Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, Tống Vân Tu đang chìm trong mộng phiền não nhíu mày một cái, trực tiếp cúp điện thoại.
Hai giây sau, điện thoại lại rung lên.
Tống Vân Tu gãi đầu, hé mắt nhìn tên người gọi rồi chợt ngồi dậy, sau khi nhận điện thoại thì tức giận mắng to: "Lục Tứ, mẹ nó cậu bị điên à, mới sáu giờ sáng thôi đấy! Sáu giờ!"
"Cậu có biết sáu giờ nghĩa là gì không? Con chó cũng chưa dậy đâu!"
"Cậu không ngủ nhưng tôi còn phải ngủ!"
Lục Tứ rất tự giác giơ điện thoại ra xa, chờ anh tỉnh táo rồi nói: "Tống Dữ Tinh bị bệnh."
Tống Vân Tu chuẩn bị gầm thét thì bị những lời này ngăn lại, tức giận thoáng chốc biến thành lo âu.
"Bé cưng bị bệnh? Bệnh gì? Đi bệnh viện chưa? Sao rồi? Có ổn không?"
Hỏi liên tiếp mấy câu, anh vội vàng vén chăn xuống giường, hoàn toàn không hề buồn ngủ.
Lục Tứ nghe động tĩnh bên kia đầu dây bèn giải thích: "Yên tâm đi, bị sốt bình thường thôi, giờ đã hạ nhiệt rồi."
Hắn sợ nếu hắn không nói gì, cái tên cuồng em trai Tống Vân Tu này sẽ chạy đến nhà hắn mất.
"Không sao là tốt rồi." Tống Vân Tu thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng tắm, mới đi tới cửa thì bước chân anh chợt ngừng một lát.
Không đúng, rất rất không đúng!
"Lục cẩu, tại sao cậu biết em trai tôi bị sốt? Sao cậu ở cùng với em ấy? Có phải cậu lại tới làm phiền em ấy không?"
"Bây giờ mới sáng sớm... Không đúng, chẳng lẽ tối hôm qua hai người ở cùng nhau?"
"Lục Tứ, tốt nhất là cậu nên giải thích rõ ràng cho tôi!"
Mắt Tống Vân Tu lóe lên tia sáng sắc bén. Anh đứng trước bồn rửa mặt, nghẹo đầu kẹp điện thoại, cầm kem đánh răng và bàn chải, vừa bóp kem vừa nghiêm nghị chất vấn.
"Không nói gì nghĩa là cậu chột dạ, bây giờ hai người ở đâu, tôi tới ngay!"
Cơ bắp trên mặt Lục Tứ hơi co rút, "À à."
Mẹ nó chứ cậu nói liền một mạch như súng liên thanh thì lấy đâu ra cơ hội cho ông đây chen miệng vào? Hả?!
"Đêm qua cục cưng ở nhà tôi, hai chúng tôi ôm nhau ngủ trên một chiếc giường." Hắn nói.
Nghe vậy, Tống Vân Tu lập tức ném bàn chải đánh răng sang một bê, cầm điện thoại để chuẩn bị mắng mỏ.
Lục Tứ nhanh tay cúp máy.
"..." Tống Vân Tu nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình, biến tất cả những lời độc ác thành một chữ: "Mịa!"
Cục cưng là để cho cậu gọi à?!
Bên kia, Lục Tứ nghe điện thoại xong thì xoay người vào phòng ngủ.
Sáu giờ, sắc trời tờ mờ sáng, rèm cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, bên trong vẫn mờ tối. Tống Dữ Tinh nằm trên giường, ngủ rất yên tĩnh.
Lục Tứ cúi người kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, hơi nóng nhưng người thì ngủ khá ngoan. Hình ảnh thanh niên khó chịu khổ sở không khỏi hiện lên trong đầu hắn, khiến tim hắn nghẹn ứ. Hắn trèo lên giường, nằm cạnh Tống Dữ Tinh, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Đã bận rộn suốt từ lúc ba giờ sáng, bây giờ hắn cũng thấy hơi mệt rồi.
Giấc ngủ này của hắn kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ.
Tống Vân Tu không thèm đến công ty, chạy thẳng sang nhà Lục Tứ. Người ra mở cửa là thím Vương giúp việc.
Thím Vương không biết Tống Vân Tu, trong đầu cứ nghĩ người trẻ tuổi này nhìn anh tuấn như Lục tiên sinh, áo mũ chỉnh tề mà sao mặt mày hung hăng như đi trả thù vậy.
Bà lùi lại hai bước, "Tiên sinh, cậu có chuyện gì sao?"
Tống Vân Tu nở một nụ cười thân thiện, "Thím ơi, con là bạn tốt của Lục Tứ, tìm cậu ta có chút việc, cậu ta có nhà không ạ?"
"Thì ra là bạn của Lục tiên sinh, hình như cậu ấy chưa tỉnh dậy, cậu vào trước đi."
Tống Vân Tu đổi dép đi theo thím Vương vào nhà, thím Vương bảo hắn ngồi ở phòng khách chờ một chút nhưng hắn làm gì có ý định đó, đi thẳng đến trước cửa phòng ngủ của Lục Tứ luôn.
Cửa không đóng kín, nhìn qua kẽ hở vào phòng là có thể thấy hai người đang thân mật ôm nhau ngủ say trên giường.
Tống Vân Tu nhớ lại lời Lục Tứ nói trong điện thoại, đau lòng ôm đầu, hình ảnh cải xanh bị heo ủi hiện lên rất rõ ràng. Anh có cảm giác muốn lập tức vọt vào tách cải xanh nhà mình và con heo kia ra, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, giơ tay gõ cửa một cái, dùng sức rất mạnh như thể coi cánh cửa là đầu Lục Tứ mà đập vậy.
Vì lo cho Tống Dữ Tinh nên Lục Tứ ngủ không sau, nghe tiếng động thì tỉnh lại ngay. Trước tiên hắn nhìn nhìn người bên cạnh, thanh niên gối đầu lên tay hắn, thân người hơi co, ngủ rất say, vẫn chưa tỉnh giấc. Hắn lại áp tay lên trán đối phương để kiểm tra nhiệt độ, vẫn hơi sốt.
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Lục Tứ lập tức xuống giường, vội vã bước ra, "Thím Vương đừng gõ cửa, bên trong còn có người ngủ."
Sau đó, hắn liền đối mặt với ánh mắt hung dữ của Tống Vân Tu.
"..."
Lục Tứ: "Tống tổng bình tĩnh, giết người là phạm pháp."
Tống Vân Tu âm thầm nghiến răng, việc quan trọng lúc này không phải là giết heo, mà là cải xanh nhà mình.
"Em trai tôi thế nào?"
"Vẫn sốt nhẹ."
"Tôi vào xem một chút, lát chúng ta tính sổ sau."
Lục Tứ thấp giọng nhắc: "Em ấy còn đang ngủ, cậu đừng làm em ấy thức."
"Biết rồi!" Tống Vân Tu nghiến răng nghiến lợi, đến lượt con heo này nói sao, làm như hắn với em trai là vợ chồng già vậy.
Anh bước nhẹ nhàng, dè dặt đứng ở mép giường, đau lòng nhìn vẻ mặt an tĩnh và tái nhợt khi ngủ của em trai, đưa tay lên thăm dò nhiệt độ trên trán cậu, đúng là sốt nhẹ. Cổ và xương quai xanh lộ ra ngoài cũng không có dấu vết kỳ quái gì.
Tống Vân Tu thở phào nhẹ nhõm, tỉ mỉ đắp chăn cho Tống Dữ Tinh rồi đi ra ngoài.
"Đã bảo là không sao mà." Lục Tứ dựa lưng vào cửa, khoanh tay nở một nụ cười lúng túng mà vẫn rất lễ độ.
"Đi xuống tầng rồi nói."
Hai người ngồi trên salon trong phòng khách, Lục Tứ nhìn biểu cảm của Tống Vân Tu là đã biết anh hiểu lầm chuyện gì.
"Yên tâm đi, anh vợ, tôi không phải người cháy nhà mà đi hôi của đâu." Vừa nói, hắn vừa xoa xoa tay, cau mày, "Tay này Tống Dữ Tinh gối lên nên tê luôn rồi."
Lục Tứ tặc lưỡi, hai anh em Tống gia đúng là không chịu nói lý giống hệt nhau.
Ngay sau đó, hắn liền giải thích chuyện hôm qua cho Tống Vân Tu, dĩ nhiên là đã lược bỏ một vài chi tiết, ví dụ như chuyện Tống Dữ Tinh vì say rượu mà suýt bị biến thái quấy rối. Nếu tên cuồng em trai này mà biết thì sẽ có phản ứng gì, có khi sẽ đi giết tên biến thái kia ngay lập tức.
"Cho nên, vì Tống Dữ Tinh uống say nên tôi mới đưa em ấy về nhà, vốn dĩ đã ổn rồi, nhưng ba giờ đêm thì đột nhiên sốt cao, có vẻ như em ấy rất dễ bị bệnh." Giọng nói Lục Tứ có chút lo lắng. Hắn nhớ trước kia Tống Dữ Tinh cũng từng bị sốt, sau đó lại vào viện vì đau dạ dày, làm hắn sợ quá mức, khác hẳn với người khỏe mạnh như Lục Tứ, một năm cũng không thấy bị bệnh lần nào.
Tống Vân Tu không lên tiếng, cúi đầu xoa xoa trán, thở dài một cái. Thân thể bé cưng không tốt, đôi khi bị ốm cũng không nói cho họ, sợ họ lo lắng.
"Đúng rồi, hôm nay tôi gọi cho cậu, chủ yếu là muốn hỏi cậu chút chuyện."
"Lúc em ấy mất ý thức thì luôn khóc lóc nói mớ."
Nghe vậy, Tống Vân Tu lập tức ngẩng đầu, gấp gáp hỏi: "Em ấy nói gì?"
"Nói cái gì mà cha, con sai rồi, đừng đánh con, đại loại thế." Lục Tứ mím môi, tâm trạng trở nên nặng nề, "Tôi thấy rất lo, tôi có thể cảm nhận được sự bất lực, thậm chí là tuyệt vọng trong giọng nói của em ấy."
"Không chỉ thế, em ấy còn nói rằng chân đau, chân em ấy đã từng bị thương ư?"
Tống Vân Tu trầm mặc, sắc mặt rất phức tạp, trong mắt toàn là vẻ đau lòng và tự trách.
"Vân Tu, tôi muốn biết em ấy đã trải qua những chuyện gì, cậu đã từng nói với tôi, em ấy phải chịu khổ rất nhiều." Lục Tứ chân thành nhìn Tống Vân Tu, ánh mắt quan tâm và nghiêm túc, thậm chí có chút khẩn cầu nài nỉ.
Tống Dữ Tinh đã phải chịu đựng những gì mà bây giờ lại khóc bi thương tuyệt vọng như vậy trong mơ, hoàn toàn không giống với sự sáng sủa tràn đầy sức sống bình thường.
Lần đầu tiên Lục Tứ thấy đau lòng như vậy vì một người.
Tống Vân Tu nhìn chằm chằm Lục Tứ mấy giây, sự quan tâm và lo lắng trong mắt đối phương không phải là giả.
Anh nhắm hai mắt, giọng hơi run: "Đều tại tôi."
Tống Vân Tu lần nữa lâm vào cảm giác áy náy, chính là sự áy náy mà anh đã từng nếm trải suốt mười mấy năm.
Nếu như không phải lúc ấy anh không trông bé cưng, bé cưng cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy.
Lục Tứ không nói gì, vỗ vai Tống Vân Tu, đối phương tự trách và hối hận như thế nào, hắn biết hết.
Tống Vân Tu: "Chuyện cụ thể thì tôi không nói cho cậu, trừ phi bé cưng tự nói."
Lục Tứ gật đầu, "Ừ, tôi biết."
"Năm đó bé cưng bị lừa bán làm con trai của một người đàn ông tên là Tống Mậu Học." Khi nhắc tới ba chữ Tống Mậu Học, Tống Vân Tu cắn răng, "Tống Mậu Học là một tên bợm rượu, ham mê cờ bạc, khi say thì sẽ bạo lực gia đình, đánh đập đứa bé."
"Làm sao gã có thể đối xử thật tốt với một đứa trẻ mà gã mua được, bé cưng khi đó mới mấy tuổi, không thể phản kháng."
"Sau đó, có một lần Tống Mậu Học lại uống say..." Tống Vân Tu dừng một chút, không tự chủ được mà siết chặt nắm đấm, dường như không đành lòng nói thêm gì nữa.
Gương mặt Lục Tứ căng lên, tim cũng treo lơ lửng trong họng.
"Gã nhốt bé cưng lúc ấy mới 8 tuổi vào một căn phòng nhỏ tối om, còn dùng ống thép đánh lên đùi phải của em ấy, bị thương rất nghiêm trọng."
"Sau đó vì không chữa trị kịp thời nên đã để lại di chứng, đến tận bây giờ, thỉnh thoảng đùi phải của bé cưng sẽ bị đau, nhà tôi đã tìm chuyên gia để chữa cho em ấy nhưng không thể khỏi hẳn được nữa."