Lý Mộng Khiết, Khúc Sở Vân an tĩnh ngồi đấy, Hứa Gia Minh hỏi gì liền đáp nấy.
Chuyện mở công ty xem như thuận buồm xuôi gió, có Hứa Gia Minh làm cầu nối, không cần chờ 2 tháng, cuối tháng này làm xong thủ tục là có thể đưa công ty ra trước công chúng, cắt băng khánh thành. Các bước kế hoạch để thành lập công ty tuy có chút thiếu sót nhưng có Khúc Sở Vân giúp, thiếu sót nhỏ bé cũng thành không đáng kể. Hắn có tài như vậy nhưng lại không làm kinh doanh, uổng phí nhân tài thật.
Hứa Gia Minh chỉ lấy 500 triệu, số còn lại nhờ người chuyển lại cho cậu, thấy cậu còn nhỏ, còn tri kỷ nhắc nhở: “Cậu dùng số tiền này để làm vốn lưu động đi. Công ty giải trí nhiều lĩnh vực cần đến tiền lắm, ví dụ như đầu tư phim cho nghệ sĩ của mình đóng, giá đầu tư cũng mấy trăm triệu trở lên không đó. Cẩn thận dùng, lỗ vốn khó bù, dục tốc bất đạt…”
Lý Mộng Khiết ngoan ngoãn lắng nghe, tay đặt trên đùi, gật đầu như đảo tỏi: “Tôi hiểu.” Nói chung, làm CEO không dễ, nhưng mà làm tốt rồi, thì chỉ cần kí cái tên là có tiền về túi.
Hứa Gia Minh nể mặt em trai Hứa Tuyên của mình nên đồng ý gặp mặt một lần. Bạn bè của Hứa Tuyên toàn là thành phần ăn chơi, bạn bè xấu nên anh ta không khỏi lo lắng em mình bị lợi dụng mà không biết. Nhưng khi nhìn đến Lý Mộng Khiết mặt non choẹt, anh ta lại cảm thấy là ngược lại, thằng em mình mới là bên lợi dụng người ta.
Hứa Tuyên đầu óc đơn giản đã bị Lý Mộng Khiết nói tới đặt lịch hẹn bác sĩ đi phẫu thuật thẩm mỹ, hắt hơi vài cái: “??”
Ông cụ Hứa thấy mấy đứa nhỏ đã bàn bạc xong xuôi, liền đưa cho 4 người, một tờ giấy xuyến, một cây bút lông sói: “Nét chữ luyện nết người, bàn xong rồi thì tập viết với ta.” Tụi nhỏ này còn cần phải mài giũa nhiều.
Ba thanh niên và một vị thành niên: “…” Đã qua thời kì phải đi nhà trẻ rồi mà?
_____
Đến trưa.
Ngồi luyện chữ từ sáng tới trưa, Lý Mộng Khiết eo mỏi lưng đau, đặt bút xuống: “…” Ngày nào cũng vầy, cậu thà dọn ra nhà trọ ở.
Khúc Sở Vân vẫn còn ngồi nghiêm chỉnh được, liếc qua bé mèo dáng ngồi nghiêng ngã, vẫy tay: “Lại đây anh xoa xoa cho.” Hắn muốn hít mèo một ngụm.
Hứa Tuyên đã nằm sấp từ lâu: “Hai người ở lại ăn trưa rồi về nha?”
Lý Mộng Khiết gật đầu, cậu có thứ còn phải đưa cho Hứa Gia Minh. Nhờ có Bạch Ngạn giúp, cậu có thể khẳng định Tưởng Phong sắp tới sẽ sắp xếp một vở kịch để vu oan giá họa cho Hứa Gia Minh. Giống y hệt kiếp trước, lấy danh nghĩa vừa là đối thủ vừa là bạn, Tưởng Phong tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi các ứng cử viên tham gia tranh cử, lên kế hoạch gài bẫy Hứa Gia Minh. Số phiếu bầu cho Hứa Gia Minh cao hơn ông ta vài chục phiếu, nếu không làm gì, khả năng cao là ông ta sẽ mất cơ hội thăng chức. Trước khi công bố kết quả 3 ngày, ông ta sẽ hành động.
Hứa Gia Minh không thích Tưởng Phong, Lý Mộng Khiết cũng không thích. Người ta thường nói, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà-
“Này nhóc, ai dạy nhóc viết thư pháp vậy hả?” Ông cụ Hứa thu lại giấy viết, chán nản với trình độ gà bới của bọn nhỏ. Thế mà trong đống hỗn độn này, lại vớt được châu ngọc. Hứa Gia Minh học thư pháp với ông cụ từ bé cũng mới được ông khen một lần.
Cầm, kỳ, thư, họa, mọi thứ đều tinh thông, Lý Mộng Khiết sững sờ khi bị hỏi tới: “Con có học qua, khoảng 3 năm.” Là 3 năm nhân 8 lần cơ, nhờ ơn Đỗ Như Hoa hết, nói cái gì mà muốn tốt cho cậu, những thứ này bắt buộc phải học. Bà ta không biết tí gì về nghệ thuật nhưng lại bắt con mình học đòi văn vẻ.
Ông cụ nhìn cậu bằng con mắt khác: “Không tệ, ngày mai có thời gian không?” Lối viết rất ngông cuồng, rõ ràng vẻ ngoài như con thỏ mà chữ viết lại khí phách, chắc tay.
Lý Mộng Khiết da đầu tê dại, lắc đầu liên tục: “Con còn phải đi học nữa ạ, với lại gần đây không rảnh lắm, ông cũng thấy đó, con còn có công ty.” Hết múa quạt rồi lại tới viết chữ, cho cậu xin hai chữ bình yên.
Ông cụ Hứa có tâm tư nuôi dưỡng mầm non nghệ thuật, nhưng mầm non không biết điều: “…Có thời gian phải tới chơi thường xuyên đó.”
Lý Mộng Khiết câu nệ: “…Dạ.”
Ông cụ Hứa còn chưa đã thèm: “Viết thêm vài kiểu nữa đi, lần này theo kiểu liên miên* xem…”
*Viết dính chùm lại
Lý Mộng Khiết chưa gì đã thấy tay đau: “…”
_______
Buổi tối.
Hứa Tuyên tiễn hai người ra tận cổng nhà, áy náy nhìn Lý Mộng Khiết: “Ông nội của anh có hơi quá đà, làm nhóc không thoải mái rồi.”
Lý Mộng Khiết lắc đầu, nhìn thiệp mời mà ông cụ Hứa đã cho: “Có thù lao ngoài ý muốn, đúng thứ em đang cần.”
Thiệp mời của hội người cao tuổi đi tham gia thảo luận với nhau, các cụ đều là chuyên gia xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó. Như ông cụ Hứa là một chuyên gia về thư pháp. Công ty của Lý Mộng Khiết là về mảng giải trí, cậu đã nghĩ tới chuyện thuê giáo viên, diễn viên gạo cội, đã nghỉ hưu về dạy cho tụi Diệp Hòa Ngọc. Vừa hay ông cụ lại giúp cậu có thư mời thế này, không cần phải tốn nhiều công sức.
Thấy Khúc Sở Vân đã lái xe tới, Lý Mộng Khiết liền bước nhanh qua.
Hứa Tuyên nhìn theo, vẫn còn cấn cấn chuyện nét đẹp nội tâm ban nãy, nhưng không biết nói thế nào: “À ờm…” Với Diệp Hòa Ngọc, hắn thiếu tự tin.
Lý Mộng Khiết ngoái đầu nhìn, hiểu ngay: “Anh lo cái gì? Mặt anh cũng đâu có xấu lắm đâu.” Tuy là so với Khúc Sở Vân thì hơi kém thật.
Hứa Tuyên: “…”
Lý Mộng Khiết gãi đầu: “Không ai bẩm sinh đã xấu, chỉ là không biết cách làm đẹp mà thôi. Ý em là…ai cũng có thể đẹp lên.”
Hứa Tuyên ngày ngủ đêm livestream, quần thâm trầm trọng bọng mắt thì nhiều. Gu quần áo thì không đến nổi tệ nhưng nếu muốn nổi bật hơn thì cần phải thay đổi. Hắn nghe vậy, hào hứng trở lại, nhảy nhót vào nhà.
Lý Mộng Khiết vô tình khuyến khích Hứa Tuyên theo đuổi tình yêu: “…”