Lý Mộng Khiết ăn mặc lịch sự, đeo thêm cặp kính nhìn trưởng thành hơn. Tuy chiều cao có chút không đủ sang, nhưng nhan sắc đã đủ đè bẹp gần hết người có mặt ở đây. Đi lãnh tiền thưởng, phải sang trọng không thể lôi thôi lếch thếch được.
Đi cùng cậu còn có một bạn phụ huynh đáng tin cậy, Lý Thiệu Từ. Lý Thiệu Từ khi nghe tin cậu trúng số, trúng giải nhất, một lần trúng mấy trăm tờ, sốc. Cái xác suất trúng số thấp lè tè thế mà cậu vẫn trúng, hắn còn tưởng thằng nhỏ ăn no rửng mỡ muốn tiêu tiền mua may mắn chứ.
Giám đốc tự mình ra nghênh đón: “Lý thiếu gia, thật là khách quý ít ghé.”
Lý Thiệu Từ chỉ tay về phía Lý Mộng Khiết: “Em trai tôi muốn nhận tiền trúng giải, nhờ chú chuyển giúp.”
Giám đốc nhận giấy chứng thực từ đại lý, lập tức đi tìm giao dịch viên: “Xin hãy đợi một lát.” Lý thiếu gia này có em trai khi nào vậy?
Lý Thiệu Từ vừa xuất hiện, nhanh chóng bị bao vây. Dù sau hắn cũng là con nhà giàu, có khi lọt được vào mắt xanh của hắn, làm Lý phu nhân hưởng phúc.
Lý Mộng Khiết vui vì được an tĩnh, kiếm một chỗ ngoan ngoãn ngồi chờ tiền về túi.
“Mộng Khiết, là em sao?”
Lý Mộng Khiết ngẩng đầu, niềm vui vơi một nửa, xụ mặt: “Muốn gì?” Cậu quên mất Lý Phong Nam dạo này thường hay xuất hiện ở đây với biệt danh vua chứng khoán, đầu đâu lợi đó.
Lý Phong Nam hôm nay đích thân đến ngân hàng xử lí giao dịch, rút tiền đầu tư vào công ty giải trí, thành cổ đông. Anh ta không ngờ lại gặp cậu em trai hờ của mình ở đây, nhíu mày, thái độ của cậu làm anh ta không vui: “Em đến gặp anh? Là cảm thấy sống một mình không nổi nữa, muốn cầu xin anh cho em về nhà?”
Lý Mộng Khiết ngoái lỗ tai: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi sống không tốt?” Vẫn là cái kiểu nói chuyện như bề trên không thay đổi, đáng ghét.
Lý Phong Nam cũng không thích cái kiểu nói chuyện trịch thượng của cậu: “Đừng cho rằng anh không biết, tháng trước đó em dọn gạch, nửa tháng trước anh thấy em đi bán vé số. Không cần phải tỏ vẻ trước mặt anh đâu, thiếu tiền thì nói, anh cho vài triệu dùng.”
Lý Mộng Khiết nhớ lại những chuyện đã làm, không cách nào phản bác: “…” Đó là cách nhanh nhất cậu có thể nghĩ tới để kiếm tiền rồi.
Lý Phong Nam nhếch môi cười: “Có gì mà phải xấu hổ, dù gì em cũng từng là em trai anh, túng thiếu cứ tìm anh, đừng ngại. Em cần bao nhiêu?” Giữa Lý Mộng Khiết và người nhà họ Lý có chút khúc mắc, chỉ cần cậu chịu quay về, anh ta sẽ che chở.
Lý Mộng Khiết chán nản: “Đã nói là tôi không thiếu tiền mà-”
“Này! Mộng Khiết đã nói là không cần sự giúp đỡ của anh rồi, làm gì mà dai như đĩa vậy hả?” Lý Thiệu Từ thoát khỏi đám đông, từ xa đã thấy em trai nhà mình bị khi dễ.
Lý Phong Nam tức giận: “Tôi nói chuyện với em trai tôi thế nào là chuyện của tôi, liên quan gì tới cậu!”
Họ Lý, dòng họ này cũng khá phổ biến. Ở thành phố này thì có hai nhà, nhưng nhà giàu hơn là nhà của Lý Phong Nam, bọn họ có gốc rễ của bậc cụ tổ để lại. Còn Lý Thiệu Từ có thể nói cho gọn là nhà giàu mới nổi.
Bàn về độ hot hay tài năng, mấy người anh trai hờ của Lý Mộng Khiết được hoan nghênh hơn. Nhất là Lý Phong Nam, còn trẻ như vậy đã có thể tự mình kiếm tiền tỷ, lại đẹp trai, của hồi môn chắc chắn vô cùng phong phú.
Lý Thiệu Từ che chắn trước mặt cậu, như gà mái: “Ai là em trai anh? Em ấy là em trai tôi!”
Lý Mộng Khiết đần mặt: “??” Từ đâu ra anh trai?
Lý Phong Nam sẽ không mất bình tĩnh vì mấy lời trẻ con này: “Lý thiếu gia, ăn nói cho đàng hoàng. Tuy Mộng Khiết không còn nằm trong hộ khẩu nhà tôi nữa nhưng em ấy mãi mãi là em trai tôi. Còn cậu? Ngoài ăn nhậu chơi bời ra, còn có thể làm gì? Có thể cho em ấy bao nhiêu tiền? Cậu cũng xứng so với tôi?”
Lý Thiệu Từ buồn bực, tiền tiêu vặt của hắn không nhiều, cũng không hứng hú kinh doanh nên toàn là chìa tay xin tiền bố. Lúc trước hắn còn cảm thấy thư thái khi không phải đi làm sớm, không hiểu sao đứng trước Lý Phong Nam, bây giờ hắn cảm thấy mất mặt.
“Đủ rồi.” Lý Mộng Khiết đứng lên.
Lý Tiểu Bắc cứ chìa tay xin tiền Lý Phong Nam như cơm bữa nên anh ta nghĩ cậu cũng sẽ hành động y chang như vậy? Nói cho mà biết, cậu không giống Lý Tiểu Bắc chỉ biết làm nũng bán manh đâu.
“Mắc gì phải làm ăn xin xin tiền người khác trong khi tôi có tiền chứ?” Lý Mộng Khiết tươi cười tràn đầy đắc ý, cậu vừa mới trúng số độc đắc đó nha, sắp làm tỷ phú rồi, có chơi cổ phiếu cũng chưa chắc gì phất nhanh hơn cậu.
Lý Phong Nam bị cậu chọc cười: “Em có tiền? Ý em là mấy đồng bạc lẻ mà em kiếm được ấy à? Có nhiều hơn số lẻ trong tài khoản của anh không?”
Lý Mộng Khiết ngó nghiêng tìm kiếm thân ảnh của giám đốc ngân hàng, vừa lúc ông ta cũng bước tới. Thế là cậu liền mở miệng dò hỏi, cười như không cười nhìn Lý Phong Nam: “Chú à, tôi bây giờ, có tất cả là bao nhiêu tiền vậy?”
Giám đốc chưa thấy người nào mà trúng số nhiều như vậy trong một lần, tới giờ vẫn chưa hết bất ngờ, vội vàng đáp: “Cậu Lý Mộng Khiết hiện tại đang có 380 tỷ trong tài khoản!”
Lý Phong Nam: “…” Cái gì tỷ? Hình như anh ta bị lãng tai.
Lý Thiệu Tây: “…” Nghe nhầm rồi? Sao còn nhiều hơn tài sản của nhà hắn vậy?
“…Bao nhiêu cơ?”
Giám đốc máy móc lặp lại lần nữa: “380 tỷ, đã trừ đi tất cả các loại thuế.”
Lý Phong Nam há hốc, trừng mắt nhìn, không thể tưởng tượng được, bị đả kích nặng nề: “…” Còn giàu hơn anh ta nữa!
Lý Mộng Khiết sảng khoái cả người, thưởng thức vẻ mặt biến đổi ngoạn mục của Lý Phong Nam, trọng sinh cũng có cái lợi đó chứ. Vả mặt người khác quá sung sướng, lần sau lại vả.