“Nguyễn Chỉ, ngươi làm sao vậy? Đến tột cùng là người nào đánh ngươi thành như vậy?”
Thân thể Nguyễn Chỉ khẽ run, rồi sau đó quay mặt ra. Vẻ mặt trấn tĩnh, khóe môi tươi cười, thậm chí không có lấy một chút thống khổ, nàng nhẹ nhàng thản nhiên nói:
“Không có ai cả, hết thảy đều là tự ta cam tâm tình nguyện, vì hắn, muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý. Cho nên muội muội. . .”
Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ta nói:
"Vốn những chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi vẫn nên nhanh rời khỏi đây! Nơi này ngươi không nên tới!"
Lời của Nguyễn Chỉ, vì sao ta một chút cũng nghe không hiểu? Ta chỉ bị thu hút bởi một câu kia của nàng "Hết thảy đều là ta cam tâm tình nguyện." Vậy đả thương khắp người cũng là do nàng tự nguyện đổi lấy sao? Nguyễn Chỉ sao có thể ngu ngốc như vậy? Lắc đầu, ta kiên định nói: "Nguyễn Chỉ, ta dẫn ngươi về!"
Ta cúi xuống, nhưng tay lại bị nàng đẩy ra, chỉ nghe thanh âm mơ hồ có thể nói là tức giận của nàng.
"Đi mau, đi ra ngoài! Ai cần ngươi xen vào? Ta bảo ngươi cút ra ngoài ngươi không nghe thấy sao?"
Ta thấy nàng hai tay dùng sức chống lên muốn ngồi dậy, vết thương trên lưng lại sắp rách ra, có tơ máu chảy xuống, nhìn thấy ghê người.
"Hảo hảo, ngươi đừng kích động! Ta đi, ta đi ngay bây giờ!"
Nguyễn Chỉ không nhúc nhích nữa, mặt quay vào trong, không thèm nhìn ta. Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, là thương tiếc, ta biết Nguyễn Chỉ không thể nào vô duyên vô cớ đuổi ta đi. Trên người đả thương nặng như vậy, nếu bình thường, nàng hẳn sẽ ôm ta vừa làm nũng kêu đau vừa khóc mới phải. Làm sao sẽ như bây giờ?
Thực sự tự nguyện sao? Vậy thì ở trong cung, trừ tiểu hoàng đế, còn ai có thể khiến nàng tự nguyện như vậy? Đè nén tức giận, ta muốn chạy đến ngự thư phòng tìm tiểu hoàng đế hỏi cho rõ ràng, vướng mắc này, không phải hắn thì không thể lí giải.
Vậy mà, thời điểm cất bước, ta lại chần chừ. Nếu là thật, tiểu hoàng đế dùng roi khiến Nguyễn Chỉ thương tích đầy mình, điều này không phải nói rõ hắn chính là kẻ biến thái? Nói rõ hắn có khuynh hướng bạo ngược, vậy ta bây giờ hấp tấp đi tìm hắn, chẳng phải sẽ vạn phần hung hiểm hay sao? Vậy rốt cuộc đi hay không đi? Thôi được, bước ra khỏi đây rồi hẵng nói.
Tăng nhanh cước bộ, cuối cùng ra khỏi cửa cung, thở phào một hơi, ta liền cúi đầu vội vã đi về hướng ngược lại, thế nhưng chưa đi được mấy bước liền đụng phải một người, chỉ cần liếc mắt ta cũng biết không xong. Áo gấm thêu long đồ án, trong cung này ngoài Hàn vương thì còn có ai?
"Khụ khụ" Vẻ mặt bình thường lạnh như băng của hắn nhưng lại lộ ra mấy phần chán nản. Rồi sau đó hắn nâng cao mắt nhìn ta một cái, lúc này mới nói:
"Hiền phi nương nương sao lại ở chỗ này, ngắm hoa?"
"Ai cần ngươi lo?!" Ta lườm hắn một cái, không biết tại sao, ta hôm nay hết sức chán ghét thái độ không đem một ai để trong mắt của hắn, còn có vẻ mặt lạnh băng kia, giống như có người thiếu tiền hắn!
Thấy thế, hắn cũng không tức giận, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
"Nương nương thật đúng là hăng hái, vi thần còn có việc, cũng không quấy rầy nương nương." Rồi sau đó hắn khẽ gọi một tiếng: "Tân Nhược, đỡ ta trở về." Lúc này ta mới phát hiện, hắn đang dựa vào người một thị vệ áo đen, mà người nọ, rõ ràng chính là cao thủ giang hồ ở Phù Dung các, lúc ta lên đài thì rống một tiếng khiến cho mọi người im lặng.
Nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, cước bộ Hàn vương có vẻ nặng nhọc. Cư nhiên bệnh đến trình độ này sao? Hàn vương, chẳng lẽ đêm đó rơi vào trong nước bị thương hàn vẫn chưa khỏi? Trong nháy mắt, trong lòng ta đột nhiên có chút nghi ngờ trỗi dậy.
"Ái phi, ngươi đứng ở đây, là cố ý đến tìm trẫm?" Đợi đến khi ta hồi phục tinh thần thì một bóng dáng màu vàng đã đứng trước mắt. Không phải tiểu hoàng đế thì là ai? Nghe thanh âm của hắn vang dội, hơn nữa âm cuối lại lộ ra ý cười, có vẻ tâm tình rất tốt a.
Thôi, nếu tránh được thì tránh, nếu đã gặp, liền trực tiếp biến tưởng tượng thành thực tế. Nếu vẫn giấu diếm như cũ, thật sự sẽ phải ở đây đến ngày mười lăm tháng tám.
"Ái phi vào cung đã lâu, nhưng lần đầu chủ động đến tìm trẫm, thật khiến trẫm thụ sủng nhược kinh a!"
"Hoàng thượng. . ." Âm cuối kéo dài, đồng thời nhẹ nhàng đặt tay bạch ngọc nhỏ bé của Xuân Tiêu trước ngực hắn, ta nói:
"Hoàng thượng, người thật lâu cũng chưa đến cung nô tỳ, nô tỳ rất nhớ người. . ."
Nương của ta a, vừa dứt lời, tiểu hoàng đế ngược lại không có phản ứng gì, ta lại không khống chế được run rẩy, nữ nhân làm nũng, thật sự là một chuyện vô cùng đáng sợ. Ta vốn tưởng rằng tiểu hoàng đế sẽ lập tức trả lời, nhưng hồi lâu, cho đến khi ta không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn thì hắn mới cười một tiếng. Tay gõ nhẹ vào trán ta, hắn trêu chọc nói:
"Ái phi vẫn nên hồi cung trước đi, nếu ái phi nhớ trẫm như vậy, trẫm sao có thể cô phụ tình ý của ái phi? Như vậy, buổi tối trẫm liền đến cung của ngươi."
Giống như ban ơn, khẩu khí cao cao tại thượng, hừ, lão tử nén giận! Hoàng đế cổ đại thật hạnh phúc a! Có mỹ nữ chủ động yêu cầu ngủ cùng hắn, hắn lại vẫn tự cao tự đại như vậy. Nếu như ở hiện tại, nam nhân kia đoán chừng đã phải chạy thẳng đến hiệu thuốc mua Mr.Du. . . . . .(không biết là thuốc gì, ai biết không?)
Vậy mà bây giờ không phải ở hiện đại, vì vậy giờ phút này ta chỉ có thể nuốt xuống ghê tởm, làm bộ khống chế không được cười thẹn thùng, rồi sau đó xoay người rời đi, cuối cùng, còn phải hơi nghiêng người ném cho hắn ánh mắt vui sướng. Nương a! Thời điểm quay đầu trong lòng ta hừ một tiếng, làm nữ nhân thật khó chịu! Vẫn là làm nam nhân tốt!
Chậm rãi đi về, đi tới nửa đường thì nghe thấy bước chân hỗn độn phía sau. Ta vừa định quay đầu lại hảo hảo nhìn rõ, đã cảm thấy đầu nặng nề rồi mất đi ý thức. Suy nghĩ duy nhất chính là, báo ứng a! Thật đúng là báo ứng a! Ta vừa mới đập khiến Tiểu Đào hôn mê, hiện giờ liền bị người khác đập cho hôn mê!
Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên thấy chính là một đôi giầy thêu hết sức tinh xảo. Giày mặc dù được làm hết sức tinh mỹ, nhưng màu đỏ có vẻ quá mức, mùa hè, xanh biếc mới có cảm giác mát mẻ sảng khoái. Dời mắt, ta liền thấy thái hậu mà ta nhìn một lần cũng không muốn nhìn lần hai.
Thấy ta tỉnh lại, nàng vừa tô móng tay vừa thản nhiên nói: "Ngồi đi". Lúc này ta mới phát hiện ta vẫn đang nằm trên mặt đất. Mẹ nó! Trên đất rất bẩn a! Coi như là bắt cóc, ngươi cũng phải hảo hảo trói lão tử ở trên giường chứ! Thế nhưng bây giờ không phải thời điểm để so đo. Ta động tác vô cùng cứng nhắc ngồi vào ghế, rồi sau đó nhìn nàng nói: "Không biết thái hậu lần này cố ý mời ta tới, có chuyện gì?"
Lưu lại mấy phần mặt mũi cho nàng, miễn cưỡng có thể coi như nàng mời. Khụ khụ, sẽ không phải là lần trước không giết chết ta, cho nên lần này liền muốn thử lại? Vậy mà, kỳ quái là, giờ phút này ta không hề có một chút hoảng sợ bất an. Một lát sau, liền nghe thấy thanh âm mang theo dụ dỗ nói:
"Hiền phi, bổn cung thấy ngươi là một người thông minh, liền muốn giao dịch với ngươi?" "Giao dịch gì?"
Chẳng lẽ yêu cầu ta đừng nói chuyện xấu của nàng ra ngoài? Việc này không thành vấn đề, lão tử ta từ trước đến giờ không phải là người lắm mồm. Nàng nghe vậy, híp mắt nhìn ta một lúc lâu, sau đó mới nói:
"Ngươi mang phượng lệnh cho bổn cung. Bổn cung đảm bảo có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí hoàng hậu!"
Phượng lệnh? Là cái gì? Ta không có a! Thế nhưng ta biết, giờ phút này không phải thời điểm ta có thể nói thật, nếu ta nói ta không có phượng lệnh, vậy thì mạng nhỏ của ta đoán chừng rất nhanh sẽ biến mất. Nhưng nếu nói có, hôm nay nếu không giao ra vật này, ta cũng không thể ra ngoài.
Vì vậy ta khẽ híp mắt, cố gắng bình tĩnh nói:
"Phượng lệnh không phải có thể tùy tện lấy ra, ngươi để ta suy nghĩ thật kỹ, đợi sau khi ta nghĩ kỹ, sẽ cho ngươi câu trả lời."
Thái hậu nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ tính chân thực trong lời nói của ta, sau đó, liền nghe thấy thanh âm lạnh lùng của nàng:
"Ngươi về đi, suy nghĩ xong liền cho ta câu trả lời." Trở về! Ý nàng là ta có thể đi? Thật đơn giản để ta đi như vậy? Ta có chút không thể tin, lao lực như vậy bắt ta tới đây, đã vậy còn dễ dàng để ta đi? Thế nhưng ta vẫn nhấc chân, tận lực đi nhanh ra ngoài. Đi thẳng đến cửa điện, phía sau cũng không có người đuổi theo. . . . . Cũng quá quái dị đi? Cái gì cũng không quan tâm! Ta liền chạy như điên.
Trở lại Tuyền Lan điện, ta mới thở phào một hơi. Nhã Ca tiến lên đón, đầu tiên là nhìn sau lưng ta một chút, rồi sau đó mới ngẩng đầu lên, nghi ngờ nói:
"Nương nương, hoàng thượng không đi cùng ngươi sao?"
"Không có, buổi tối hắn tới đây." Nhã Ca thấy thế cúi đầu, rồi sau đó đỡ ta ngồi xuống ghế. Hôm nay thật sự quá kinh hãi, ta cảm giác trái tim nhỏ của mình bây giờ vẫn đang đập loạn. Uống một hớp nước, ta cuối cùng lấy lại bình tĩnh. Hừ! Hoàng cung này lão tử thật sự không ở nổi nữa! Tối nay phải nghĩ biện pháp lấy được diệp kính! Rồi sau đó rời đi sớm một chút!
Nhíu mày, ta thấy Lục thị lang đang đứng bên kia, trên đầu hắn là hai búi tóc, giờ phút này đang giả trang cung nữ, ngồi trên ghế, trong tay cầm một tượng gỗ tỉ mỉ nhìn, bộ dáng nhu tình mật ý, hận không thể đem tượng gỗ này cất vào tim. Nhìn khiến lòng ta sửng sốt, hồi lâu mới lên tiếng nói:
"Tiểu Lục?" Vi Luật ngẩng đầu, lúc này mới nhìn về phía ta, nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, rồi sau đó nói tiếp:
"Nương nương, Đoàn Tu có phải không quan tâm ta hay không?"
"Sẽ không" Ngu ngốc a, nếu hắn thật sự không quan tâm ngươi, mỗi khi xảy ra chuyện như thế nào lại nghĩ cho ngươi trước tiên?
"Nương nương" Vi Luật nhìn ta một cái, khẽ nở nụ cười, hắn nói:
"Đoàn Tu đã từng nói, thật ra thì tất cả yêu hận trên thế gian đều là ảo ảnh, đối với người thực sự có tình mà nói, câu nói trọng yếu nhất không phải là "Ta yêu ngươi", mà là "Ở cùng một chỗ."