Trong khi tất cả mọi người còn chưa hiểu gì, cỗ khí lưu kia bỗng rung động kịch liệt, sau đó từ trung tâm bắn ra tia lửa rực rỡ chói mắt.
Trên khuôn mặt to béo của Tiêu Tiêu lộ rõ thần sắc vô cùng kỳ quái, giờ khắc này, gã mới thật sự nhận ra lão Đại biến thái cỡ nào, bom chất lỏng của siêu chiến sĩ hỏa thần nước Mỹ được Thường Nhạc vận dụng đến cảnh giới đăng phong tạo cực, không bội phục cũng không được.
Lúc này, cơn cuồng phong mà Mộ Dung Trường Thiên tạo ra đã biến mất, mà khắp người gã đứng ở đó, quần áo bị ngọn lửa cường liệt từ quả bom thiêu cháy hoàn toàn.
Thân hình tráng kiện lúc đầu, sau khi chịu ảnh hưởng của bom chất lỏng, trở nên lồi lõm, vô cùng thê thảm, người anh tuấn phong độ như Mộ Dung Trường Thiên bây giờ hoàn toàn không khác gì một tên ăn mày xấu xí.
- Ha ha... Đẹp trai đấy!
Thường Nhạc chỉ tay lên nửa thân dưới khét lẹt của Mộ Dung Trường Thiên, trên mặt nở một nụ cười da^ʍ đãиɠ.
- Tao liều mạng với mày!
Sắc mặt Mộ Dung Trường Thiên thay đổi hoàn toàn, cả người giống như một con sư tử bị chọc giận.
Thường Nhạc cười hi hi nhìn Mộ Dung Trường Thiên, vẻ kinh ngạc nói:
- Trải qua sự gột rửa của bom chất lỏng mà mày vẫn còn sức công kích, không thể nào mà không bội phục mày!
"Bùm!"
Vừa dứt lời, thân hình Mộ Dung Trường Thiên run rẩy, ngã thẳng ra đất. Bây giờ, hắn mới phát hiện ra thịt trên chân mình đã nổ tan, lộ ra mảnh xương chân trắng hếu.
- Con mẹ nó, ba trận đã thắng hai rồi, còn một trận không cần chờ nữa. Tiêu Tiêu, lên!
Thường Nhạc đưa mắt nhìn Thiên Quỷ Quân, ánh mắt phát ra một đa͙σ quang mang tà ác.
Lúc này, người áo đen kia và Thiên Quỷ Quân đều tinh tàn lực tận, động tác và khí lực của hai bên đều yếu dần. Tiêu Tiêu nghe được mệnh lệnh, ánh mắt lập tức sáng lên, hưng phấn xen vào cuộc chiến giữa người áo đen và Thiên Quỷ Quân.
- Thường Nhạc, mày không tuân theo quy củ.
Trong ánh mắt Thiên Quỷ Quân thoáng hiện một tia khiếp đảm, thể lực hiện tại của gã căn bản không bằng một nửa lúc đỉnh cao, làm sao còn có thể là đối thủ của Tiêu Tiêu.
- Quy củ? Với loại người như mày đừng nói chuyện quy củ trước mặt bản thiếu gia.
Thường Nhạc lạnh lùng nhìn Thiên Quỷ Quân, ánh mắt giống như đang nhìn vào một con chó chết.
- Phong tỏa vực!
Tiêu Tiêu vừa lên đài liền sử dụng tuyệt kỹ sau khi trải qua ba lần sinh tử luân hồi. Trước đây cần trả giá bằng sinh mạng mới có thể sử dụng địa khủng bố vực, nhưng bây giờ lại có thể tùy ý vận ra.
Cảm giác này thực sự rất sung sướиɠ.
- Không...
Thiên Quỷ Quân không thể ngờ được đối phương lại là một vực của cao thủ dị năng, gã muốn chạy trốn... Tuy nhiên Phong tỏa vực đã càng lúc càng khép chặt lại.
Không khí xung quanh càng lúc càng ít dần, Thiên Quỷ Quân cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt yết hầu hắn. Cảm giác này khiến gã phát điên.
- Thường Nhạc, cho dù có chết, ta cũng không tha cho mày!
Thiên Quỷ Quân phát ra tiếng kêu thê thảm, chỉ thấy trong phong tỏa vực xuất hiện một đám khói đen dày đặc... Thân hình Thiên Quỷ Quân càng lúc càng mờ dần đi.
- Linh hồn triệu hoán!
Người áo đen đang ở bên cạnh nghỉ ngơi sắc mặt đại biến.
- Lãnh huynh, dùng linh hồn triệu hoán là ý gì?
Thường Nhạc cảm thấy rất hứng thú.
- Thiên Quỷ Quân dùng năng lực của bản thân biến ảo ra một phương thức triệu hồi thâm sâu, gã hẳn là có quan hệ với cao thủ quỷ giới. Thường huynh, tôi phải đem chuyện này về báo cho gia tộc.
Người áo đen thần sắc trầm trọng nói.
- Ha ha. Không tiễn!
Thường Nhạc đối với đả thủ miễn phí mời đến này hết sức hài lòng, phóng khoáng phất phất tay.
Kết quả trận đầu, Thường Nhạc toàn thắng. Phong Hành thương nặng nằm một bên, Mộ Dung Trường Thiên giống như chó chết nằm run rẩy trên mặt đất, trong khi Thường đại thiếu gia của chúng ta lại đứng trên cao nhìn xuống Mộ Dung Trường Thiên.
- Mộ Dung huynh, huynh nói tôi nên xử trí huynh thế nào đây?
Ngoài dự kiến của mọi người, Thường đại thiếu gia của chúng ta không tiếp tục đánh thằng nhóc kia, trái lại tươi cười đỡ Mộ Dung Trường Thiên từ dưới đất lên.
- Đây là Thiên sát đấy.
Lúc đầu, bọn Tiêu Tiêu còn chưa hiểu ý. Tuy nhiên, khi Mộ Dung Trường Thiên thân hình run rẩy, dường như đứng không vững, họ mới nghĩ đến hai cái xương chân kia.
Đứng lên kiểu này quả thật đau đớn, so với việc giết gã còn khó chịu hơn.
Mồ hôi trên mặt Mộ Dung Trường Thiên chảy xuống, gã cố nén đau, cũng không hừ ra một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Thường Nhạc:
- Muốn chém giết, róc thịt tùy mày, Mộ Dung Trường Thiên ta mà có một chút nhíu mày sẽ là con mày!
- Ha ha, yên tâm tao sẽ không giết mày.
Thường Nhạc thân thiết đập đập vào vai Mộ Dung Trường Thiên, mắt nhìn Phong Hành bên kia chỉ tới, nghiêm trang nói:
- Tao cũng sẽ không giết gã.
Chả lẽ Thường đại thiếu gia của chúng ta đổi tính rồi chăng?
Sinh mạng là đáng quý. Nếu có thể lựa chọn, Mộ Dung Trường Thiên tất nhiên không muốn chết.
Mắt hắn lóe lên một tia hy vọng, ngoài miệng lại nói:
- Vậy mày muốn làm gì?
- Ai, kỳ thực rất đơn giản, nếu tao cứ thả chúng mày như vậy, về sau người khác sẽ nghĩ Thường Nhạc tao dễ bắt nạt.
Thường Nhạc khó xử nhìn Mộ Dung Trường Thiên, sau đó hơi bất đắc dĩ nói:
- Như vậy đi, hai người các chúng mày chỉ có thể đi một, về phần ai đi là do các ngươi quyết định. Mày cảm thấy đề nghị của tao thế nào?
Mộ Dung Trường Thiên và Phong Hành hít một hơi khí lạnh. Họ đều là trợ thủ đắc lực của Tư Đồ Lôi Minh, không cần biết ai giết ai, chỉ sợ để Tư Đồ Lôi Minh biết được, tuyệt đối sẽ không có ngày nào tốt lành.
- Yên tâm đi, tao đã sớm suy xét tới lo lắng của chúng mày rồi. Thường Nhạc tao cam đoan, giữa chúng mày có xảy ra chuyện gì, tao tuyệt đối sẽ không nói ra. Như vậy được chưa.
Một tia sát khí âm lãnh từ trên người Thường Nhạc mơ hồ truyền ra. Mộ Dung Trường Thiên và Phong Hành thoáng nhìn nhau, trong ánh mắt đồng thời hiện vẻ dứt khoát.
- Thường Nhạc, Mộ Dung Trường Thiên tao cho dù có đê tiện đến đâu cũng không thể cùng anh em mình động thủ.
Mộ Dung Trường Thiên gắng sức thoát khỏi sự giúp đỡ của Thường Nhạc, thân hình lảo đảo.
Trong lúc mọi người đều cho rằng Mộ Dung Trường Thiên sẽ ngã ra đất, thân hình gã giống như một con sư tử dũng mãnh, nhanh chóng bổ tới Phong Hành. Không biết từ bao giờ, tay gã đã cầm sẵn một thanh đao sáng như tuyết.
- Xẹt!
Đao lóe sáng từ trên tới.
Mộ Dung Trường Thiên lẳng lặng đứng đó, mỉm cười thản nhiên, đáng tiếc, nụ cười lại mang theo vài phần thảng thốt.
Thường Nhạc vẻ mặt tiếc nuối đi đến trước mặt Mộ Dung Trường Thiên, vỗ nhẹ. Mộ Dung Trường Thiên liền ngã thẳng ra đất.
Phong Hành vẫn như cũ lẳng lặng đứng yên ở đó, tuy nhiên trong tay gã lại có thêm một thanh huyết đao. Kỳ thực Phong Hành không muốn giết Mộ Dung Trường Thiên. Nhưng gã không có lựa chọn nào khác.
- Thật không ngờ. Bị thương rồi mà thân thủ còn lợi hại như vậy. Anh có thể đi rồi.
Nhưng Phong Hành không rời khỏi. Gã vẫn như cũ lặng yên đứng đó, thần sắc cực kỳ cổ quái.
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ nơi này có cái gì đáng để anh lưu lại sao?
Thường Nhạc vẻ mặt kinh ngạc.
Phong Hành lắc đầu nhẹ, trên mặt lộ vẻ chua xót, có chút thê lương nói:
- Kỳ thực tôi sớm nên biết, cậu và thiếu gia đều giống nhau. Dễ dàng để tôi đi như vậy, căn bản là điều không thể.
BA~ — BA~ —
Thường Nhạc mỉm cười vỗ tay.
- Thông minh. Không hổ là trợ thủ đắc lực của Tư Đồ Lôi Minh.
Thường Nhạc hơi tiếc nuối lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Tôi thực sự không hiểu nổi, Tư Đồ Lôi Minh thế nào lại nỡ để anh rơi vào tay tôi.
- Lời này của cậu có ý gì?
Đồng tử Phong Hành co lại, nắm tay không tự chủ nắm chặt. Nếu Thường Nhạc thực sự muốn giết mình, sẽ đến lúc chó cùng rứt giậu.
- Yên tâm. Tôi sẽ không đem việc anh giết Mộ Dung Trường Thiên nói ra ngoài đâu.
Thường Nhạc vỗ vỗ ngược, mặt ra vẻ chính nghĩa.
- Tuy nhiên tôi không bảo đảm bọn họ sẽ không nói ra.
Tiêu Tiêu và Lạc Vân cùng nhau nở nụ cười da^ʍ đãиɠ.
Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Hai con cừu nhỏ lương thiện như vậy không ngờ cũng bắt đầu hóa sói rồi.
- Thường Nhạc, đồ hèn hạ.
Phong Hành sắc mặt đại biến
Thường Nhạc tiếc nuối lắc đầu:
- Nghe nói Mộ Dung thế gia thế lực vô cùng cường đại, hơn nữa Mộ Dung Trường Thiên lại là con trưởng của Mộ Dung gia. Nếu Mộ Dung gia biết Mộ Dung Trường Thiên bị thủ hạ của Tư Đồ Lôi Minh giết chết, ha ha... Sự việc sẽ ra sao đây? Thật đáng mong chờ đó.
Chỉ cần không phải người ngu đều có thể đoán được, Tư Đồ Lôi Minh tuyệt đối sẽ dùng đầu của Phong Hành để lấy lòng gia tộc Mộ Dung.
Phong Hành hít sâu một hơi, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén:
- Cho dù bọn chúng có nói ra, liệu có người tin không?
- Cao Tiếu ra đây đi!
Thường Nhạc sớm biết Phong Hành sẽ nói vậy, hắn vung mạnh tay, từ trong bóng tối Cao Tiếu khiêng máy chụp ảnh vội vội vàng vàng chạy ra, vẻ mặt tươi cười nói:
- Lão Đại, trận tỉ thí hấp dẫn vừa xong đã quay lại rồi, có muốn đóng thêm một đoạn phim heo nữa không?
Thường Nhạc nheo mắt nhìn chằm chằm vào gã, khó chịu nói:
- Được, cho Big Ben và anh cùng nhau một lúc.
- Ha ha, coi như vừa rồi tôi chưa nói gì.
Cao Tiếu toàn thân run rẩy, nhanh chóng chạy ra đứng cạnh Tiêu Tiêu và Lạc Vân.
- Rốt cục cậu muốn gì?
Phong Hàng lần đầu tiên cảm thấy sinh mệnh của mình hoàn toàn bị người khác ȶᏂασ túng, cảm giác này quả không hề dễ chịu.
Thường Nhạc vỗ vỗ vào vai Phong Hành, trịnh trọng nói:
- Yên tâm, tôi là người tốt! Tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu. Chỉ cần anh theo tôi lăn lộn, tiền đồ nhất định sáng lạn.
Thần sắc trên mặt Phong Hành không ngừng biến đổi, dường như có chút lưỡng lự.
- Yên tâm, việc của em gái anh Thường Nhạc tôi sẽ lo liệu.
- Được, tôi đồng ý đi theo cậu.
Nghe được câu này, Phong Hành dứt khoát quyết định.
- Không, không phải theo tôi, mà là tiếp tục đi theo Tư Đồ Lôi Minh!
Khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của Thường Nhạc lộ ra một tia cười tà ác. Việc kinh doanh lỗ vốn Thường đại thiếu gia chưa bao giờ làm.
- Ha ha, lão Đại bây giờ giống như hổ thêm cánh. Tuy nhiên... Lão Đại, Hoàng Tước mà chúng ta chờ đợi còn chưa xuất hiện!
Cao Tiếu thấy Thường Nhạc lại thu được một tên thuộc hạ, gã vội vàng đứng lên thể hiện bản thân.