Sau khi xuống máy bay, Khâu Hàn như cũ ngồi cùng xe với Diệp Huyên Thành trở về Diệp gia, chỉ là không khí trong xe không khí không còn giống như trước nữa rồi.
Diệp Huyên Thành vẫn luôn nhìn màn hình máy tính, còn Khâu Hàn thì vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với y, nhìn chằm chằm điện thoại, dọc cả đường đi hai người không nói với nhau một câu nào.
Tới Diệp gia, Khâu Hàn cùng Diệp Huyên Thành xuống xe, quản gia ra ngoài nghênh đón bọn họ, tiến lên nói: “Tiên sinh vất vả rồi, ngài có muốn dùng cơm trước không?”
Lúc này Hứa Vân Kỳ mới từ trên xe bước xuống, đi theo sau bọn họ, sau khi quản gia nhìn thấy Hứa Vân Kỳ, rõ ràng vô cùng sửng sốt, trong mắt tràn đầy biểu tình kinh ngạc.
“Xếp cho hắn một phòng.” Diệp Huyên Thành nói.
Quản gia bình tĩnh lại, đáp: “Vâng, tôi lập tức kêu người đi sắp xếp.” Sau khi nói xong còn nhìn thoáng qua Khâu Hàn.
Khâu Hàn vô cùng bình tĩnh đứng ở nơi đó, trong mắt tựa hồ không hề gợn sóng.
Diệp Huyên Thành đi vào trong, Khâu Hàn nói với quản gia: “Ngô bá, chờ lát nữa bạn cháu sẽ qua lấy đồ, chú giúp cháu đưa cậu ấy vào phòng khách dùm cháu ạ.”
“Dạ, thiếu gia Khâu Hàn.” Quản gia đáp.
Khâu Hàn chạy nhanh đuổi theo Diệp Huyên Thành, hiện tại cậu vẫn là trợ lý của Diệp Huyên Thành, công việc nên làm thì vẫn sẽ làm.
“Quản gia Ngô, đã lâu không gặp.” Hứa Vân Kỳ mỉm cười chào hỏi quản gia.
“Chào Hứa tiên sinh, mời ngài đi theo tôi.” Quản gia nói xong xoay người đi vào trong, Hứa Vân Kỳ đi theo phía sau.
Dựa theo lịch trình hôm nay, Diệp Huyên Thành sẽ ở nhà nghỉ ngơi, không cần ra ngoài nhưng cái gọi là nghỉ ngơi của Diệp Huyên Thành chính là xử lý công việc ở trong thư phòng. Bất quá nếu đã ở nhà thì phải thay quần áo thoải mái một chút.
Khâu Hàn đứng ở trước mặt Diệp Huyên Thành, thời điểm giúp y cởi bỏ cà vạt, Diệp Huyên Thành nhìn cậu nói: “Hiện tại cháu đã là ông chủ của Khâu Gia Tửu phường, về sau không cần phải làm những công việc như vậy nữa.”
Động tác cởi cà vạt của Khâu Hàn không dừng lại, cảm xúc cũng không có biến hóa gì, cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên Thành, mỉm cười trả lời: “Được ạ.”
Diệp Huyên Thành nhìn mặt Khâu Hàn, giơ tay muốn vuốt ve nhưng lại chậm rãi buông tay xuống, xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Khâu Hàn nhìn bóng dáng Diệp Huyên Thành, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, không hề đi vào cùng giống như lúc trước, mà chỉ đứng ở tại chỗ chờ đợi.
Diệp Huyên Thành thay quần áo xong xuôi, liền đi vào thư phòng, Khâu Hàn cũng trở lại phòng mình thay quần áo, sau đó cậu ngồi ở trên sô pha phát ngốc, thẳng đến khi giúp việc tới thông báo bạn của cậu đã tới rồi, cậu mới đứng dậy xuống lầu.
Khâu Hàn đi vào phòng khách, Cố Dương đã ngồi trên ghế uống trà, nhìn thấy cậu đi vào, mỉm cười nói: “Lần đầu tiên ăn tết ở nước ngoài, chơi có vui không?”
“Chủ yếu là đi công tác, cũng chẳng chơi được cái gì, chỉ là trước mấy ngày về nước tớ có dành thời gian ra ngoài đi dạo vài lần, mua không ít đồ.” Khâu Hàn còn chưa kịp ngồi xuống, giúp việc đã giúp cậu đem đồ lại đây.
Khâu Hàn lấy hết đồ ra, để lên trên bàn: “Đây là chocolate cậu muốn nè.”
Cố Dương nhìn hai túi lớn đựng đầy chocolate, lập tức đứng lên, trừng mắt nói: “Mua nhiều vậy? Đều cho tớ hả, chắc tớ ăn tới kiếp sau mới xong quá.”
“Cậu có thể ăn từ từ hoặc là cầm đi tặng cũng được.”
Cố Dương cảm thán nói: “Tớ cảm thấy tớ mà ăn hết đống chocolate này, phỏng chừng tới hai kiếp nữa tớ mới ăn lại quá.”
“Còn có ca cao, cà phê, hồng trà.” Khâu Hàn mở ra nói: “Tớ đã thử qua hết rồi, cảm thấy không tồi mới mua về, cậu cầm về hết đi. Còn đây là nguyên bộ ly cà phê, tớ cảm thấy đẹp nên liền mua cho cậu, còn có cái này…….”
“Đủ rồi đủ rồi.” Cố Dương vội vàng giơ tay nói: “Đủ rồi, cậu xuất ngoại có một chuyến, là vì mua đồ cho tớ sao? Còn mua nhiều như vậy.”
Khâu Hàn nghĩ nghĩ nói: “Tớ cũng không có người bạn nào khác ngoài cậu, thời điểm tớ tự mua cho mình liền tiện tay mua cho cậu một phần.”
Cố Dương bất đắc dĩ nói: “Làm như tớ nhập hàng sĩ lẻ Quảng Chậu vậy á.”
“Chờ lần sau cậu đi chơi, cũng mua cho tớ một phần là được rồi ấy mà.” Khâu Hàn ngồi xuống nói: “Không bằng lần sau hai tụi mình xuất ngoại đi du lịch cùng nhau nhé, tớ muốn đặt chân đến thật nhiều đất nước nhưng đi một mình thì không thú vị, tụi mình có thể đi cùng nhau.”
“Khi nào cậu mới có thời gian đây?” Cố Dương nói: “Hiện tại cậu vừa là trợ lý, vừa là ông chủ, còn phải ủ rượu nữa.”
“Hiện tại tương đối vội nhưng vẫn có thời gian rảnh rỗi …….” Khâu Hàn tạm dừng một chút nói: “Công việc trợ lý không biết sẽ làm được bao lâu, nói không chừng rất nhanh sẽ không còn làm nữa.”
Cố Dương nghiêm túc quan sát sắc mặt của Khâu Hàn, trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Là bởi vì Hứa Vân Kỳ kia đã trở lại sao?”
Cố Dương ở trong nước cũng nghe được chuyện này, sau đó lập tức dò hỏi Khâu Hàn, Khâu Hàn nói cho anh biết việc Hứa Vân Kỳ xuất hiện là thật.
Khâu Hàn sửng sốt một chút, lắc đầu phủ nhận nói: " Đâu có liên quan gì đến gã, công việc bên Khâu Gia Tửu phường càng ngày càng nhiều, tớ thì vừa mới bắt đầu học làm ông chủ, có rất nhiều cần phải học.”
Cố Dương chống cằm, nhìn cậu nói: “Thoạt nhìn, cậu còn rất bình tĩnh, giống như chẳng để bụng chút nào.”
“Có gì đâu mà phải không bình tĩnh?” Khâu Hàn cười cười nói: “Tớ còn đang chờ xem náo nhiệt, cậu nói xem, nếu như Diệp Bác Lỗi biết Hứa Vân Kỳ đã trở lại, không biết hắn sẽ quậy ra chuyện gì nữa đây.”
Tuy rằng Khâu Hàn nói rằng cậu không để bụng, biểu hiện tựa hồ cũng rất bình tĩnh nhưng Cố Dương vẫn nhìn ra, kỳ thật cậu không bình tĩnh như cậu đã nói, nói không chừng cậu ấy đang tự lừa gạt chính mình, anh biết một khi sự bình tĩnh giả dối ấy bị đánh vỡ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, Cố Dương nhịn không được có chút lo lắng thay cậu. . Xi???? hãy đọc tr????yệ???? tại — ????r ????mtr????yệ????.Ⅴ???? —
Cố Dương cùng Khâu Hàn nói chuyện phiếm hơn hai tiếng đồng hồ, anh chuẩn bị đi về nhà, Khâu Hàn liền đứng dậy tiễn anh.
- ---------------------------------------------
Editor: Em bé tổn thương mà ẻm không có nói. Vì để bảo vệ trái tim íu đuối của các cô nương đây, tui sẽ bão chương cho các cô nương vượt qua dông bão nhanh nhứt có thể. Chứ hông chờ đợi với con tym héo mòn kiệt quệ nựa.????????