Kết quả xổ số đã có, nhưng vì mua quá nhiều nên dò không xuể, thế là Lý Mộng Khiết liền nhờ Dương Trường Miên, Chu Gia Bảo dò số phụ.
Dương Trường Miên sợ cậu bạn của mình nợ ngập đầu, dò số rất cẩn thận. Chu Gia Bảo cũng hết mình vì đại ca, thái độ nghiêm túc như dò điểm thi.
Mèo méo meo mèo meo!
Lý Mộng Khiết mở di động, nhướng mày, cậu còn định liên hệ người ta, mà bây giờ lại gọi cho cậu trước đúng là trùng hợp. Cậu đứng lên đi ra ngoài: “Mình ra ngoài tí.” Chắc phải cúp học tiếp thôi.
Dương Trường Miên muốn định nghĩa từ ‘tí’ lại giùm cậu: “…” Là học sinh, cúp học nhiều quá thì không tốt đâu, bị cấm thi đấy.
“T-Trúng! Trúng trúng trúng rồi!” Chu Gia Bảo đột ngột hét lên thất thanh làm Dương Trường Miên giật nảy.
“Trúng cái gì? Cậu bị trúng thực hả?”
Chu Gia Bảo nhảy cẫng lên, ăn nói lộn xộn, mặt đỏ bừng, nắm cổ áo Dương Trường Miên lay lay: “Đại ca, đại ca trúng giải nhất rồi! Giải nhất đó! Một tỷ! Một tỷ đó trời ơi!”
Dương Trường Miên bị lắc tới nổ đom đóm mắt: “…”
______
Tiệm cây cảnh.
Lý Mộng Khiết buồn bực khi địa điểm gặp mặt lại là chỗ này, bộ hết chỗ để hẹn rồi hay sao.
Hứa Tuyên vẫy tay, cậu được thưởng thức một màn xoay người đẹp trai với bối cảnh sau lưng của trai đẹp là giàn hoa phong lan tinh xảo: “…” Làm màu là hay.
Buổi chiều hôm qua Hứa Tuyên hứng lên, muốn ghé thăm Lý Mộng Khiết làm việc thế nào, nên không thông báo trước gì mà đến, muốn cho cậu em bất ngờ một phen. Ai ngờ người kinh hãi lại chính là hắn, như sét đánh ngang tai khi nghe tin em trai Khiết mềm mại đáng yêu từ chức rồi!
Hứa Tuyên cảm thấy chuyện này có bí ẩn: “Mộng Mộng, có phải có tên nào ăn hiếp nhóc đúng không? Bổn thiếu gia sẽ làm chủ cho nhóc!” Lý Mộng Khiết bị Lý gia đá ra đường đã đủ thảm, hắn giới thiệu công việc cho cậu để kiếm thu nhập, vậy mà ở công ty lại bị chèn ép. Tội em trai hắn quá.
Lý Mộng Khiết vô ngữ cứng họng: “…” Giờ mà cậu giải thích, kiểu gì cũng bị hiểu lầm là che giấu, yếu đuối không muốn nói ra cho xem. Hứa Tuyên cái gì cũng tốt, chỉ là lậm kịch hơi nặng.
Đã đến tận tiệm hoa rồi, vậy thì mua thứ gì để trưng bày trong nhà cũng được.
“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi bé quý khách muốn mua loại nào?” Chủ tiệm bước ra chào hàng, Hứa Tuyên từ lúc bước vào tới giờ cứ lẩm bẩm lầm nhầm làm bà chủ không biết thanh niên này tới đây làm gì nữa.
Lý Mộng Khiết suy nghĩ một chút, nhớ tới ai đó: “Cháu muốn xem xương rồng ạ.”
Bà chủ chỉ một hàng dài trên kệ: “Có loại không gai, loại tai thỏ, loại mắc áo,…Không biết cháu bé muốn mua loại nào?”
Lý Mộng Khiết không có nghiên cứu gì nhiều về cây cảnh: “??”
Cạch.
Lúc này, có người bước vào bên trong cửa tiệm, thanh âm trầm thấp khiến cậu ghé mắt: “Bà ơi, cháu đến xem lô xương rồng giáng sinh đợt này…Bé Mộng Khiết?”
Lý Mộng Khiết chớp mắt: “…” Trái Đất thật tròn đấy, Khúc Sở Vân.
Khúc Sở Vân hôm nay ăn mặc vest trắng, tóc chải gọn gàng để lộ vầng trán no đủ, vẫn là gương mặt đẹp mắt quen thuộc đó, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút thành thục, có khí thế xuất chúng. So với Hứa Tuyên, càng giống tổng tài hơn.
“…” Người đẹp vì lụa thôi, cậu thình thịch cái gì.
Bà chủ thấy khách quen, cười khanh khách đem hàng hóa ra: “Đây đây, đợt này hoa đẹp lắm.”
Khúc Sở Vân như mèo thấy mỡ, lập tức chạy tới bên cạnh Lý Mộng Khiết, so với xương rồng, hắn thích mèo hơn: “Em tới đây mua hoa? Chọn được cái nào ưng chưa?”
Lý Mộng Khiết hơi xích ra một tí: “Thì…vẫn chưa.” Gần quá!
Trong lúc bối rối, cậu đưa tay vớ đại một chậu hoa nhỏ, muốn cầm lên thì cái tay bị ngăn lại giữa chừng. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của bé mèo, mỉm cười, đầy quan tâm: “Cẩn thận chút, gai xương rồng cũng không phải để trang trí.”
Lý Mộng Khiết tim đập gia tốc, đầu ngón tay nóng bừng, IQ giảm mạnh không thể suy nghĩ gì tiếp: “…”
Khúc Sở Vân mi mắt đôi môi đều mang theo cười, ít khi thấy bé mèo này thất thố như vậy, nhưng hắn không có ý định trêu chọc một chút nào. Lý Mộng Khiết luôn tỏ ra lạnh nhạt, không hứng thú với cái gì ngoài tiền bạc. Cậu ăn miếng trả miếng, kẻ thù cắn cậu một ngụm, cậu không những bẻ răng kẻ thù, mà còn sẽ cắn lại vài trăm ngụm, đến khi kẻ thù mất ý chí. Hắn không rõ cậu trải qua những gì mà lại có một tâm lý bất bình thường như vậy, nhưng, chẳng phải là rất thú vị hay sao?
Lý Mộng Khiết không phải người tốt, Khúc Sở Vân hắn cũng không phải người tốt. Có phải là rất hòa hợp với nhau không?
Lý Mộng Khiết tròn mắt nhìn hắn, làm Khúc Sở Vân nhịn không được cúi xuống hôn nhẹ lên đầu ngón tay cậu: “Em đáng yêu quá đó, Mộng Khiết à.”
Cốp!
Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm khác lạ, Lý Mộng Khiết giật tay ra, búng lên như con tôm, đầu đập trúng tủ kính bày trí hoa phía sau, đau muốn rớt nước mắt: “Áu!”
Khúc Sở Vân cũng giật mình, vội vàng kéo cậu vào lòng hết xoa đầu lại vuốt ve, thổi thổi vài cái: “Không đau, không đau.”
Hứa Tuyên chứng kiến tất cả: “…” Hai cái người này xem hắn là cây cảnh trang trí đấy à?
Cuối cùng, chỉ có một mình Hứa Tuyên là mua hết phong lan trong tiệm.