Mày đã không thích tự mình chịu khổ thì để thiếu gia tao giúp mày một tay!
Thường Nhạc khẽ vung tay, nắm đấm tràn đầy khí tức quỷ dị chuẩn bị xuất ra, tin rằng một quyền này tuyệt đối có thể đập cho công tử Phú Quý đến mức ngay cả mẹ gã cũng không nhận ra.
- Dừng tay!
- Ầm!
Thanh âm trầm thấp kia vừa mới vang lên, nắm đấm của Thường đại công tử của chúng ta đã được tung ra, rất dứt khoát, cũng rất lưu loát, thoạt nhìn tất cả đã hình thành một đường cong tuyệt đẹp.
Răng nanh rơi xuống như mưa, Thường Nhạc không kìm nổi kinh ngạc thán phục:
- Thật không ngờ hàm răng còn trắng hơn làn da của mày, thiếu gia tao thực hâm mộ nha!
Lúc này, tên công tử Phú Quý sớm đã hôn mê bất tỉnh, còn Thường Nhạc thì tiếc hận lắc đầu, đứng dậy rồi nhìn sang tên vừa la lên.
Tiếp xúc với một gương mặt vô cùng đẹp trai và phong độ, Thường Nhạc cảm thấy khó chịu.Móa, chẳng lẽ mấy tên người nước ngoài này đều trắng như vậy sao? Mà khi ánh mắt Thường Nhạc tiếp xúc với thiếu nữ đứng bên cạnh tên mặt trắng kia, đồng tử hắn khẽ co rút lại.
Trên đời này người có thể khiến cho thiếu gia Thường Nhạc kinh ngạc như thế cũng không nhiều, mà cô gái này là một trong số đó.
- Mộ Dung Quỷ Linh!
Thường Nhạc không ngờ lại nhìn thấy người phụ nữ này ở đây, người phụ nữ muốn lấy mạng hắn trong một tháng, bốn tên người Nga lần trước lẳng lặng đứng sau Mộ Dung Quỷ Linh và tên mặt trắng kia.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dung Quỷ Linh lộ ra một tia lạnh lùng:
- Thường Nhạc, ở học viện Kiêu Tử có lẽ anh là đế vương nhưng đây tuyệt đối không phải nơi anh có thể lộng hành.
Trên mặt Thường Nhạc vẫn tươi cười như trước, mới có vài ngày không gặp, không ngờ Mộ Dung Quỷ Linh xinh đẹp hơn rất nhiều
- Chẳng lẽ là bị tên này làm mềm rồi?
Trong lòng Thường Nhạc tà ác thầm nói, nhưng nhìn kỹ tư thế đứng của Mộ Dung Quỷ Linh, hẳn là vẫn còn là một trinh nữ tiêu chuẩn!
Thấy Thường Nhạc chằm chằm nhìn thân thể mình lại không trả lời, Mộ Dung Quỷ Linh hơi biến sắc:
- Thường Nhạc, sắp đến một tháng rồi, tốt nhất nên rửa sạch cổ đi.
Thường Nhạc rốt cuộc chậm rãi định thần lại, hắn nghiền ngẫm nhìn Mộ Dung Quỷ Linh, nghiêm trang nói:
- Cổ tất nhiên là sạch sẽ rồi, ha ha. Nhưng đến lúc đó cô hãy rửa sạch mông chờ tôi.
- Anh…
Mộ Dung Quỷ Linh không ngờ Thường Nhạc có thể vô sỉ như thế, thân hình cô vừa động, chuẩn bị vọt lên, rõ ràng tên bên cạnh đã ngăn cản.
Trên mắt gã lộ ra nụ cười thản nhiên, bình tĩnh nói:
- Loài bò sát nhỏ bé này, nếu mày thông minh một chút, tốt nhất nếu suy nghĩ xem làm thế nào để vui vẻ sống nốt trong mấy ngày còn lại đi!
- Ai dzô, mày là ai?
Thường Nhạc chán ghét cách xưng hô loài bò sát nhỏ này. Ánh mắt hắn tà ác nhìn sang tên bên cạnh.
- Mày không biết tao là ai?
Rõ ràng sắc mặt gã có chút biến hóa, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc dứt khoát trả lời:
- Mày chỉ là món đồ mà tất cả con gái thích, thế nào, chẳng lẽ có gì không đúng?
Sắc mặt y rốt cuộc thay đổi hoàn toàn, gã hít sâu một hơi:
- Nhớ kỹ, tao là Thần. Mày có thể đắc tội với bất cứ kẻ nào, nhưng ngàn vạn lần không nên đắc tội với Thần, mày đắc tội với Thần chính là đồng nghĩa với cái chết.
Thường Nhạc không ngờ tính tình đối phương lại tốt như vậy, thần sắc hắn có chút cổ quái nói:
- Con mẹ nó, người phương Tây không phải thờ Thượng đế sao? Chẳng lẽ mày là con trai của kỹ nữ vụng trộm với Thượng đế.
Tất cả mọi người vây xem đều có một suy nghĩ trong đầu:
- Tên kia điên rồi, thực sự điên rồi!
Một trong ba đại ca trong trường, thậm chí là Thần - công tử vô cùng nổi tiếng trong thế lực ngầm bao gồm cả tam giác đen, trong giới xã hội đen ở Nam Phi, lại bị tên kia mắng vào mặt.
Kelly hoàn toàn trốn trong đám người, trong lòng cô không ngừng than thầm:
- Khu rừng lớn, loài chim nào cũng có!
Thường Nhạc tiếc nuối xoa tay, vốn chuẩn bị giải tỏa một lần nữa, không ngờ đối phương lại không cho mình cơ hội, thấy một tên người Nga chạy đến đỡ công tử Phú Quý từ dưới đất lên.
Thường đại công tử của chúng ta bỗng nhiên cười nói:
- Nhớ kỹ, nhặt hết răng lên, chúng ta phải giữ gìn vệ sinh trường Kadingweisi!
- Chẳng lẽ Thần cứ như vậy mà buông tha cho thằng nhãi này?
Nhìn Thần xoay người rời đi, Mộ Dung Quỷ Linh theo sát phía sau, đám người kia đều rất choáng váng.
- Đứng lại!
Nghe thấy tiếng Thường Nhạc, Thần rốt cuộc cau mày lại, cơ thể bốn tên người Nga căng cứng lại, chỉ cần Thần gật đầu một cái, bọn họ sẽ lập tức xé xác tên không biết trời cao đất dày kia.
Thấy Thường Nhạc nghênh ngang đi đến phía sau cách Thần không xa, ngăn Kelly lại, cười hì hì nói:
- Kelly, tôi về sau còn muốn đi theo em lăn lộn, em ngàn vạn lần đừng vứt bỏ tôi!
Bước chân Thần thoáng dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước, nhưng miệng lại thì thầm hai cái tên:
- Quang Minh, Lộ Đức…
Kelly cảm giác mình sắp điên rồi, tên biến thái này không ngờ lại đắc tội với Thần, sau khi đắc tội với Thần lại còn muốn gia nhập hội Chữ Thập Đỏ, đây không phải là đẩy Chủ tịch hội Chữ Thập Đỏ vào hố lửa hay sao?
Nhưng Kelly phát hiện da mặt Thường Nhạc thực sự quá dày, bất kể là cô đi tới đâu, hắn đều theo phía sau, hơn nữa còn nghiêm trang nói:
- Trừ phi em tiến cử tôi vào hội Chữ Thập Đỏ, nếu không tôi sẽ vấn theo sau.
Kelly buồn bực phát hiện, cho dù cô đi vào nhà vệ sinh, hắn cũng quang minh chính đại đi vào:
- Ma quỷ!
Cuối cùng Kelly đã rút ra định nghĩa về Thường Nhạc.
- Đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp Phó chủ tịch Lộ Đức!
Kelly cảm giác cô sắp sụp đổ rồi, cuối cùng cũng bất đắc dĩ gật đầu, chuyển phiền toái này cho Lộ Đức có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
- Như vậy mới đúng chứ!
Trên mặt Thường Nhạc vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, hắn là một người có văn hóa, nếu đối xử thô bạo với một cô gái, bị truyền đi thì sẽ khiến người khác chê cười.
- Lão đại, lão đại…. lão đại đẹp trai!
Khi Huyết Hổ hét lên ba tiếng, Thường Nhạc mới chậm rãi quay đầu lại.
- Tất cả sắp xếp xong chưa?
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Huyết Hổ, Thường Nhạc cảm thấy không thoải mái.
- Lão đại thật đúng là lão đại, mới tới trường học đã cưa đổ một mỹ nữ rồi, không thể không phục, có điều hơi đen một chút, ha ha, nhưng sau khi tắt đèn cũng chả khác nhau là bao!
Trong lòng sau khi ca ngợi lão đại một lượt, Huyết Hổ nghiêm trang nói:
- Lão đại, tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi. Ngoài ra, tôi còn phát hiện thành phố này thực cmn loạn. Giết người, phóng hỏa cũng chả có ai quản. Chỉ riêng kỹ nữ, đã bị tôi làm bốn lần liên tiếp rồi, ha ha, lão đại, đây quả thực là ân huệ trời ban…
- Bốp!
Huyết Hổ còn chưa nói xong đã bị Thường Nhạc gõ mạnh lên đầu một cái, chỉ thấy Thường đại thiếu gia vô cùng khó chịu nhắc nhở:
- Nhớ kỹ, chúng ta là người có văn hóa, phải có tố chất.
Thường Nhạc thoáng dừng lại một chút, kéo Kelly tới trước mặt Huyết Hổ, nghiêm trang nói:
- Mau gọi chị dâu!
- A!
Kelly còn chưa kịp phản ứng với lời nói của Huyết Hổ, đã bị Thường Nhạc dọa cho nhảy dựng lên, khuôn mặt cô ửng đỏ.
- Chị dâu!
Huyết Hổ lập tức nịnh bợ:
- Chị dâu là người con gái khỏe nhất mà tôi từng gặp. Lão đại thật là có mắt nhìn người!
- Móa, đó không phải là nói Kelly đen sao!
Thường Nhạc khó chịu liếc nhìn thằng nhóc này một cái.
- Lão đại, khi nào thì chúng ta đại khai sát giới trong trường?
Huyết Hổ nghĩ tới vấn đề mấu chốt, cả người hắn cũng bắt đầu hưng phấn.
Thường Nhạc vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:
- Cái gì mà đại khai sát giới? Anh phải nhớ cho rõ, chúng ta là người văn minh, bây giờ tôi đã gia nhập hội Chữ Thập Đỏ rồi, nhiệm vụ của chúng ta là cứu người!
- Ha ha!
Huyết Hổ ngay cả rắm cũng bị dọa cho ra rồi, thần sắc y cổ quái nhìn Thường Nhạc, cẩn thận hỏi:
- Lão đại, không phải cậu bị bệnh chứ?
Đường đường lại công tử Thường Nhạc vang danh thiên hạ không ngờ lại đi làm bác sĩ? Tùy tiện lôi một xác chết ra để cho Thường đại thiếu gia cứu chữa một thời gian là được rồi.
- Không phải, tôi có không có ý này, tôi cho rằng để lão đại làm bác sĩ thực rất uất ức, ít nhất làm viện trưởng, còn nữa, phải thay thế Chủ tịch hội Chữ Thập Đỏ!
Trên mặt Thường Nhạc rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười hài lòng, bất kể là làm chuyện gì, không có tốt hơn, chỉ có tốt nhất, chỉ cần gia nhập hội Chữ Thập Đỏ, như vậy về sau lão đại chỉ có một, tên hắn là Thường Nhạc.
Kelly kinh sợ ngây ngốc nhìn hai người, cô cảm thấy thế giới đều điên đảo rồi.
- Bảo bối, dẫn anh đi gặp Phó chủ tịch Lộ Đức đi!
Kelly còn chưa kịp phản ứng, Thường Nhạc đã ôm cô vào lòng.
Thân hình Kelly giống như bị điện giật, nhanh chóng giãy dụa trong lòng Thường Nhạc, ngượng ngùng nhìn Thương Nhạc nói:
- Tôi không cho phép người ta tùy ý chiếm tiện nghi, còn nữa…Chờ đến khi anh gặp Phó chủ tịch Lộ Đức, nhất định phải lịch sự một chút!
- Yên tâm, tôi là người có văn hóa.
Thường Nhạc tiếc nuối đưa ngón tay lên ngửi một chút, hương thơm của trinh nữ quả thật không giống.
Dưới sự chỉ dẫn của Kelly, Thường Nhạc và Huyết Hổ tới một văn phòng trang trí rất thanh nhã, bên trong bất luận là vị trí hay bố trí nào, đều tràn đầy hơi thở lãng mạn.
- Mấy người ngồi trước đi, tôi đi kêu Phó chủ tịch Lộ Đức!
- Lão đại, tất cả nơi này đều thuộc về cậu!
Huyết Hổ bắt được ánh mắt hài lòng của Thường Nhạc, gã nhanh chóng nắm chắc cơ hội nịnh bợ này.
- Uhm!
Thường Nhạc cho rằng tất cả đều là đương nhiên!
- Lão đại, đợi Lộ Đức đến, tôi sẽ trói gã lại, mang về cho Big Ben đâm vào mông hắn.
Huyết Hổ tin tưởng gấp bội, tiếp tục nịnh hót.
- Uhm, khá lắm!
- Lão đại, nghe nói bình thường con gái trong hội Chữ Thập Đỏ tương đối nhiều, ha ha, đến lúc đócậu có thể chọn một nữ sinh xinh đẹp trong số đó, mỗi ngày một cô, tư vị kia nhất định là rất sảng khoái.
Trên mặt Huyết Hổ tràn đầy nụ cười da^ʍ đãиɠ.
- Đồng chí Huyết Hổ, tôi đã sớm nói với đồng chí, chúng ta là người có văn hóa, không thể nói lời thô tục, không thể tùy ý ảo tưởng, sao đồng chí mãi mà không nhớ vậy!
Thường Nhạc thất vọng nhìn Huyết Hổ, cuối cùng lại bổ sung một câu:
- Đồng chí Huyết Hổ không phải là một đồng chí tốt!