Trên giường lớn trong khách sạn, trước mặt Đường Dục bày ra ba tấm thẻ vô hạn mức, Tần Thời Luật hỏi: “Bây giờ còn nghèo không?”
Đường Dục yên lặng gom ba tấm thẻ lại rồi cầm lên, cười đến hai mắt cong cong: “Em có thể tuỳ tiện tiêu sao?”
Tần Thời Luật hào phóng nói: “Có thể.”
Đường Dục ôm chặt túi áo ngủ có chứa thẻ, vui vẻ rung chân.
Rốt cuộc mình cũng có tiền rồi.
Thấy cậu vui vẻ như vậy, nếu Tần Thời Luật không nhớ rõ trước đó hắn đã đưa cho cậu hai tấm thẻ, thì hắn thật sự nghi ngờ có phải bản thân đã không cho cậu tiền tiêu hay không: “Cứ tiêu thoải mái, tiêu hết anh lại kiếm.”
2
Mũi chân đang đung đưa của Đường Dục hơi ngưng lại.
Trước kia cậu vẫn luôn muốn Tần Thời Luật đi làm kiếm tiền, nhưng từ khi biết ông nội Tần Thời Luật chỉ xem hắn như công cụ kiếm tiền, hắn lại không chịu rời khỏi công ty, Đường Dục liền không muốn để hắn vất vả như vậy nữa.
Đường Dục nắm chặt thẻ trong túi áo, do dự một hồi, quyết định sẽ tiết kiệm tiền để tương lai dùng để dưỡng lão.
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục mím môi, dáng vẻ như đang âm thầm hạ quyết tâm, hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt Đường Dục: “Lại làm sao đấy?”
Đường Dục ôm thẻ nằm trong lòng Tần Thời Luật: “Em không tiêu tiền loạn đâu.”
Tần Thời Luật không biết bản thân trong mắt cậu vẫn như cũ là một “ông chồng nghèo nàn”, hắn xoa đầu Đường Dục: “Thẻ cho em sao em lại không tiêu, em tiêu bao nhiêu anh cũng nuôi nổi.”
Đường Dục lắc đầu: “Như vậy anh sẽ vất vả lắm.”
Đường Dục không muốn để hắn vì tiền mà phát sinh xung đột với ông nội, vậy chẳng phải kế hoạch tu dưỡng của cậu sẽ thất bại trong gang tấc hay sao?
Đường Dục cảm thấy cậu có thể tự kiếm tiền tiêu vặt, không thể để Tần Thời Luật nhọc lòng vì tiền được.
Tần Thời Luật không biết những suy tính trong lòng cậu, chỉ hiểu theo ý trên mặt chữ: “Đau lòng anh?”
Đường Dục ngẩng đầu, môi không cẩn thận cọ qua cằm Tần Thời Luật, vừa muốn nói chuyện, Tần Thời Luật đã hôn tới.
Trong lúc hôn, Đường Dục vẫn luôn mở to hai mắt, Tần Thời Luật ách giọng nói: “Nhắm mắt lại, nghiêm túc nào.”
Không phải Đường Dục không nghiêm túc, cậu thích nhìn dáng vẻ tập trung của Tần Thời Luật khi hôn mình, nhắm mắt lại cậu sẽ cảm thấy bất an, sẽ hoảng hốt.
Môi Đường Dục bị Tần Thời Luật ngậm lấy, nói chuyện mơ hồ không rõ: “Nhắm mắt lại sẽ không thấy anh.”
Đầu lưỡi theo khe hở xâm nhập vào trong, Tần Thời Luật dùng tay che mắt cậu lại.
Đường Dục chỉ có thể dựa theo giác quan cảm thụ sự tồn tại hắn, cảm nhận sự cướp đoạt của hắn càng thêm chân thật, kỳ lạ là Đường Dục không hề cảm thấy xa lạ với loại cảm giác này chút nào.
Đường Dục lấy tay hắn ra, Tần Thời Luật nhẹ nhàng cọ cọ môi cậu: “Không thích hửm?”
Đường Dục không nhịn được nói: “Thích.”
Tần Thời Luật vùi đầu vào cổ Đường Dục: “Sao em lại ngoan như vậy, làm anh không đành lòng khi dễ.”
Đường Dục bị hắn cọ ngứa, cứ trốn qua trốn lại, bị Tần Thời Luật siết chặt eo, “Đừng nhúc nhích, để anh dựa một lúc.”
Đường Dục vỗ vỗ lưng hắn giống như đang dỗ trẻ con, Tần Thời Luật dựa cả nửa ngày không đứng dậy, Đường Dục vỗ vỗ một hồi, bản thân cậu lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai, Tần Thời Luật ngẩng đầu nhìn cậu, quả nhiên, vẫn là một đứa nhỏ vô tâm vô phế.
*****
Mấy năm gần đây, cha của Liêu Đông tập trung vào mấy hoạt động từ thiện, công ty giao cho Liêu Đông xử lý, buổi bán đấu giá từ thiện ngày hôm nay là do Liêu gia tổ chức, người tới đều là một số các thương nhân quyền quý nổi danh.
Đường Dục cảm thấy có lẽ mình đã làm chuyện xấu gì rồi, vừa xuống xe đã gặp phải Hầu Tất Bành ngày hôm qua đấu rượu với cậu.
Hầu Tất Bành nhìn thấy Đường Dục thì theo bản năng nhíu mày, biểu tình rối rắm đứng ở cổng lớn, người này hắn không thể trêu vào nhưng cũng không cam lòng chịu thua.
Đường Dục hỏi Tần Thời Luật: “Sao hắn rửa mặt sạch sẽ được hay vậy?”
Tần Thời Luật dắt tay cậu: “Đi qua hỏi một chút.”
Tần Thời Luật nói đi qua hỏi thì thật sự dẫn Đường Dục đi tới.
Hầu Tất Bành còn đang rối rắm giữa đi hay không đi, thì đã thấy hai người bọn họ đang đi về phía hắn.
Hầu Tất Bành tất nhiên sẽ không để bản thân yếu thế, hắn nâng cằm, lỗ mũi hướng lên trời: “Hai người cũng tới tham gia đấu giá từ thiện à, hai người bán đồ gì vậy, hôm nay tôi mang tới một bức tranh cổ nổi tiếng, Tần Thời Luật, chắc cậu sẽ không mang đến ba cái thứ đồ tầm thường tục tằn gì đó đâu nhỉ, đồ rẻ tiền thì đừng có mang lên, chứ không lại làm mất mặt bạn học cũ người ta.”
Đêm qua còn nói sẽ tiết kiệm tiền cho Tần Thời Luật, nhưng Đường Dục lại bị dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Hầu Tất Bành chọc giận: “Anh đoán sai rồi, chúng tôi không bán gì cả, chúng tôi tới quyên tiền!”
Hầu Tất Bành cười nhạo một tiếng: “Quyên tiền? Cũng đúng, Tần tổng tài đại khí thô*, chắc là ngoại trừ bỏ tiền ra thì cũng chẳng lấy ra được cái gì.”
*Tài đại khí thô: Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô t.ục.
Mạch não Đường Dục bắt đầu lệch về một bên —— Có phải hắn đang nội hàm Tần Thời Luật hay không?
Tần Thời Luật có giàu hay không cậu không biết, nhưng làm sao Hầu Tất Bành lại biết hắn khí thô*?
*AI HIỂU TỰ ĐỘNG VIẾT HOA ԅ(¯﹃¯ԅ)
15
Cậu nheo mắt nhìn Hầu Tất Bành, hắn quả nhiên có ý với Tần Thời Luật!
Đường Dục nhỏ giọng hỏi Tần Thời Luật: “Có phải hắn hay nhìn lén anh đi vệ sinh không?”
2
Tần Thời Luật: “?”
Người ta hay nói ba tuổi chênh lệch một thế hệ, lời này quả thật không phải nói chơi, kết cấu não của Đường Dục vĩnh viễn làm hắn không theo kịp.
Liêu Đông đi ra liền thấy ba người đang đứng ở cổng, càng tuyệt chính là, sắc mặt của mỗi người đều đặc sắc theo cách rất riêng.
Liêu Đông chậm rãi chạy tới: “Ôi trời, sao ba người các cậu lại đụng mặt nhau rồi, cái nghiệt duyên gì đây?”
Liêu Đông nhìn thoáng qua Hầu Tất Bành: “”Quốc hoạ” trên mặt cậu rửa sạch rồi à?”
Đường Dục nhìn mặt Hầu Tất Bành, chỗ tối hôm qua bị cậu vẽ hai con rùa có chút phiếm hồng, nhưng xác thật không còn thấy rùa nữa.
Đường Dục lẩm bẩm: “Sao có thể rửa sạch được nhỉ?”
Hầu Tất Bành lập tức chỉ vào Đường Dục: “Là cậu vẽ?”
Sáng nay hắn tỉnh dậy thì thấy hai con rùa trên mặt, hắn chà đến mức muốn rớt một tầng da, bằng không cũng không biết hôm nay làm sao ra cửa được.
Đường Dục không để ý đến hắn, cúi đầu không biết gửi tin nhắn cho ai.
Gửi tin nhắn xong, cậu ngẩng đầu hỏi Liêu Đông: “Ở đây có phòng nghỉ nào có bàn không?”
...
Hai mươi phút sau, Đoạn Sơ mang theo bút mực cùng giấy vẽ ship đến tận hội trường, Liêu Đông nhìn “trận địa” này, nhỏ giọng hỏi Tần Thời Luật: “Vị kia nhà cậu muốn làm gì vậy?”
Tần Thời Luật cảm thấy có lẽ hắn đã đoán được Đường Dục muốn làm gì, Đường Dục đây là muốn giữ thể diện cho hắn sao, nhưng từ giờ đến lúc buổi đấu giá bắt đầu chỉ còn không đến 20 phút.
Tần Thời Luật nói: “Có thể hôm nay tôi sẽ có đồ để bán, bất quá thời gian sẽ phải lùi ra sau một chút, vật phẩm của tôi dời xuống cuối cùng đi.”
“Nói giỡn hả?” Liêu Đông nhìn Đường Dục: “Bây giờ làm?”
Đường Dục đã bắt đầu hạ bút, nhìn dáng vẻ của cậu hình như là muốn vẽ tranh.
Tần Thời Luật “Ừm” một tiếng.
Liêu Đông cũng không trông cậy vào thời gian ngắn như vậy Đường Dục có thể vẽ ra được cái gì, “Hầu Tất Bành nói hắn muốn để áp chót, tôi sẽ tận lực kéo dài thời gian, nhưng mà......” Liêu Đông nhìn Đường Dục: “Liệu có kịp không?”
Tần Thời Luật: “Không biết.”
Nghe Tần Thời Luật nói không biết, Liêu Đông tức giận: “Có phải thằng ngốc Hầu Tất Bành kia lại nói cái gì hay không, cậu khuyên Tiểu Đường chút đi, bảo cậu ấy đừng phản ứng hắn là được, cũng không phải cậu không biết cái miệng thiếu đánh của Hầu Tất Bành.”
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục cầm bút lông khom người vẽ tranh, sủng nịch cười cười: “Khuyên không được, đứa nhỏ nhà tôi hơi nóng tính.”
Khách khứa bên ngoài đã đến khá đông đủ, ở trong phòng nghỉ cũng có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ ngoài hội trường, trong tiệm Đoạn Sơ còn có việc, đưa đồ cho Đường Dục xong cậu ta liền đi về trước.
Tần Thời Luật không quấy rầy Đường Dục, hắn yên lặng ngồi ở một bên, sau đó liền nghe Đường Dục gọi hắn: “Anh có thể giúp em mài mực không, em làm không kịp.”
Tần Thời Luật đứng dậy đi tới, hỏi cách mài mực, sau đó đứng ở một bên trợ giúp.
“Vẽ gì vậy?”
“Trúc Lan.”
1
Tần Thời Luật nhìn ngòi bút chấm mực lưu loát vẽ ra hình dạng, muốn hỏi cậu vì sao lại đột nhiên muốn vẽ tranh, rồi lại sợ quấy rầy đến cậu.
Đường Dục vừa vẽ vừa nói: “Trúc ngụ ý tiêu sái khiêm tốn, được coi là người nho nhã bất đồng với thói tục đời thường. Lan, trầm tĩnh cao quý, thường được so sánh với khiêm khiêm quân tử, có thể dung nạp tiểu nhân.”
Tần Thời Luật suy ngẫm ý tứ của những lời này, đột nhiên cười khẽ, đây là đang giận dỗi Hầu Tất Bành đúng không, mắng Hầu Tất Bành là tiểu nhân thấp kém, thuận tiện nâng bản thân thành quân tử cao nhã?
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục đang bình tĩnh vẽ tranh, cảm thấy dáng vẻ bụng dạ hẹp hòi kia của cậu cực kì đáng yêu, ngày hôm qua vẽ rùa trên mặt Hầu Tất Bành còn chưa đủ, hôm nay thăng cấp, đáng tiếc tên Hầu Tất Bành kia cũng như lời cậu nói, vô cùng thô tục, chưa chắc hắn xem xong đã hiểu.
Đường Dục cũng không sợ Tần Thời Luật cười cậu, cậu chính là muốn dùng tranh để so sánh với Hầu Tất Bành đấy, ai bảo hắn nói Tần Thời Luật ngoại trừ bỏ tiền thì không lấy ra được cái gì, càng quan trọng hơn chính là, hắn còn biết Tần Thời Luật “tài đại khí thô*”!
*Cho những ai chưa hiểu, ý của ẻm là ẻm tức HTB vì “biết” chồng ẻm “nhiều tiền chym to” =))))))))
3
Cậu rất tức giận!
Buổi bán đấu giá đã bắt đầu, Liêu Đông tới phòng nghỉ tìm Tần Thời Luật, Đường Dục nói: “Anh đi trước đi, em sẽ nhanh chóng vẽ xong.”
Tần Thời Luật lại nói với Liêu Đông: “Chúng tôi sẽ đến đó nhanh nhất có thể.”
Liêu Đông vừa nghe lời này liền biết đôi chồng chồng nhà bọn họ không thể tách rời nhau, “Cũng được, nhưng mà hai người phải nhanh lên, tôi vất vả lắm mới mời cậu tới được, đừng để đến cuối cùng cậu lại không xuất hiện.”
Tần Thời Luật không kiên nhẫn đuổi người: “Đừng thúc giục, cậu ra ngoài đi.”
Liêu Đông: “Rồi rồi rồi, tôi đi ra ngoài.”
Liêu Đông đóng cửa lại đi ra ngoài, Đường Dục nhìn Tần Thời Luật: “Có phải em không nên gây thêm phiền phức cho anh không?” Chỉ bởi vì cậu giận dỗi với Hầu Tất Bành, nên mới khiến Tần Thời Luật phải cùng cậu bỏ lỡ buổi đấu giá, hình như không tốt lắm.
Tần Thời Luật tiếp tục mài mực: “Em không gây phiền phức cho anh, mà em đang cho anh thể diện.”
Buổi đấu giá đã tiến hành được một nửa, một tiếng rưỡi đã trôi qua, bức Trúc Lan của Đường Dục về cơ bản đã thành hình, chỉ còn thiếu một vài nét tân trang.
Tần Thời Luật: “Đừng nóng vội, cứ chậm rãi vẽ.”
Đường Dục hết sức chăm chú vẽ một tiếng rưỡi, Tần Thời Luật liền ở bên cạnh nhìn cậu một tiếng rưỡi, qua một tiếng rưỡi này, Tần Thời Luật cảm thấy hình như hắn lại biết về cậu nhiều thêm một chút.
Viết xong hai chữ cuối cùng ở chỗ chữ kí, tay Đường Dục đều run lên vì phải vẽ gấp rút, Tần Thời Luật lấy bút trong tay Đường Dục ra, nhẹ nhàng xoa cổ tay cho cậu: “Em vất vả rồi.”
Đường Dục ngẩng đầu lên cười cười: “Cũng may còn kịp.”
Hội trường, những vật phẩm xa xỉ đắt tiền lần lượt được mang lên sân khấu đấu giá, cổ tay Đường Dục vẫn luôn được Tần Thời Luật nắm lấy xoa bóp, Tần Thời Luật cúi đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt lên tay Đường Dục, giống như hoàn toàn quên mất hắn đang tham gia một buổi đấu giá.
Đường Dục hỏi hắn: “Anh không đấu giá sao?”
Tần Thời Luật hỏi lại: “Em thích?”
Thứ đang được đấu giá vào lúc này chính là một con ngựa, nhưng cũng không thật sự dắt con ngựa lên sân khấu, mà là thay bằng một tấm ảnh, hiện tại con ngựa đang ở trại nuôi ngựa, nghe nói con ngựa này được ví như một chiếc BMW.
Đường Dục ngay cả xe cũng không biết lái, càng đừng nói tới cưỡi ngựa, cậu lắc đầu: “Em không biết cưỡi ngựa.”
Tần Thời Luật nói: “Chú có một trang trại nuôi ngựa, nếu thích thì lúc về anh dẫn em đi cưỡi.”
Con ngựa BMW được người mua đi, MC trên sân khấu đổi sang vật phẩm tiếp theo: “Sau đây là vật phẩm đến từ Tần tổng của tập đoàn Đằng Phong, là một bức tranh thuỷ mặc mang tên《Trúc Lan》, giá khởi điểm 800 vạn.”
Những người quyên góp đều sẽ có một đống lớn tiền tố cùng lý do để thể hiện sự trân quý của vật phẩm, nhưng bức tranh này là lâm thời quyết định thêm vào, người quyên góp cũng không đưa ra phần giới thiệu kỹ càng về vật phẩm, lúc MC giới thiệu cũng chỉ giới thiệu tên của bức tranh này, không có lai lịch cụ thể, thậm chí ngay cả tác giả là ai cũng không nói.
Liêu Đông ở dưới sân khấu liếc mắt ra hiệu với MC, lúc này người kia mới nói nhiều hơn vài câu.
Nhưng thời điểm MC nói đến hai chữ “Đường Tự”, Tần Thời Luật đột nhiên giơ bảng số trong tay lên: “3000 vạn.”
Người tại hội trường đều sợ ngây người......
Nếu bọn họ không nghe nhầm, vừa rồi MC nói bức tranh này là do chính hắn quyên góp, hiện tại lại ra giá mua trở về là có ý gì?
Đường Dục ngơ ngác nhìn Tần Thời Luật: “Anh làm gì vậy?”
Tần Thời Luật nói: “Muốn.”
Đường Dục cau mày nhỏ giọng nói: “Anh muốn thì lúc về em sẽ vẽ cho anh, anh đừng có tiêu tiền loạn.”
Đường Dục vừa dứt lời, bên kia lại có người ra giá: “4000 vạn. À không, 5000 vạn!”
Hội trường một trận ồn ào, có người đang hỏi bức tranh này có đáng giá nhiều tiền như vậy không, cũng có người hỏi Đường Tự có phải là một hoạ sĩ nổi tiếng không?
Sau đó liền nghe thấy người ra giá 5000 vạn giới thiệu, nói còn đầy đủ toàn diện hơn MC trên sân khấu: “Đường Tự là một hoạ sĩ có tiềm lực nhất ở trong nước lẫn ngoài nước trong 2 năm gần đây, cho đến nay, tranh của người này chỉ mới xuất hiện hai bức, một bức ở triển lãm tranh ở Phú Dương đã bị người ta giành mất rồi.”
Nói đến cũng thật khéo, hắn chính là người lần trước giành tranh với Vương Tô ở buổi triển lãm, bởi vì Vương Tô liên tục tăng giá, dáng vẻ chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, cuối cùng hắn đã từ bỏ là vì cảm thấy bức tranh đó cũng chỉ đáng giá đến số tiền kia mà thôi, sau khi trở về hắn liền hối hận, bởi vì hắn nghe nói bức tranh đó đã được bậc thầy hội hoạ Kỷ Phong Niên xem qua, hiếm khi ông đưa ra vài câu tán thưởng, cho nên giá cả của bức tranh kia lại tăng thêm vài lần.
Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục......
Hoạ sĩ có tiềm lực nhất trong lẫn ngoài nước?
Đường Dục biết vẽ tranh đã khiến Tần Thời Luật rất bất ngờ, hiện tại nghe thấy người khác đánh giá cậu như vậy, Tần Thời Luật nghi ngờ có phải bọn họ nhận nhầm người rồi không, người bọn họ đang nói đến cùng với người đang ngồi bên cạnh hắn là cùng một người sao?
Có cùng suy nghĩ với Tần Thời Luật còn có Liêu Đông, hắn biết tranh này là do Đường Dục vẽ, nếu không phải buổi đấu giá này là do nhà hắn tổ chức, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ người này là do bên chủ trì uỷ thác tới.
Vị kia của lão Tần gia có danh tiếng lớn như vậy sao? Khó trách trong thời gian gấp như vậy cũng muốn làm cho Hầu Tất Bành đẹp mặt!
Nghĩ đến đêm qua Đường Dục vẽ hai con rùa lên mặt Hầu Tất Bành...... Đáng tiếc, bị tên ngốc Hầu Tất Bành kia chà sạch, nếu không gương mặt kia của hắn sẽ đáng giá hơn vài phần.
1
Tần Thời Luật nhìn người bên cạnh vẫn bình tĩnh xem náo nhiệt, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cậu: “Bảo bối thật lợi hại.”
Đường Dục quay đầu: “Suỵt, đừng nói là em vẽ.”
Tần Thời Luật ghé sát bên tai cậu nhỏ giọng hỏi: “Chân nhân bất lộ tướng?”
Làm gì có chân nhân nào, Đường Dục cũng không biết từ khi nào bản thân lại nổi tiếng trong lẫn ngoài nước như vậy, hình như là vì bức tranh Vương Tô mua ở nước ngoài lúc trước.
Đường Dục nói: “Em sợ phiền phức.”
Tần Thời Luật gật đầu, quả thật lười đến muốn mạng, nhưng lúc giận dỗi với người khác thì lại rất cần mẫn.
Tần Thời Luật thấy có người còn thành tâm muốn mua bức tranh kia hơn cả hắn, hắn cũng không muốn vì tư tâm của riêng mình mà làm chậm trễ sự yêu thích của người khác đối với tranh của Đường Dục.
Cuối cùng, người kia dùng 5000 vạn mua bức《 Trúc Lan 》mà Đường Dục dùng không tới 2 tiếng để vẽ, Hầu Tất Bành ngồi ở phía trước chua loét hừ một tiếng: “Có gì đặc biệt hơn người, bức tranh của tôi là tranh cổ của danh sư nổi tiếng, chắc chắn bán giá cao hơn cái bức tranh nát này.”
Đường Dục không để ý tới hắn.
Người tốt nhà ai lại đi so đo với bao cỏ?
Người mua《Trúc Lan》nhận lấy bức tranh ngay lập tức, lúc muốn cuộn tròn bức tranh lại thì phát hiện nét mực trên tranh vẫn còn ướt, cẩn thận xác nhận lại mấy lần, hắn dám khẳng định vết mực đích xác vẫn chưa khô.
Hắn có chút không tưởng tượng nổi...... Bức tranh này, chẳng lẽ là vừa mới vẽ?