“Á! Á!” Đau muốn chết đi sống lại, bàn tay tê tê dại dại làm gã lùn nước mắt nước mũi tèm nhem.
Ngòi bút dù có bén cỡ nào cũng không thể đâm chết người được, Lý Mộng Khiết biết, cậu ghim ngòi bút thật mạnh xuống bàn tay gã lùn, dùng sức đạp gã lăn qua một bên, bất tỉnh nhân sự. Mới thấy máu có một tí đã lăn đùng ra xỉu, đúng là chưa trải sự đời mà.
Gã cao thấy vậy lạnh lòng, tâm tư gì cũng héo, nhìn thảm trạng của đồng bạn, bị đánh bầm dập, mu bàn tay đổ máu, nuốt ực một cái. Nhưng nếu sợ hãi thì đừng mong lấy được đồng nào, lúc nãy là do quá bất ngờ thôi, gã chắc chắn sẽ bắt lại được cậu, vừa xông lên vừa la: “Thằng nhóc chết tiệt, sao mày dám!”
Lý Mộng Khiết sẽ không dễ bị đánh úp lần nữa đâu, giơ nắm đấm đánh qua.
Bụp!
Bốp! Bốp!
Đánh trực diện hơi khó cho cậu, gã cao là người trưởng thành không chỉ mạnh mà thể lực cũng rất tốt. Cậu bị đấm cho vài cái, má phải má trái sưng vù lên: “Phì.” Cậu lau máu dính trên khóe miệng, phun mấy cái răng bị gãy ra. Mẹ nó, đau thấy bà luôn.
Gã cao chiếm ưu thế, chỉ bầm tím vài chỗ, nắm tay của cậu có cứng cỡ nào cũng không so được với gã đã trưởng thành tay to.
Lý Mộng Khiết bình tĩnh, không thể hiện một chút hoảng loạn nào, rất có khí thế cá chết lưới rách với gã: “Ngon thì nhào vô, bố vừa chấp mày vài chiêu thôi.” Ba mươi sáu kế, chuồn thôi.
Gã cao mới luyện qua boxing, chỉ biết đấm và né, nội tâm kinh hãi: “…” Không thể xem thường thằng nhóc này được, vài lần gã suýt thì bị cậu đánh trúng chỗ hiểm, nếu không phải gã cảnh giác cao độ, thì chắc bây giờ nằm một đống với đồng bạn rồi.
Rầm!
Nhân lúc gã hoảng loạn tâm lý lung lay, Lý Mộng Khiết cầm cái ghế gỗ lên ném qua, tranh thủ chạy nhanh ra ngoài.
Gã cao chỉ lo đỡ cái ghế sắp vào mặt, nhất thời không chú ý đã thấy cậu cướp cửa chạy, vội vàng hấp tấp đuổi theo: “Đứng lại!” 50 triệu đúng là khó ăn mà, cần thêm tiền!
“…” Kêu là cậu phải đứng lại chắc.
Lý Mộng Khiết trợn tròn mắt nhìn xung quanh, căn phòng bị nhốt bé tí lại bẩn thỉu làm cậu tưởng nhà kho hoặc là nhà bị bỏ hoang chứ. Chạy dọc hành lang cậu mới phát hiện, đây là một căn biệt thự đã lâu không người sử dụng của Đỗ Như Hoa, Lý Khang đã mua cho bà ta.
Hết đường chạy, nếu bây giờ xuống bằng bậc thang lầu thì không ổn, cậu ở ra cửa sổ nhìn xuống, là tầng ba.
“Mẹ mày thằng oắt, đứng lại cho tao! Ngoan ngoãn nghe lời có khi chết chậm chút.” Chân ngắn mà chạy nhanh dữ.
Lý Mộng Khiết phóng lên thành cửa sổ, quay đầu nhìn gã cao, giơ ngón giữa, sau đó ngông nghênh nhảy xuống dưới.
Phịch!
Gã cao tá hỏa, vội vàng vịn cửa sổ nhìn xuống dưới, có bị dồn vào đường cùng gã cũng không dám nhảy lầu, tuy té không chết nhưng gãy tay nứt xương què chân là khó tránh khỏi. Đây là lầu 3, lầu 3 đó!
Gã không có liều mạng như vậy, chỉ có thể xuống lầu thật nhanh rồi đuổi theo sau.
Lý Mộng Khiết cuốn theo rèm cửa sổ nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, không những không bị xây xước gì mà còn nhẹ nhàng chạy ra khỏi biệt thự.
Cậu đi được hai bước thì cổ chân đau điếng, gót chân sưng đỏ nhức nhối, nhịn không được mắng chửi: “Shh! Mẹ bà nhà nó!” Cậu tưởng mình đã ngầu lòi chạy thoát rồi kêu anh em tới đón.
Bây giờ chạy không được, biệt thự của Đỗ Như Hoa nằm trên núi nhưng là núi nào thì cậu không rõ lắm, cũng không thể nhờ giúp đỡ, lân cận làm gì có nhà nào.
Bíp bíp bíp!
Lý Mộng Khiết nghe có tiếng xe, lập tức nhảy vào bụi cây ven đường nấp vào. Trời đã tối, nếu không để ý hay soi kĩ thì sẽ không biết trong bụi có người.
Có hai chiếc xe chạy vào, dừng trước cửa biệt thự. Cửa xe bật mở, Đỗ Như Hoa điềm nhiên bước xuống xe. Bên kia, không ngoài dự đoán của cậu, là Tưởng Phong.
Lý Mộng Khiết mắt lạnh chứng kiến hay người bọn họ thì thầm to nhỏ gì đó, gã cao thả chạy cậu bị mắng xối xả, bị đạp cho vài phát. Cậu còn nghe loáng thoáng, ông ta sẽ gọi thêm người đến tìm cậu.
Nhìn hai người kia đi vào trong biệt thự, xem ra là có chuyện muốn bàn. Cậu lấy ra di động đã lấy được từ chỗ tên lùn. Bây giờ mà gọi điện thoại báo cảnh sát chắc chắn sẽ bại lộ vị trí, cậu không quên Tưởng Phong vẫn còn quyền điều hành.
Lý Mộng Khiết lại không nhớ số điện thoại của ai ngoài Khúc Sở Vân, cậu không muốn kéo hắn vào chuyện riêng của mình, nhưng tới nước này rồi, xin giúp đỡ vẫn là nên xin.
Gửi định vị kèm cái meme hình mèo cho Khúc Sở Vân, Lý Mộng Khiết liếc nhìn hai gã đứng canh trước cửa biệt thự.
Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một: chờ người đến cứu, hèn mọn thoát ra ngoài, có khi còn làm hại Khúc Sở Vân, liên lụy tới hắn. Hai: Xông vào trong đó, bắt trói một trong hai đầu xỏ làm con tin, bắt bọn họ thả cậu ra ngoài.
“Ha.”
Lý Mộng Khiết đứng bật dậy, cầm điện thoại trong tay. Cần gì phải lựa chọn nữa, cậu biết nên làm thế nào rồi. Cậu không gầm lên, bọn họ còn nghĩ cậu là Hello Kitty mà nhằm vào. Bọn họ ác, cậu phải ác hơn!