"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải em trai tôi bị cậu lừa về nhà không hả!"
"Nghe cậu nói kìa, tôi là loại người đó à? Tình yêu của hai chúng tôi là thật, em ấy cam tâm tình nguyện."
"Ban đầu cậu nói rồi mà, không can thiệp vào chuyện của chúng tôi."
"Anh vợ, người độc thân không hiểu nổi tình thú của bọn tôi đâu, không nói nữa, cục cưng gọi tôi rồi."
Tống Vân Tu mặt xanh lét, "Mẹ nó cậu ---"
Lục Tứ nhanh chóng cúp điện thoại, đủ để không nghe được tiếng chửi của Tống Vân Tu. Cách màn hình, hắn cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của anh kém như thế nào.
Thông báo Wechat liên tục vang lên, Tống Vân Tu liên tục gửi tin nhắn, chắc chắn trong mười câu thì tám câu là chửi.
Lục Tứ cười khẽ một tiếng rồi ném điện thoại sang một bên, tiếp tục vui vẻ ăn bữa sáng tình yêu mà Tống Dữ Tinh làm cho mình.
Vừa ăn xong cháo, hắn liền nghe tiếng bước chân nên vội vã nằm lên giường.
Tống Dữ Tinh bưng một ly nước ấm và thuốc cảm đi vào, nhìn cái bát rỗng trên tủ đầu giường, Lục Tứ đã ăn hết sạch sẽ, nửa hạt gạo cũng không còn thừa. Cậu đặt nước và thuốc xuống bên cạnh, nhìn xuống người đàn ông.
"Đại Lang (*), tới giờ uống thuốc rồi."
Khóe miệng Lục Tứ hơi co quắp, hắn ngước mắt lên thì thấy Tống Kim Liên (*) đang đứng bên giường nhìn hắn, nở một nụ cười không hề có ý tốt.
(*) Đại Lang, tên đầy đủ là Võ Đại Lang, một nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc, chồng của Phan Kim Liên. Tên thật của ông là Võ Trực, con nhà họ Võ ở huyện Thanh Hà, Sơn Đông, Trung Quốc. Ông là một viên quan giỏi, xuất thân nghèo khó nhưng hiếu học, thông minh hơn người, sau này thi đỗ tiến sĩ thì được bổ làm huyện lệnh huyện Dương Cốc. Ông và Phan Kim Liên sống với nhau rất hạnh phúc, có đến 4 người con. Tuy nhiên, trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am, Võ Đại Lang lại là một người bán bánh bao vừa lùn vừa xấu, anh trai của Võ Tòng, tính tình nhu nhược yếu đuối, sau này bị vợ giết chết. Tương tự như vậy, Phan Kim Liên trong lịch sử, vốn tên Phan Thục Viên, là một tiểu thư nhà giàu, một người vợ hiền thục đảm đang, yêu chồng thương con, nhưng trong văn học thì lại là một người đàn bà lăng loàn, ngoại tình rồi giết chồng theo trai, cuối cùng bị Võ Tòng tiêu diệt. Về sau hai nhân vật này đã được các nhà sử học minh oan, con cháu của Thi Nại Am cũng đã lên tiếng xin lỗi và chuộc lỗi với hai nhà Võ, Phan, nhưng lối viết ám chỉ dùng chính xác tên người, tên địa điểm có thật rất không nhân văn và không trung thực của nhà văn đã khiến nhân vật liên quan phải chịu oan uổng suốt bao năm tháng.
Phan Kim Liên trong Thi Nại Am là người phụ nữ đã hại chồng, nên có lẽ Dữu Tử Nãi Đường muốn dùng hình ảnh của người này ở đây để ám chỉ rằng Tống Dữ Tinh đang có ý đồ xấu với Lục Tứ chăng?
"..." Lục tổng khẩn trương nuốt nước miếng một cái, sợ.
Tống Dữ Tinh cúi người, vỗ vai Lục Tứ, cười dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: "Anh ăn ngon miệng nhé, đừng lãng phí tâm ý của tôi."
Lục Tứ: "..."
Tống Dữ Tinh: "Tôi đến trường đây."
Lục Tứ: "Từ đây đến trường hơi xa, để tôi bảo tài xế đưa em đi."
Tống Dữ Tinh quơ quơ chìa khóa xe trong tay, "Cho tôi mượn xe của anh."
Cũng không biết nhóc con lấy được chìa khóa xe của hắn lúc nào, Lục Tứ thấy hơi không yên tâm, "Em biết lái xe không? Hay là tôi đưa em đi?"
"Tôi, Tống Dữ Tinh, vô địch Haruna Cup (*) của Bắc Thành cơ mà."
(*) Haruna Cup Junior MAX Class: Tên một giải đua xe GoKart, dành cho thiếu niên từ 12 - 15 tuổi.
Tống Dữ Tinh tiêu sái phất phất tay, cũng không thèm quay đầu lại mà đi luôn. Lục Tứ ngồi trên, im lặng nhìn thuốc cảm ở bên cạnh, cuối cùng nhắm mắt nuốt chửng hết chỗ thuốc.
Đương nhiên là không có chuyện gì, với khả năng hồi phục của Lục Tứ thì chỉ đến trưa là đã khỏi bệnh rồi, trạng thái tốt đến mức có thể quật ngã mười Tống Dữ Tinh.
Tống Dữ Tinh vừa lái xe đến trường thì nhận được điện thoại của anh trai Tống Vân Tu gọi tới.
"Anh, có chuyện gì sao?"
Tống Vân Tu ho nhẹ một tiếng, ấp úng hỏi: "Bé cưng, em có chuyện gì chưa nói với anh đúng không?"
Tống Dữ Tinh hiểu ngay, xem ra anh trai cũng suy nghĩ rất lâu rồi mới gọi cho cậu.
"Anh, có việc gì thì anh nói thẳng đi."
Tống Vân Tu: "Lục Tứ nói với anh rằng em đã đến ở nhà cậu ta, có thật vậy không, có phải cậu ta ép em không, hoặc là lừa em, em đừng sợ, không thể bị khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của cậu ta được, nếu cậu ta bắt nạt em thật thì em cứ nói với anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta!" Anh nói mà không thở gấp.
Tống Dữ Tinh: "..."
Cậu nên giải thích thế nào bây giờ, Tống Dữ Tinh phiền não gãi đầu.
"Anh đừng lo, anh ta không bắt nạt em được đâu."
"Khụ... Là em tự nguyện, không bị ép.". T????????yệ???? hay? Tìm ????gay ????????a????g chí????h -- T????Um????????????yệ ????.V???? --
Chuyện bị Lục Tứ bẫy, nói ra là thấy mất mặt.
Khóe miệng Tống Vân Tu hơi giật, "Ừ... Thế à?"
"Rắc rắc", anh nghe thấy tiếng trái tim mình nứt ra.
Cải xanh yêu quý nhà anh sao lại tự mình chạy vào chuồng heo vậy!
Tống tổng rất đỗi đau lòng.
____
Buổi chiều Lục Tứ mới đến công ty, trợ lý Diệp liếc mắt một cái liền phát hiện ra hôm nay tâm trạng của sếp rất tốt, rất đắc ý, cả người tràn ngập gió xuân. Trước đây thì mặt sếp lúc nào cũng âm trầm, mấy em gái nhát một chút là không dám đến gần ngay.
Hơn nửa là do tiểu mỹ nhân tên là Tống Dữ Tinh kia, trợ lý Diệp phát hiện ra rồi, sếp của cậu đã mất trí vì yêu.
"Lục tổng, đây là tài liệu để lát nữa dùng tới trong cuộc họp."
"Ừ, để đó đi." Lục Tứ nhàn nhã dựa vào ghế, hai chân dài tùy ý vắt chéo, môi lúc nào cũng treo nụ cười như có như không, hắn gọi trợ lý Diệp quay lại, "Chờ chút đã."
Trợ lý Diệp quy củ nắm hai tay trước người, mỉm cười nói: "Lục tổng, xin hỏi ngài còn có chuyện gì sao?"
"Tôi có một vấn đề..." Lục Tứ dừng một chút, quan sát người trước mặt từ trên xuống dưới, nhíu mày hơi có vẻ chê bai, "Được rồi, hỏi cái đồ không có người yêu như cậu thì có ích gì, ra ngoài đi."
Trợ lý Diệp: "..."
Tính sát thương không cao, tính sỉ nhục cực mạnh.
Có người yêu thì giỏi lắm sao?!
"Vậy, Lục tổng, nếu như còn chuyện gì thì cứ nói với tôi, đừng quên là mười lăm phút sau ngài còn có hội nghị."
Trợ lý Diệp khom lưng cúi đầu cung kính với sếp một cái rồi bước thật nhanh ra ngoài.
Làm sao để hoàn toàn có được tình cảm của Tống Dữ Tinh đây, Lục Tứ vuốt cằm, suy tư 30 giây rồi cầm điện thoại mở Baidu, đáng tin hơn nhiều so với tên Diệp Nham kia.
Hai giờ sau, Lục Tứ vừa đi ra từ phòng họp của công ty thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tống Dữ Tinh.
"Lục tổng, có một văn kiện cần ngài ký tên." Trợ lý Diệp cầm văn kiện sáp lại gần.
Sau đó cậu nhìn thấy ông chủ không thèm liếc nhìn mình một cái, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại, khóe môi còn hơi cong lên, xuân tâm rạo rực.
Phải rụt rè, không thể nghe máy nhanh như vậy được, chờ chuông điện thoại reo ba hồi, Lục tổng mới nhận cuộc gọi, lại dè dặt hỏi: "Sao thế?"
Trợ lý Diệp: "..."
Làm ơn đi sếp à, mau mau kiểm soát khóe môi sắp sóng vai với mặt trời của ngài đi. Nhìn cái bộ dạng mất giá của ngài kìa!
"Ừm, Lục tổng, tôi có chuyện cần nói với anh." Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói khách khí lạ thường của Tống Dữ Tinh.
Lòng Lục Tứ run lên, không lẽ trong đống thuốc mà Tống Dữ Tinh đưa cho hắn có thuốc độc ư?
Tống Dữ Tinh: "Vừa rồi, tôi đang trên đường về thì gặp một bất ngờ nho nhỏ."
Yết hầu của Lục Tứ chuyển động, "Bất ngờ gì?"
"Tôi bị đụng xe, tuyệt đối không phải là do tôi lái xe không tốt đâu, vì đột nhiên có một con mèo chạy qua, để tránh nó nên tôi đâm xe vào một cái cây bên cạnh..."
Trợ lý Diệp không nghe được người kia nói gì trong điện thoại, nhưng cậu nhìn thấy sắc mặt Lục tổng biến đổi ngay lập tức, giọng điệu còn hơi run:
"Em có bị sao không? Có bị thương không, gửi địa chỉ cho anh, bây giờ anh qua ngay!"
Lục Tứ vừa nói vừa vội vàng chạy vào thang máy. Trợ lý Diệp ngơ ngác đứng tại chỗ, thang máy cũng đóng rồi mà vẫn chưa hoàn hồn.
Tống Dữ Tinh đâm xe ở khu biệt thự kế cận, lúc Lục Tứ đến đã là hai mươi phút sau. Từ xa, hắn có thể thấy thanh niên đứng ven đường, bên chân còn có một con mèo hoang, tay cậu cầm một miếng xúc xích đút cho nó ăn.
Lục Tứ dừng xe bên cạnh, vội vàng đi đến chỗ cậu, Tống Dữ Tinh cũng nhìn thấy hắn, vừa đứng lên thì bị hắn nắm cánh tay. Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông đầy vẻ lo lắng gấp gáp, hắn xem xét toàn thân cậu từ trên xuống dưới từ trái sang phải.
"Thật sự không bị thương? Hay là đi bệnh viện kiểm tra chút đi?"
Nhìn ánh mắt đầy lo âu của Lục Tứ, Tống Dữ Tinh ngẩn người, giọng điệu hơi mất tự nhiên, "Tôi nói rồi mà, không có chuyện gì, anh đừng lo."
Cậu rụt rè chỉ vào chiếc xe Porsche đỗ bên đường rồi lúng túng sờ mũi, "Nhưng mà xe của anh bị đâm vào thân cây, đầu xe lõm xuống rồi."
Vừa dứt lời, eo cậu đột nhiên bị ôm lấy rồi toàn thân rơi vào lồng ngực ấm áp vững chãi. Cánh tay Lục Tứ siết chặt, ôm cậu trong lòng, trái tim đập thình thịch rất nhanh, hắn nhắm hai mắt, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của cậu, nhỏ giọng nói: "May mà em không sao."
Tay Tống Dữ Tinh còn cầm xúc xích, nhất thời không biết nên làm ra hành động gì cho đúng.
Thân thể bọn họ dính sát vào nhau, gần đến mức cậu có thể nghe được nhịp tim của hắn. Tống Dữ Tinh hơi cứng người, một cảm giác rung động từ đáy lòng lan ra tận tứ chi.
"Meo~"
Chú mèo hoang lom lom nhìn nửa cái xúc xích trong tay Tống Dữ Tinh, muốn nhảy lên để lấy nhưng không tới, nên chỉ có thể kêu mấy tiếng tủi thân. Lúc này Tống Dữ Tinh mới tỉnh hồn, đẩy Lục Tứ ra.
"Tôi không yếu ớt như thế đâu." Cậu ngồi xổm xuống, cúi đầu tiếp tục cho mèo ăn, vừa đút vừa lải nhải với nó: "Lần sau không được đột ngột xông ra giữa đường nữa, không phải lần nào cũng có thể gặp được người tốt như tao đâu, mày có thể mất mạng đó..."
Con mèo nhỏ chỉ lo ăn hùng hục, không rảnh để phản ứng lại cậu.
Lục Tứ chỉ nhìn thoáng qua cái xe Porsche, mí mắt cũng không động, chỉ là một cái xe thôi mà, người không bị sao là được.
Tống Dữ Tinh còn đang mải đút mèo ăn, ăn hết cái trong tay thì cậu lại lấy cái khác ra khỏi túi, nhẹ nhàng sờ đầu mèo, "Ăn nhanh như vậy thì sẽ bị nghẹn đó."
Lục Tứ khoanh tay, rũ mắt nhìn cậu đầy dịu dàng. Tống cục cưng thực ra là một người rất hiền lành, rất ôn nhu. Chẳng qua toàn hung dữ với hắn.
Hắn nhếch nhếch môi, cười nhạo, "Tống cục cưng, em cũng giỏi ghê, lần đầu tiên lái xe của tôi đã đâm vào cây, không hổ danh là chiến thần Haruna."
"Đã nói hết rồi, chỉ là bất ngờ, nếu không phải con mèo này đột ngột xông ra, sao tôi có thể đâm vào cây chứ." Tống Dữ Tinh không phục.
Lục Tứ: "Được được được, vậy em đâm hỏng xe tôi, nên làm gì?"
Tống Dữ Tinh không để ý lắm, "Tôi bỏ tiền ra để anh sửa xe, không sửa được thì đền cho anh một cái xe mới."
Đúng là Tống tiểu thiếu gia, chân mày Lục Tứ nhướng lên, "Em nghĩ tôi là người thiếu tiền sao?"
À à, không biết tối qua ai nói nhà mình nghèo, không có tiền mua chăn, Tống Dữ Tinh thầm phỉ nhổ.
Lục Tứ: "Hừm, anh của em không cần tiền, chỉ muốn em đáp ứng một điều kiện."