“Hạ Chí!” Lâm An An bị dọa cho hoa dung thất sắc, lập tức muốn chạy tới đỡ gã, cô ta còn cần gã làm lốp xe dự phòng. Nếu không thể trèo cao nhà họ Lý, cô ta còn có thể suy xét tới gã này.
Rắc!
“Á!” Hạ Chí không những không bị đỡ lên mà còn bị nặng hơn, Lý Mộng Khiết không chút tình cảm này, giẫm lên cổ chân gã. Lâm An An vừa mới bước gần hai bước lại không dám tiến lên, phát run nói: “Lý Mộng Khiết em điên rồi! Hạ Chí là bạn thân của Mộc Đông đó! Mau dừng lại đi-A!”
Lý Mộng Khiết tạt Lâm An An một thân mùi nước chanh, bực bội: “Ồn ào quá, câm miệng đi.” Nhịn chị ta nãy giờ, đã là nhân từ lắm rồi, cái miệng hại cái thân cả thôi.
Cậu lại liếc gã đã nằm sóng soài, nhấc chân lên, cười lạnh: “Lúc nãy mày giẫm sách tao bằng chân nào ấy nhỉ? Chân trái hay chân phải?”
“Thôi vậy, tao phế cả hai chân luôn ha, suy nghĩ chi cho mệt.” Làm nhân vật phản diện sướng phết chứ đùa.
“A…a…cứu…” Hạ Chí sợ tới mức xém són ra quần, nước mắt đều chảy, cổ chân đau nhức, nói không nên lời. Gã làm hùng hùng hổ hổ là bởi gã nghĩ, một thằng nhóc cấp 3 sao đấu lại, lại còn là em trai của Lý Mộc Đông.
Giờ nhìn lại, đâu là thằng nhóc cấp 3 nữa, là thằng cuồng bạo lực mới đúng!
Một nam sinh còn lại tham gia nói xấu Lý Mộng Khiết không khỏi rén, vừa lùi vừa nhảy về sau, sợ bị vạ lây. Ai nói Lý Mộng Khiết ngoan hiền thánh thiện đâu? Bước ra đây!
Lâm An An cũng bị dọa lui, nếu cô ta còn dám nói thêm một câu nữa, Lý Mộng Khiết chắc chắc sẽ nhét cái cốc vào mồm ngay.
“Mộng Khiết!”
Lý Mộc Đông đang quét mã trả tiền nghe được động tĩnh không tầm thường, sau đó lại nghe tiếng la hét ầm ĩ của Hạ Chí và Lâm An An, lập tức chạy qua xem, tiền cũng chưa kịp thanh toán.
“Đừng đánh nữa!” Anh ta đứng chắn trước mặt Hạ Chí, vừa kinh vừa sợ. Nhị thiếu gia nhà họ Lý, hào hoa phong nhã, nhưng đâu có giỏi ứng phó tình huống.
Lý Mộng Khiết thấy cũng giẫm đủ rồi, còn giẫm nữa là gã phế thật: “Tôi đánh chết anh ta anh cũng không cản được, đánh luôn anh bây giờ.” Vị thành niên mà, cùng lắm là cậu bị bắt vào trại cải tạo mấy năm. Với lại, là gã kiếm chuyện trước, ai mượn ba trợn.
Lý Mộc Đông khó có thể tin nhìn Lý Mộng Khiết, chuyện quái gì xảy ra trong một tháng em trai bỏ nhà ra đi vậy? Đến lời của anh ta mà em trai cũng không nghe, Lý Mộng Khiết trước kia đi đâu rồi vậy?
Dương Trường Miên cúi đầu lượm nhặt sách lên, còn quyển vừa nát vừa ướt, chỉ có thể từ bỏ: “Đủ rồi đó Mộng Khiết, phá nữa chủ quán bắt bồi thường thiệt hại bây giờ. Cậu muốn rửa ly trả nợ à?”
Lý Mộng Khiết nghe giọng nói quen thuộc của bạn thân, tâm trí bị kéo về, lại nhìn bãi chiến trường mình gây ra, tự nhiên cái tỉnh lại liền luôn: “…A.” Không có tiền đền.
Lúc nãy còn khí thế hùng hồn hai mét rưỡi, giờ vì tiền bồi thường mà héo bẹp, Lý Mộng Khiết chột dạ liếc nhìn chủ quán đang run rẩy núp sau quầy thanh toán: “Là bọn họ kiếm chuyện, tiền bồi thường tìm bọn họ đòi.” Hai đứa nhỏ mới lên cấp 3 còn nhỏ dại, đòi đám sinh viên đại học con nhà đại gia ấy.
Dương Trường Miên kéo cánh tay Lý Mộng Khiết, ý là: Chuồn thôi.
Lý Mộng Khiết gật gù: Chạy chứ sao, không là công an hốt hết.
Nói là nói vậy, nhưng Lý Mộng Khiết vẫn để lại 1 triệu trên quầy thanh toán. Bàn ghế là cậu xốc lên, cốc nước là cậu tạt, không đền thì lương tâm cắn rứt.
Lý Mộc Đông cùng người bạn còn lại đỡ Hạ Chí, ngóng theo gọi: “Mộng Khiết à!” Sao mọi chuyện thành ra như vầy chứ, anh ta đã nghĩ có thể thuyết phục được em trai về nhà.
Lý Mộng Khiết ngừng bước chân: “Lý Mộc Đông, tôi và Lý gia kể từ lúc Lý Tiểu Bắc quay về đã không còn bất cứ liên hệ gì rồi. Di chúc của bố mẹ ruột tôi mấy người cũng chiếm đoạt, coi như đó là tiền bố thí của tôi đi. Với lại, nhớ lựa bạn tốt mà chơi, lần sau đừng để tôi đấm thẳng mặt.” Chuyện cũng không thể trách Lý Mộc Đông nhưng ai bảo anh ta có mấy người bạn cực phẩm làm gì.
Lý Mộng Khiết và Lý gia, đã là hai đường thẳng song song, mười sáu năm nuôi dưỡng, cậu cũng đã dùng nhẫn nhục vài đời để trả lại.
“…”
Lý Mộng Khiết vừa rời đi, Lâm An An ngay lập tức cáo trạng, khóc lóc cầu đồng tình. Hạ Chí chết ngất qua đi, dưới háng ướt đẫm có mùi khai, bàn ghế thì ngã trái ngã phải, đảo lộn cả lên. Lý Mộc Đông đã phiền muộn nay lại còn phiền hơn. Ý của Lý Mộng Khiết, là sao chứ?
_____
Buổi chiều 5 giờ, cũng là lúc ngày họp phụ huynh diễn ra, Lý Mộng Khiết lại ở công trường tăng ca tới giờ, không có chút nào nôn nóng hay khẩn cấp nào. Họp phụ huynh là một ngày trọng đại đối với các bạn học, nhưng đối với cậu, cũng chỉ là một ngày tầm thường.
Vì bồi thường tiền ở quán nước nên cậu tăng ca thêm ba tiếng để bù trở về, đi tìm quán ăn xong, trời cũng đã tối từ lâu. Giờ về nhà đánh một giấc thì còn gì bằng.
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày da cọ sát với mặt đường.
Lý Mộng Khiết khựng lại, xoay đầu nhìn: “Bước ra.”
“Không hổ là bé Mộng Khiết, năng lực phản trinh sát thượng thừa nha.”