Cái tát vang dội đáp vào khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên. Gương mặt nguyên bản không tì vết lập tức xuất hiện vài vệt đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhìn là biết, người ra tay cũng đánh không nhẹ.
Lý Mộng Khiết đột ngột bị người ta đánh, không kịp phòng ngừa ngã người ra đằng sau. Dù kế bên có hai người, nhưng bọn họ hoàn toàn không có chút ý tứ muốn đỡ cậu chút nào, làm cậu lảo đảo xém té ra sàn.
"Lý Mộng Khiết, mày bị điếc à? Tao đang nói chuyện với mày đó!"
Lý Mộng Khiết bực bội vô cùng, bà già có cái giọng oai oái làm điếc hết cả tai, làm cậu muốn lấp kín cái miệng kia lại. Nếu không phải bà ta là mẹ trên danh nghĩa của cậu, cậu lập tức liền cho vài đường quyền.
Bắt đầu rồi, cái tuồng mẹ thất vọng về con trai nên ra sức dạy dỗ lại.
Lý Phong Nam thấy cậu cứng đầu cứng cổ không chịu nhận lỗi, thất vọng quát lớn: "Mộng Khiết! Anh dạy em thế nào hả? Mau xin lỗi Thúy Vân đi!"
Lý Mộng Khiết mặt vô biểu tình lau nước miếng dính trên mặt, xin lỗi mẹ anh chứ xin lỗi, lỗi tại con nhỏ đó trước mà, có phải do cậu đâu.
Đỗ Thúy Vân nấp sau lưng Lý Mộc Đông, rớt nước mắt lã chã: "Mộng Khiết, mình xin lỗi, là mình nói sai rồi, cậu đừng giận nữa."
Lý Mộc Đông híp mắt nhìn đứa em trai này. Lý Mộng Khiết thực chất cũng không phải là em trai ruột của anh ta, mà là em trai nuôi.
Lý Mộng Khiết nhìn một vòng, Đỗ Thúy Vân thì khóc lóc, mẹ Lý thì nạt nộ, ba Lý khoanh tay đứng nhìn, Lý Phong Nam thất vọng nhìn mình, Lý Mộc Đông hóng drama, Lý Thiệu Tây vui sướng khi người gặp họa.
Người thân, giờ khắc này như người xa lạ. Mà cũng sắp tới đây, thành người xa lạ thật rồi.
Cậu đã chịu đựng đủ rồi, cái nhà không có tình người này.
Lý Mộng Khiết đã nhìn thấu tất cả từ lâu, cũng lười đi ứng phó tiếp, mắng thẳng mặt: "Tất nhiên là mày sai rồi, ai bảo mày to mồm mắng tao là thằng cô nhi tu hú chiếm tổ làm gì? Cái miệng hại cái thân cả thôi, tao mới đánh mày vài phát chưa tởn đúng không? Tới đi, tao chấp cả dòng họ nhà mày."
"..."
Lặng ngắt như tờ.
Bình thường Lý Mộng Khiết vừa dễ thương vừa vâng lời, đúng với tên gọi của cậu được ba mẹ đặt cho, đứa trẻ thuần khiết thiện lương. Vậy mà bây giờ đứa nhỏ đó đang mở cái miệng nhỏ xinh của mình ra chửi người, làm đám người có mặt tại đây sửng sốt sửng sốt.
Người kinh hãi nhất phải kể đến Đỗ Thúy Vân, cô ta chắc mẩm rằng cậu sẽ không thể nào nổi giận, tính tình như Phật, chắc chắn sẽ tự mình nhận sai tự mình đứng ra xin lỗi cô ta. Ai mà ngờ được, Lý Mộng Khiết mở miệng không phải để xin lỗi, mà là để mắng.
Lý Phong Nam làm con cả, lập tức duy trì nét mặt như bình thường, cả giận nói: "Em còn mắng Thúy Vân? Em ấy là con gái, nói sai cũng xin lỗi em rồi, em đe dọa người ta là sao? Anh nói cho em biết, nếu em mà còn ngang bướng thì đừng trách anh đuổi khỏi nhà!"
Anh ta quá thất vọng rồi, tuy nói cậu chỉ là em trai nuôi nhưng được anh dạy dỗ thì cũng phải có tí tố chất của nhà họ Lý chứ. Hơn thua đủ với một cô gái làm gì.
"Đuổi khỏi nhà" ba chữ này không khác gì một quả bom hẹn giờ với một thiếu gia giả như cậu.
Anh ta xúc trúng rủi ro của cậu rồi.
Chát!
Cậu nhịn nữa thì cậu làm con chó đóm.
Lý Mộng Khiết lập tức cho một cái tát qua: "Anh thì giỏi lắm, chỉ được cái mặt tiền chứ không có não. Mê nó thì cưới nó về làm vợ đi mà thương, tôi nói gì kệ tôi. Nhà anh ở biển à, quản rộng như vậy làm gì?"
Anh trai nuôi thôi mà, không có quan hệ huyết thống mà còn muốn quản cậu? Không đánh cho tỉnh thì tội nghiệp anh ta quá.
Lý Phong Nam bưng kín mặt, lỗ tai ong ong, đau đớn trên mặt lập tức làm anh ta nhận thức được, Lý Mộng Khiết dùng sức tới đỏ cả tay, chỉ để cho anh ta một cái tát cho hả giận: "..." Anh ta có nói gì quá đáng đâu? Chỉ kêu cậu xin lỗi bắt tay giảng hòa như bình thường vẫn hay làm thôi mà?
"..." Đây có thật là Lý Mộng Khiết nhân từ bác ái sánh ngang thiên thần của nhà bọn họ không vậy??
Lý Thiệu Tây bắp rang bơ trong tay rớt đầy đất cũng không lượm, mồm há to có thể nhét được cả một quả trứng vịt. Trời má, em trai đánh anh hai luôn, thằng bé bình thường xà nẹo anh hai dữ lắm, vậy mà nói tán là tán, còn chơi chữ rất điêu luyện.
Lý Mộng Khiết tầm mắt bắn lại đây, đôi mắt đen láy to tròn toàn là bực bội, Đỗ Thúy Vân lập tức từ giả thành thật, khóc lóc ỉ ôi: "Là em sai! Là em nói bậy trước! Anh đừng đánh em nữa! Huhuhu!"
Cỡ nào đáng thương, nghe như cậu bạo lực với cô ta rồi vậy đó, chỉ gửi nhẹ vài cái chạm vai thôi mà.
Lý Mộc Đông đứng kế bên cô ta cũng cảm thấy áp lực rất lớn: "Nếu đã xin lỗi thì mọi chuyện bỏ qua...đi?"