Trong đầu cha cố của chúng ta lại phản ứng theo bản năng.
Chân Thường Nhạc vừa dời ra, một mùi máu tanh bốc lên từ mông của cha cố, Thường Nhạc lộ ra nụ cười tàn ác.
- Ầm!
Khi hậu môn của cha cố bị nứt, chân của Quang Minh vẫn không hề dừng lại, mạnh mẽ phóng tới, thân hình của cha cố lại bay lên.
Đám tinh anh của gia tộc Công Tôn đã thoải mái giải quyết xong cái gọi thủ hạ cao thủ của cha cố, bọn họ vui vẻ, hưng phấn xem trận bóng kinh người này.
Điều duy nhất cha cố muốn làm lúc này đúng là tự sát, nhưng ngay cả cơ hội tự sát ông ta cũng không có.
Sự thống khổ cứ lần lượt tới, miệng ông ta từ đầu tới cuối trong trạng thái kêu gào thảm thiết.
Thường Nhạc mỉm cười vui vẻ.
Tay hắn khẽ vung lên, Quang Minh và Thần lập tức ngừng đá, thân thể cha cố nặng nề ngã xuống mặt đất.
Thường Nhạc đi tới trước mặt cha cố, từ trên cao nhìn xuống cha cố, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn ác:
- Biết tại sao tôi lại phải phế bỏ con ông và ông không?
Trong mắt cha cố tràn đầy sự thù hằn, oán hận, ông ta lắc đầu một cách khó khăn.
Thần sắc của Thường Nhạc trở nên đứng đắn, vô cùng tự hào nói:
- Bởi vì tôi là người Trung Quốc, tôi là người Trung Quốc!
Thân hình cha cố khẽ run lên, ông ta đột nhiên hiểu ra, không lâu trước đó, một người bạn của ông ta cũng đã nói, tuyệt đối không nên coi thường người Trung Quốc, con rồng phương Đông vẫn chưa thức tỉnh, có lẽ có thể chiếm được một chút lợi ích.
Nhưng một khi con rồng phương Đông đã thức tỉnh, bất luận là ai khiến nó chú ý, đều phải trả một cái giá thảm khốc.
Trung Quốc có hơn mấy ngàn năm lịch sử, vượt qua vô số mưa gió, vẫn có thể sững sừng không ngã là bởi vì trong xương tủy người Trung Quốc là tinh thần của rồng, là tủy của rồng.
Chân Thường Nhạc nặng nề dẫm nát mặt cha cố, máu chảy ra từ dưới đáy chân, hắn tà ác cười nói:
- Nói cho tôi biết, lão cẩu tặc đứng sau lưng ông là ai?
Nghe được câu này, trong ánh mắt ảm đạm của cha cố lóe lên một tia hưng phấn.
Thường Nhạc vẫn duy trì nụ cười thản nhiên như cũ, trong lúc đánh giá cha cố, hắn đã từng nghĩ, dựa vào một thành phố nho nhỏ như Khải Đinh, cha cố căn bản không thể có sức mạnh như vậy để đối phó với người Trung Quốc. Sau lưng ông ta chắc chắn còn một ông trùm khác tồn tại.
- Chỉ cần ông có thể nói ra, ông có thể chết thoải mái một chút!
Trong ánh mắt Thường Nhạc tràn đầy sự hấp dẫn, cha cố chậm rãi mở miệng nói:
- Hắn chính là phương Tây….
Còn chưa dứt lời, bụp một tiếng rồi dừng lại.
- Con mẹ nó!
Thường Nhạc lại không ngờ rằng, trong bóng đêm lại có một bóng người ẩn núp, khi cha cố chuẩn bị nói đến chỗ mấu chốt, lại bị đối phương bắn chết.
Hắn phẫn nộ tung ra một nắm đấm mạnh mẽ về phía bóng đen kia.
Động tác của bóng đen kia rất nhanh, ít nhất thì trong quan niệm của Thường Nhạc, nɠɵạı trừ Công Tôn Thị ra, chỉ sợ không ai có thể vượt qua tốc độ siêu phàm của đối phương.
Trúng phải một đòn tấn công uy lực của Thường Nhạc, bước chân của bóng đen có lảo đảo một chút, nhưng lập tức biến mất trong bóng đêm.
- Bất kể mày là ai, tốt nhất đừng để rơi vào tay ta.
Thường Nhạc nhìn về bóng đêm hư vô, trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác.
- Lão đại, thật không ngờ cha cố lại yếu như vậy. Đánh như vậy thật sự là chưa có đã!
Quang Minh cười hì hì bước tới.
- Là bởi vì cứu viện của bọn chúng còn chưa tới!
Thần thản nhiên liếc nhìn Quang Minh một cái nói.
Quả thật, lúc này Bá Vương đang cầm đầu một đám tinh anh, đang treo cổ đám cao thủ truyền tin.
Kim Ti chốt ở cửa ải cuối cùng, trái tim của phụ nữ tuy nhỏ bé, nhưng cho dù có là cá lọt lưới, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của cô.
Khi phủ của cha cố ánh lửa ngút trời, Bá Vương và Kim Ti lập tức dẫn người trở lại, Kỵ sĩ Thần Thánh nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
- Thường Nhạc, đắc tội với cha cố, mày chính là kẻ địch của toàn bộ thầy tu ở phương Tây.
Kỵ sĩ Thần Thánh nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy sát khí phẫn nộ.
Lúc này, Thường Nhạc đã dẫn đầu mọi người trở lại trường Weisi.
Trong đó, Huyết Hổ dẫn đám tinh anh của gia tộc Công Tôn trở lại phố Aden, tiến hành lần mở rộng hành động thứ hai, Thần và Quang Minh mang theo đám tinh anh của học viện Weisi trở lại trường và tự mình khôi phục lại thân phận học sinh.
Thường Nhạc ngồi trong xe, Kim Ti ngồi bên cạnh hắn.
Nhìn gương mặt tuấn tú phi phàm của Thường Nhạc, Kim Ti không khỏi cảm thán, bản thân cô cầm súng dí vào đầu hắn, kết quả lại biến thành toàn bộ phố Aden đều thuộc về hắn, lần gặp gỡ ngẫu nhiên, xung đột ngẫu nhiên lại thay đổi toàn bộ lịch sử cuộc đời cô.
Người đàn ông mà phụ nữ mong đợi nhất phải giống như anh hùng, mà Thường Nhạc giống như một vị vua trong giới xã hội đen, là tình yêu trong trái tim của Kim Ti.
Thường Nhạc híp nửa mắt lại.
Tiếp tục nghĩ tới vấn đề lúc sáng, hắn nghĩ tới một chỗ mấu chốt.
Trong nước thật sự rất bình lặng, Sở Thiên Hùng bị mình cắm sừng, ông ta hẳn là phải tức tới nhảy dựng lên mới đúng, tại sao bang Kiêu Hùng một chút phản ứng cũng không có?
Chẳng lẽ lại kinh sợ cha nuôi Liễu Tùy Phong?
Nghĩ tới đây, Thường Nhạc nhanh chóng phủ quyết điều này, nếu ông ta thực sự là người như vậy, ông ta cũng không thể trở thành một trong ba ông trùm của giới xã hội đen trong nước.
Cũng như vậy, Tả Thủ, Huyết Thủ quét sạch đám xã hội đen ở tỉnh S thật sự quá dễ dàng, Điểm G của học viện Kiêu Tử đã có hướng phát triển ra toàn quốc.
- Chỗ nào xuất hiện nhược điểm rồi?
Thường Nhạc rất tự tin, cũng rất cao ngạo, nhưng điều này không có nghĩa là hắn tự đại, bản thân hắn có sức ăn lớn bao nhiêu, hắn vẫn nắm rõ.
Nếu ăn nhiều quá mà vẫn không bị phát hiện, như vậy kết cục chỉ có thể là chống đỡ cái chết.
Cổ công tử cũng không có động tĩnh, chẳng lẽ thực sự biến thành rùa rồi?
- Xem ra phải về nước một lần rồi.
Trong lòng Thường Nhạc âm thầm ra quyết định, cũng chính quyết định này đã đưa Điểm G phát triển tới một cách thần tốc.
Sau khi định thần lại, hắn phát hiện Kim Ti đang liếc mắt đưa tình với mình.
Thường Nhạc cười tà ác nói:
- Cục cưng, có phải rất đói khát hay không?
Kim Ti còn chưa kịp phản ứng, đã lập tức bị thân hình của Thường Nhạc đè xuống. Trong xe nổi lên một cảnh xuân.
Kim Hye đã là lần thứ một trăm linh một lần bị bắt trở lại.
Cô thật sự là buồn bực tới cực điểm.
Vốn dĩ Thường Nhạc vừa rời khỏi mình, cô cho rằng cơ hội tới, kết quả những người trong nhà Thường Nhạc toàn một đám cao thủ biến thái, bản thân cô còn chưa đi ra tới cửa đã bị phát hiện.
Càng buồn bực hơn là đám cao thủ biến thái này, bọn họ thường trong lúc Kim Hye tưởng rằng đã chạy trốn thành công thì lại xuất hiện rất đúng lúc, đây quả thực là còn khó chịu hơn so với việc giết cô.
- Choang!
Lại một chiếc bình hoa cổ trị giá một triệu bị Kim Hye hung hăng ném xuống đất.
Lúc này, trong phòng Kim Hye, toàn bộ đại sảnh, hễ chỗ nào có đồ vật có thể di chuyển, đều bị cô chà đạp một lần.
Ngay lúc Kim Hye cắn răng chuẩn bị di chuyển cái bình hoa siêu lớn thì Thường Nhạc xuất hiện.
Và như thường ngày, hắn vẫn duy trì nụ cười thản nhiên như ăn mật ong vậy.
Thường Nhạc đi đến trước mặt Kim Hye, cười nói:
- Bảo bối, ai chọc em tức giận vậy?
Kim Hye phát hiện cả phòng là một đống hỗn độn, đều là kiệt tác của mình, cô không được tự nhiên lắm. Nhưng khi nghe những lời này của Thường Nhạc, cô không hề nghĩ ngợi, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào mũi Thường Nhạc, thở hổn hển:
- Chính là anh!
- Tôi?
Thường Nhạc giật mình, lập tức nâng bình hoa lớn lên.
- Chẳng lẽ em muốn đập tôi?
Kim Hye bị hù dọa nên lập tức nhắm mắt lại.
- Choang!
Bình hoa nặng nề bị ném xuống đất, vỡ thành vô số mảnh.
Kim Hye choáng váng. Cô thần sắc cổ quái nhìn Thường Nhạc nói:
- Anh điên rồi à?
Thường Nhạc tà ác cười nói:
- Điên? Em chính là kẻ điên nhỏ, tôi chính là kẻ điên lớn. Chúng ta cùng nhau điên cuồng, như vậy không tốt sao?
Kim Hye mấp máy miệng, đáng thương nhìn Thường Nhạc, kéo tay áo ống quần Thường Nhạc nói:
- Anh Thường Nhạc, kỳ thật em biết anh là người tốt, anh sẽ không ức hiếp Kim Hye, thả Kim Hye ra được không? Đợi sau khi Kim Hye phát hiện ra điểm tốt của anh, rồi từ từ yêu anh, như vậy không phải rất tốt sao?
Thường Nhạc cười hì hì nói:
- Như vậy đi, chúng ta trước hãy gạo nấu thành cơm, sau đó lại từ từ bồi dưỡng tình cảm, như vậy có lẽ sẽ nhanh hơn.
Đôi mắt động lòng người của Kim Hye khẽ đảo một cái, thật muốn bóp chết người kia… Đáng tiếc bản thân một chút sức mạnh cũng không có.
Cô buồn bức xoay người, thở hổn hển đi vào trong phòng ngù, trong miệng thì thầm:
- Tôi nhất định nhất định phải chạy trốn, tôi nhất định phải chạy trốn.
- ŧıểυ bảo bối, kỳ thật em hãy cẩn thận ngẫm lại đi, ở trong lòng tôi cũng là một chuyện không tồi đâu.
Khi Thường Nhạc đang khiêu khích Kim Hye, ở sân bay quốc tế một cô gái vô cùng đúng giờ cũng xuất hiện.
Cô đúng là Elice xinh đẹp, ban ngày cô xuất hiện với dáng vẻ thần bí, phong thái quyến rũ.
Trong đôi mắt động lòng người không ngừng hiện lên vẻ quỷ dị.
- Thường Nhạc, tôi đến đây, anh đã chuẩn bị xong chưa?
Khóe miệng Elise lộ ra nụ cười tà ác.
- Chị, chị đừng làm như vậy, cầu xin chị, Thường Nhạc đã cứu em, chị đừng làm tổn thương anh ấy được không?
Elice vừa dứt lời, trong đầu cô liền xuất hiện một thanh âm khác, thanh âm kia và thanh âm của Elice không hề khác nhau, nhưng có vẻ đơn thuần, đáng yêu.
- Cứu em?
Elise mỉm cười:
- Đó chỉ là một cái bẫy mà thôi, cho dù hắn không xuất hiện, cũng không có ai dám động vào em, nhớ kĩ, đó chỉ là ảo ảnh hư vô, đó căn bản không phải là người!
- Chị…
Thanh âm đơn thuần kia tràn đầy sự khiếp sợ.
- Em gái, em quá ngây thơ rồi, không thích hợp xuất đầu lộ diện, đợi chị giết Thường Nhạc xong, tất nhiên sẽ tìm cho em một người đàn ông tốt.
Trên mặt Elice xuất hiện một nét mềm mại.
- Chị, em muốn về nhà, em không muốn tìm đàn ông, chúng ta không giết Thường Nhạc, không hợp tác với Tư Đồ Lôi Minh nữa, chúng ta trở về đi được không?
Thanh âm đơn thuần kia tràn đầy sự chờ mong.
Đôi mắt động lòng người của Elice khẽ nheo lại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nói:
- Về nhà? Chúng ta không có nhà, em phải nhớ kỹ, chúng ta là những đứa con gái thuộc về thiên sứ sa đọa, chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể sinh tồn trong bóng đêm.
Vừa dứt lời, thân hình của Elice khẽ run lên, gương mặt quyến rũ ban đầu trở nên vô cùng thuần khiết.