nếu anh không đồng ý, tôi liều mạng cũng không giao tiền ra. Thường Nhạc ưỡn ngực, đúng lý hợp tình nói.
Người gầy ngẩn ngơ, cướp đến bây giờ, chuyện như vậy đúng là lần đầu chứng kiến. Gã cười hì hì đưa nắm tay, lắc lắc thị uy, sau đó đánh mạnh xuống đất.
Chỉ thấy nắm tay sau khi đánh xuống đất, đất nổi lên một tầng bụi mỏng, hiển nhiên là tên côn đồ này có chút thực lực.
Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi, hâm mộ nói: - Thật lợi hại, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, anh lại nhìn một quyền này của tôi xem thế nào.
- Chỉ bằng mày? Người gầy thần sắc kỳ lạ nhìn Thường Nhạc, thằng nhóc này có phải sợ đến hỏng ý thức rồi không, - Được, mày đánh một quyền cho bố xem.
Người gầy vỗ vỗ ngực mình nói.
- Ha ha, tôi vẫn là đánh theo một quyền vừa rồi của anh đi. Thường Nhạc tà tà cười, tùy ý đánh xuống đất.
Bịch!
Nắm tay vừa tiếp xúc với mặt đất, mặt đất đã xảy ra rung động long trời lở đất, mất chục người còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã xuống đất.
Mặt đất xuất hiện một động sâu không lường được, mà suối nước ngầm kia lại điên cuồng lộ ra.
Bùm!
Người gầy vừa mới đứng lên liền quỳ phịch xuống đất: - Lão đại, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có vợ con nhỏ dại, ŧıểυ nhân có mắt như mù, ngài coi ŧıểυ nhân như cái rắm thả ŧıểυ nhân đi đi.
- Móa, mau đứng lên. Mình đã đủ đê tiện vô sỉ rồi, không ngờ thằng nhóc này còn biểu hiện ra vô sỉ hơn mình, tuy nhiên quả thật là phù hợp với khẩu vị của mình hắc hắc.
- Lão đại, ngài không giết tôi? Người gầy lau mồ hôi trán, tội nghiệp dò hỏi, giờ phút này gã làm sao có thể còn bộ dáng hổ rình mồi như vừa rồi.
- Không giết. Thường Nhạc vung tay lên nói: - Tuy nhiên từ hôm nay trở đi phải theo bố lăn lộn, nếu không…
Người gầy ngẩn ngơ, loại côn đồ lăn lộn đầu đường như bọn chúng đều bị người thường chán ghét, xã hội đen khinh bỉ, giống như chuột chạy qua đường, không ngờ lại có một tuyệt thế cao thủ đồng ý nhận gã làm ŧıểυ đệ, mũi gã cay cay, túm lấy quần áo Thường nhạc: - Lão đại, ngài quả thật là cha mẹ tái sinh của ŧıểυ đệ, ŧıểυ đệ nguyện ý sống chết trung thành với lão đại, nếu như có hai lòng, ŧıểυ đệ nguyện bị thiên lôi đánh chết không được tử tế.
- Yên tâm. Lăn lộn với lão đại tôi, bao anh ăn ngon uống cay… Liên tục nhìn thấy mỹ nữ, tâm tình Thường Nhạc quả thật không tệ.
Mí mắt cô gái lại hướng lên phía trước, tên khó ưa này, những lời này vừa rồi còn nói với mình, trong nháy mắt đã hứa hẹn với người khác.
Nhìn tới bộ dạng khỉ gầy khóc rống chảy nước mắt, mũi của cô đều sắp tức nổ ra.
- Hừ, không tệ, về sau các người chính là ŧıểυ đệ của Điểm G, đây là lão đại của các người, các người tham kiến một chút rồi rời đi đi, bản lão đại còn có chuyện khác phải làm! Thường Nhạc vừa nói vừa kéo cô gái đang tức giận qua.
- Tham kiến ŧıểυ lão đại!
Mấy chục người đồng thời rống ra âm thanh to lớn, cô gái rốt cục cũng cong miệng lên cười.
Nhìn bóng lưng dần biến mất kia, cô gái vòng đầu qua nhìn Thường Nhạc: - Lão đại, anh tên gì?