“Cháu làm gì mà giờ mới đến?” Diệp Huyên Thành hỏi cậu, y vừa rồi cho người đi hỏi, bảo tiêu nói Khâu Hàn chưa ra khỏi phòng.
“Vốn dĩ cháu nghĩ là buổi tiệc còn chưa bắt đầu nên định đi tắm một cái rồi mới đến, nhưng không cẩn thận ngủ quên luôn.” Khâu Hàn có chút ngượng ngùng nói.
Diệp Huyên Thành nhìn mặt Khâu Hàn, duỗi tay sờ cổ cậu, trong lòng có chút bất đắc dĩ cậu luôn câu dẫn người khác như vậy lại không tự biết, nhìn cậu nói: “Đi lên xe.”
“A?” Khâu Hàn ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm buổi tiệc đêm nay không phải vừa mới tiến hành được một nửa sao? Hiện tại rời khỏi bữa tiệc cũng quá sớm rồi đó?
“Đi thôi.” Diệp Huyên Thành nói. . Kiếm Hiệp Hay
“Dạ” Khâu Hàn gật đầu, sau đó lại mang theo bảo tiêu đi ra bên ngoài đại sảnh.
Khâu Hàn lên xa Diệp Huyên Thành, sau đó ở trong xe chờ y, bởi vì quá mức nhàm chán nên dần dần mơ màng sắp ngủ, đợi hơn một tiếng, Diệp Huyên Thành mới trở lại xe.
“Chú.” Khâu Hàn xoa xoa mắt kêu lên.
Xe bắt đầu lăn bánh, Khâu Hàn nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, nghĩ thầm ở trên đảo mà cũng có thể có cảnh đêm đẹp như vậy, quả nhiên là tốn số tiền lớn kiến tạo.
“Chúng ta sẽ qua đêm trong biển sao?” Khâu Hàn có chút hưng phấn nhìn Diệp Huyên Thành hỏi.
Diệp Huyên Thành quay đầu nhìn cậu một cái, lại không nói gì.
Khâu Hàn chậm rãi thu nụ cười trên mặt, cậu luôn cảm thấy bắt đầu từ lúc sáng trên tàu thủy, Diệp Huyên Thành liền có chút quái quái, vì thế không dám nói nữa, dọc trên đường đi đều vẫn luôn im lặng.
Xe đi một hồi lâu, mới dừng lại ở bến tàu, Khâu Hàn xuống xe, nghi hoặc hỏi: “Đây là muốn đi đâu vậy?”
Sáng nay Khâu Hàn có xem qua bản đồ trên đảo, có thể xác định chỗ qua đêm ở trong biển, khẳng định không phải ở chỗ này.
Diệp Huyên Thành không trả lời cậu, nắm tay cậu kéo lên một chiếc du thuyền.
Du thuyền vẫn luôn ở trên mặt biển để lúc nào cũng có thể dùng, Khâu Hàn cũng không biết rốt cuộc là Diệp Huyên Thành muốn mang mình đi chỗ nào, hỏi Diệp Huyên Thành mà y cũng không nói lời nào.
Khâu Hàn chỉ có thể rầu rĩ nói: “Chú định bắt cóc cháu đem đi bán sao?”
Diệp Huyên Thành quay đầu nhìn cậu nói: “Cháu cảm thấy mình có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Khâu Hàn thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ nói: “Hẳn là bán được rất nhiều tiền đi?”
“Chính cháu tự ra một cái giá đi.” Diệp Huyên Thành nói.
“Thật sự muốn bán cháu sao?” Khâu Hàn không vui nói, biết rõ là nói giỡn, nhưng cậu vẫn không vui nha.
“Cháu ra giá đi, buổi tối hôm nay chú mua.” Diệp Huyên Thành ngữ khí nhàn nhạt nói.
Khâu Hàn sửng sốt, có chút ngượng ngùng cúi đầu, tuy rằng cuộc đối thoại nghe rất nhàm chán nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút sắc tình ở bên trong, nghĩ thầm ây da đừng nói là buổi tối hôm nay Diệp Huyên Thành định làm cái kia đi?
Du thuyền dừng lại ở bên cạnh một đảo nhỏ, Diệp Huyên Thành nắm tay Khâu Hàn dắt xuống du thuyền, sau đó lại lên xe, đi vào sâu trong hòn đảo. Kỳ thật hòn đảo này cũng không nhỏ, chẳng qua so với đảo Tinh Tú thì nó nhỏ hơn rất nhiều.
Xe dừng lại ở một hoa viên, hai người xuống xe, Diệp Huyên Thành nắm tay Khâu Hàn tiếp tục đi vào trong.
Khâu Hàn nhìn ngắm xung quanh, khắp nơi đều là các loại hoa xinh đẹp diễm lệ, còn có các loại cây xanh cao, cậu cảm thấy mình giống như đang bước vào hoa viên trong truyện cổ tích Tinh Linh Vương vậy.
Diệp Huyên Thành mang theo Khâu Hàn tiến vào một nơi nhìn rất thần bí, hai người đi vào thang máy lên đến tầng cao nhất.
Sau khi tiến vào phòng, Diệp Huyên Thành lấy ra điều khiển từ xa ấn xuống hai lần, tường pha lê dần trở nên trong suốt, nóc nhà chậm rãi mở ra, Khâu Hàn ngẩng đầu nhìn, chấn động hé miệng.
Một mảng sao trời lấp lánh dần xuất hiện ở trước mắt cậu, vừa thơ mộng vừa lãng mạn, giống như trong mơ vậy đó.
Diệp Huyên Thành từ phía sau ôm lấy Khâu Hàn, Khâu Hàn dựa vào trong lòng ngực y, ngắm cảnh đẹp trong lòng ngực ấm áp của Diệp Huyên Thành, khiến cho cậu cảm thấy chính mình giờ phút này như đang ở giữa biển sao trời mênh mông.
Diệp Huyên Thành ôm Khâu Hàn nằm ở trên giường, Khâu Hàn nằm ở trong lòng ngực y nhìn không trung
“Hòn đảo này tên gọi là gì?” Ngắm một lúc lâu, Khâu Hàn mới mở miệng hỏi.
Cảnh sắc trước mắt không chỉ có đẹp đến cực hạn, mà nó cũng lãng mạn đến nỗi làm người động tâm, Khâu Hàn trong nháy mắt cảm thấy, dù cho có là kẻ thù thì khi cùng nhau vào nơi này, có khả năng cũng phải say mê với cảnh đẹp nơi đây.
Khâu Hàn cảm thấy nội tâm của mình tựa hồ có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch, cậu xoay người nhìn Diệp Huyên Thành, ánh mắt mê mang kêu lên: “Chú ơi…….”
Diệp Huyên Thành nhìn cậu chăm chú, dùng phương thức ôn nhu lại động tình hôn môi cậu, làm Khâu Hàn không tự giác mà sa vào trong đó, thân thể cậu cùng tâm hồn, đều đã chuẩn bị tiếp nhận Diệp Huyên Thành.
Diệp Huyên Thành ôm chặt lấy Khâu Hàn, đem mặt chôn ở cổ cậu, Khâu Hàn đã tắm qua, hơn nữa còn ngâm mình trong thời gian dài, làn da không chỉ mềm mại, còn rất thơm, khiến cho người ta chỉ muốn cắn cậu một miếng. Tưởng tượng đến cảnh Khâu Hàn vừa tắm xong liền xuất hiện ở trong tầm mắt của người khác, những người đó đều nhìn chằm chằm vào người của y, không biết sẽ đối với cậu sinh ra ảo tưởng như thế nào, dục vọng chiếm hữu trong lòng Diệp Huyên Thành bùng nổ, càng ôm chặt Khâu Hàn hơn nữa.
Khâu Hàn quay đầu lại nhìn biển sao trên bầu trời, nghĩ thầm ở dưới cảnh sắc như vậy, bị ngàn ngôi sao nhìn chăm chú, làm một số việc hương diễm, sẽ là một ký ức vĩnh viễn khó quên, cậu sẽ đem ký ức này lưu giữ cất sâu trong tim.
Diệp Huyên Thành dùng thảm lông ôm lấy Khâu Hàn, ôm cậu vào trong lòng ngực, Khâu Hàn dựa vào ngực Diệp Huyên Thành thưởng thức cảnh đẹp trên bầu trời, Diệp Huyên Thành thường thường sẽ hôn môi cậu, nhưng thẳng đến khi cậu ngủ ở trong lòng ngực Diệp Huyên Thành, cũng không có phát sinh việc gì hết. -.-!!!