Kể từ ngày Lý Mộng Khiết bỏ nhà ra đi, ông bà Lý một người thì chỉ lo chuyện công ty, một người thì chỉ lo cho Lý Tiểu Bắc học hành, giống như không có chuyện gì xảy ra, hết thảy êm thấm.
Lý Tiểu Bắc ngang nhiên ngồi vào chỗ vốn thuộc về Lý Mộng Khiết, không ai ngăn cản. Vì chỗ đó, vốn ngay từ ban đầu, đã thuộc về cậu ta.
Lý Phong Nam lùa cơm, không nói gì, đã hơn tuần rồi, Lý Mộng Khiết không về, không gọi điện hay liên lạc gì được, ở nhà bạn thân kia, không biết cậu sống thế nào. Lý Mộc Đông cũng có chút phiền muộn, nếu Lý Mộng Khiết có ở đây, chắc chắn không khí sẽ sinh động hơn.
Lý Thiệu Tây nhớ lại chuyện cũ, trầm mặc hơn bình thường, hay phải nói là không có sức sống. Hắn đã nói rồi, nhưng không ai tin tưởng. Lý Mộng Khiết, thật sự không thích bọn họ.
Bà Lý chú ý tới con trai nhỏ bàn tay run lên bất thường, lo lắng: "Tay con làm sao vậy?"
Lý Tiểu Bắc nhớ tới hôm nay trên lớp, mặt mày xám xịt, ủy khuất: "Là Lý Mộng Khiết bẻ tay con."
"..."
Sao có thể, Lý Mộng Khiết không học võ, sức lại yếu như vậy, có lần bảo cậu rinh bình nước suối cậu còn rinh không nổi nữa mà. Lý Mộng Khiết là cái gối thêu hoa, là bày mặt của nhà họ Lý lúc trước, cho nên bà Lý không cho cậu học võ đâu.
"Mộng Khiết làm?!" Lý Mộc Đông thất thố, thanh âm mất khống chế. Đùa à.
Không thể nhìn tận mắt, đúng là khó có thể tin mà.
Bà Lý còn bất mãn vụ Lý Mộng Khiết chống đối lại mình, bắt đầu lải nha lải nhải: "Mẹ biết ngay là thế nào nó cũng là thứ ăn cây táo rào cây sung mà! Uổng công mẹ mời gia sư tốt nhất thành phố cho nó, còn soạn sẵn nghề tương lai giùm! Cái thứ mất dạy!" Lý Mộng Khiết là con kẻ khác, không phải con bà ta nữa.
Lý Phong Nam ăn không nổi nữa, gác đũa: "Mẹ! Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì đó! Mộng Khiết sẽ không vô cơ đánh Tiểu Bắc đâu."
Lý Tiểu Bắc khó chịu: "Anh nhìn tay em đi! Ẩn tình gì đó em không biết, nhưng cậu ta đánh em là thật! Anh còn nói giúp cho cậu ta nữa!"
Lý Mộc Đông về phe anh trai cả: "Mộng Khiết xưa giờ hiền hòa hiểu chuyện, Tiểu Bắc, em nói anh nghe, có phải là em cố ý nói bậy gì đó với Mộng Khiết đúng không?" Như vụ của Đỗ Thúy Vân, bây giờ đừng nói tới chơi, cái cổng lớn của Lý gia còn vào không được mà.
Lý Tiểu Bắc buồn bực: "Em chỉ hỏi Lý Mộng Khiết tại sao lại đánh bạn em, lại kêu cậu ta về nhà. Chứ có nói gì quá đáng đâu? Anh, chẳng lẽ các anh không tin em?"
Lý Thiệu Tây kí ức hãy còn mới mẻ: "Tin, tin chứ, Mộng Khiết còn cầm dao muốn đâm anh mà." Không nhìn tận mắt, anh ta cũng không tin.
Mọi người: "..." Có nói quá lên không vậy? Lý Mộng Khiết mà cầm dao đâm ai được?
Bà Lý đau lòng con trai nhỏ bị đánh, lập tức chĩa đầu mâu về phía Lý Mộng Khiết, đanh đá nói: "Đúng là uổng công nuôi nó ăn học tới tận bây giờ, nuôi con chó nó còn biết sủa vài tiếng, nuôi nó không làm được cái tích sự gì! Bực cả mình!"
Ba anh trai nhà họ Lý không phải lần đầu nghe được những câu chửi mắng như thế này. Mọi lần, bọn họ đều lựa chọn im miệng không giúp, vì không muốn làm to chuyện, cũng vì biết, Lý Mộng Khiết hiểu chuyện, sẽ ổn cả thôi.
Tiếng quát tháo của bà Lý vang lên văng vẳng bên tai, Lý Phong Nam bọn họ cũng anh một câu em một câu mà trò chuyện với Lý Tiểu Bắc. Bữa cơm như bữa chợ.
Ba Lý đặt cốc nước xuống phát ra âm thanh nặng nề: "Im lặng hết đi! Nếu Mộng Khiết thật sự đánh bạn học thì chắc chắn sẽ bị mời phụ huynh, đến lúc đó đi là được. Cũng sắp tới ngày họp phụ huynh, Mộng Khiết không về nhà cũng không được." Họp phụ huynh, là ngày rất quan trọng đối với cậu.
Bà Lý và đám anh em mới thôi làm ầm ĩ nữa. Ngày họp phụ huynh, tất nhiên là thầy chủ nhiệm sẽ tự phát thư mời về nhà. Lý Mộng Khiết trên danh nghĩa vẫn là con trai của bọn họ, ngày họp phụ huynh chắc chắn cậu sẽ chạy tới cầu xin bọn họ đi họp giùm.
Nhà họ Lý sẽ trở lại như bình thường ngay thôi, cho Lý Mộng Khiết ăn một ít khổ thì cậu sẽ ngoan ngoãn tự động trở về nhà thôi, rồi cậu sẽ phát hiện ra, không nơi đâu so được nhà họ Lý.
______
Vài ngày tới.
Giờ là đầu tháng, Dương Trường Miên và Lý Mộng Khiết quyết định dọn trọ. Căn phòng này quá nhỏ, hoàn toàn không đủ hai thanh niên tuổi ăn tuổi lớn bọn họ dùng. Dương Trường Miên cũng đã tìm được chỗ thuê trọ mới, ở gần đây, view đẹp, tiền nhà cũng rẻ.
Lý Mộng Khiết ngoài bộ đồng phục ra thì không có đồ gì, toàn mặc của Dương Trường Miên, chỉ có đồ lót là đi mua riêng. Mấy ngày nay được lãnh lương, cậu định sẽ đi mua vài món đồ mặc. Cứ mặc, cứ dùng của Dương Trường Miên hoài thì cũng không tốt lắm.
Nhìn Lý Mộng Khiết thuần phục bê hộp lên xe vận chuyển, Dương Trường Miên cảm thán: "Không hổ là dân dọn gạch, dọn như bay."
Lý Mộng Khiết: "..." Đã dọn gạch mấy kiếp rồi, sao không mau cho được.
Xe chở hàng sẽ đưa đồ đạc của bọn họ đến chỗ thuê mới, hai bạn nhỏ cũng bắt xe đi qua.
Sau đó một thời gian, Lý Mộng Khiết hối hận vì đã quyết định don qua trọ mới.