"Ca ca cố lên... Sắp được rồi ạ."
Vừa đi đến sân sau của chỗ hạ nhân ở, Lục Chẫm đã nghe thấy giọng nói líu lo của Khương Ninh.
Bước chân hắn lập tức dừng lại, mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Khương Ninh đang nhảy tung tăng ở đó, trên môi là nụ cười tươi tắn hướng về phía cậu nhóc đang trèo trên cây.
Cậu nhóc thả hai quả trứng chim về lại tổ rồi quay đầu nhìn Khương Ninh ở dưới mỉm cười, nàng lập tức cười đáp lại, hai bàn tay nhỏ vỗ vào nhau không ngừng.
Một nam một nữ ở đó chơi đùa thật vui vẻ, không hay biết rằng sau lưng mình có một đôi mắt sắc lạnh đang âm thầm quan sát bọn họ.
Cậu bé ấy từ trên cây leo xuống rồi chạy về phía Khương Ninh cười hì hì nói: "A Ninh thấy tớ có giỏi không?”
Hai mắt Khương Ninh lập tức sáng lên rực rỡ, miệng không ngừng nói: "Rất giỏi rất giỏi, ca ca là tuyệt nhất."
Lúc này cậu bé ấy mới nhìn về phía trước, khi đụng phải đôi mắt u ám của Lục Chẫm, cậu lập tức hoảng sợ, hô to.
"Thiếu gia."
Khương Ninh nghe thấy thì lập tức quay đầu lại. Khi nhìn thấy Lục Chẫm đang đứng ở sau lưng mình, cô bé lại không dám tiến tới.
Không hiểu vì sao cô bé có linh cảm Lục Chẫm bây giờ đang rất đáng sợ.
Hơi thở trên người hắn nặng nề, gương mặt lạnh lẽo không phù hợp với độ tuổi. Lục Chẫm không gọi hai người lại đây mà tự mình tiến về phía bọn họ.
Khi bước tới trước mặt Khương Ninh, hắn mới mở miệng. Nhưng lời nói phát ra lại là: "Lôi người này xuống đánh chết."
Những ai nghe thấy mệnh lệnh này đều trở nên hốt hoảng, gương mặt cậu bé ấy nháy mắt tái nhợt, vội vã quỳ xuống, cầu xin: "Thiếu gia, không biết nô tài đã làm sai chuyện gì, xin thiếu gia tha mạng."
Khương Ninh cũng mở miệng cầu xin giúp cậu bé ấy: "Công tử, cậu ấy không làm gì sai cả, cậu ấy chỉ đang giúp Ninh Ninh đưa những quả trứng chim trở về trong tổ mà thôi."
Nhưng nàng không biết, khi nàng mở miệng cầu xin dùm cậu bé thì Lục Chẫm càng không để cậu bé sống tiếp.
Cậu bé đó chính là người đầu tiên bị nàng liên lụy, đến cả sinh mạng nhỏ bé cũng không giữ được.
---
Khi Khương Ninh mở mắt ra lần nữa, gương mặt cao Lãnh của Lục Chẫm liền xuất hiện trước mắt nàng. Đôi mắt Khương Ninh hơi run rẩy một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Biểu cảm trên mặt hắn vẫn như thường ngày, lạnh lùng và không để tâm mọi thứ. Hắn không hề có một chút biểu cảm áy náy nào trên mặt, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lục Chẫm luôn như vậy.
Từ chín năm trước, sau mỗi trận đánh tàn nhẫn, hắn vẫn tỏ ra bình thường và cưng chiều nàng như trước kia.
"Tỉnh rồi sao?”
Lục Chẫm đang nằm nghiêng bên cạnh nàng. Thấy nàng tỉnh, hắn lập tức vươn tay kéo nàng vào trong ngực, hai cánh mạnh mẽ khóa chặt nàng vào lòng.
Dù những vết thương trên người đang vô cùng đau đớn nhưng nàng không dám lên tiếng, ngoan ngoãn nằm gọn trong ngực hắn.
Bàn tay xấu xa của Lục Chẫm chui vào tẩm y rồi bắt đầu sờ mó lung tung trên làn da của nàng.
Làn da Khương Ninh vô cùng mềm mại, một khi đã sờ khi sẽ không muốn buông tay. Nhưng bây giờ nó đã bị phủ đầy với những lằn màu tím, khi sờ vào không còn láng mịn như xưa nữa.
Lục Chẫm có chút buồn bực, hắn nhíu mày, giọng nói có chút khó chịu: "Ta sẽ bảo đại phu kê thuốc tốt nhất cho nàng, Ninh Ninh phải mau chóng bình phục biết không."