Nhưng từ ban đầu, mọi chuyện đều không phải do nàng quyết định. Dù nàng không dám thì cũng sẽ có người đẩy nàng, ép nàng phải vượt qua ranh giới đó.
Chín năm sau.
Lục gia vẫn là gia tộc mạnh nhất kinh thành, không ai có thể khiến vị trí của nó lung lay nhưng ông trời không cho ai được hoàn hảo.
Cả kinh thành đều biết, nhi tử duy nhất của Lục gia, từ nhỏ đã mắc bệnh điên thường xuyên mất khống chế rồi làm người khác bị thương.
Tuy nhiên nó chỉ là chuyện của chín năm trước, kể từ khi Lục Chẫm gặp được Khương Ninh - nàng chính là liều thuốc giúp hắn bình tĩnh lại mỗi khi căn bệnh tái phát. Nàng cũng chính là người hứng chịu tất cả đau khổ mỗi khi hắn phát điên.
Trong phòng ngủ xa hoa lộng lẫy, màn giường đang được rủ xuống.
Từ bên trong có một cánh tay trắng non vươn ra, một lúc sau màn sương đã được vén sang hai bên, thiếu nữ vừa mới thức dậy đang ngồi thất thần bên trường. Trên người nàng mặc một bộ xiêm y màu hồng, mái tóc suôn mềm xã dài hai bên bờ vai.
Nàng có làn da trắng hơn tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ một bàn tay, cần cổ mảnh khảnh thon dài, Khương Ninh chính là ví dụ điển hình của nữ tử yếu đuối, mềm mại khiến nam nhân không nhịn được đau lòng.
Nàng ngồi thất thần bên giường một chút thì định đứng dậy, bất ngờ từ phía sau có một bàn tay vòng qua ôm chặt lấy eo nàng.
Sau đó là một thân thể ấm áp nhào tới.
"Muốn đi đâu?"
Giọng nói khàn khàn do vừa mới thức dậy của nam nhân nghe rất quyến rũ, Khương Ninh vẫn bình tĩnh đáp.
"Em đi lấy nước rửa mặt cho công tử."
"Không cần, nằm cùng ta thêm chút nữa."
Nói xong không đợi Khương Ninh đồng ý, hắn đã dùng lực kéo nàng nằm trở về giường.
Cả người nàng đều nằm gọn trong lồng ngực hắn. Gương mặt của Lục Chẫm đang kề sát bên cần cổ trắng ngần của nàng, hơi thở nóng hổi không ngừng phả vào khiến nàng càng thêm căng thẳng, toàn thân đều cứng ngắt.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lục Chẫm cũng chịu được rời khỏi giường. Khương Ninh nhanh chóng lấy y phục mặc vào, búi sơ mái tóc lên rồi mở cửa bước ra khỏi phòng.
Ít phút sau, nàng quay lại trên tay cầm theo một thao nước ấm để cho Lục Chẫm lau mặt.
"Công tử để em hầu hạ ngài lau mặt."
Lục Chẫm ngồi ngay thẳng trên giường đợi Khương Ninh cầm khăn đến lau mặt cho mình, hai mắt hắn chuyển động theo từng động tác của nàng, tầm nhìn không hề rồi khỏi gương mặt của nàng dù chỉ một tất.
Khương Ninh rất quen thuộc với chuyện này, nàng chỉ chuyên tâm hầu hạ Lục Chẫm lau mặt sạch sẽ.
Sau khi lau mặt xong, Khương Ninh bỏ khăn xuống rồi cầm lấy cốc nước trà xanh đang đặt bên cạnh lên rồi uống hết vào miệng.
Hai má nàng phồng ra, Khương Ninh đặt tách xuống rồi đi về phía Lục Chẫm.
Hai mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng, thấy nàng đưa miệng tới gần, hắn lập tức mở miệng ra, hai cánh môi liền chạm vào nhau.
Nước trà xanh trong miệng Khương Ninh tràn qua khoang miệng hắn, Lục Chẫm vươn tay lên ấn lấy ót nàng, tay còn lại thì ôm lấy eo nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình.
Nước trà xanh chuyển động trong khoang miệng của hai người, cùng nước bọt hòa quyện vào nhau.
Từ đầu tới cuối Khương Ninh đều nhắm mắt.
Trái tim nàng đập mạnh dữ dội, không phải vì rung động mà là vì sợ hãi.
Đây là công việc mà mỗi sáng nàng đều phải làm, dùng miệng mình hầu hạ Lục Chẫm sức liệng.
Tuy trong lòng nàng cảm thấy rất ghê tởm nhưng lại không dám phản kháng.