Đường Dục vốn tưởng rằng công ty đã có Khương Nghiêu với Thẩm Nhất Trì thì cậu có thể phủi tay ra sau màn. Kết quả một tuần này, mỗi ngày cậu đều bị Thẩm Nhất Trì gọi tới công ty. Không có chuyện lớn gì cần cậu xử lí, nhưng vẫn không chịu cho cậu nhàn rỗi.
Hôm nay cho dù có nói gì thì cậu cũng không đi, bắt đầu từ đêm qua cậu đã tắt máy, tránh để Thẩm Nhất Trì gọi tới làm phiền.
Đường Dục từ nhà ấm trồng hoa trở lại phòng, đào đào bánh trà ở trên bàn nhỏ, phát hiện chỉ còn lại một chút cặn vụn.
Cậu cầm lấy đổ ra...... Cư nhiên uống hết rồi.
Tần Thời Luật nhận được tin nhắn của Đường Dục, nói cậu với Đàm Nam Sơn đi mua trà, thấy tin nhắn cậu nói đi cùng Đàm Nam Sơn, còn là đi mua trà, Tần Thời Luật cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này Tần Thời Luật đang ở trong thư phòng của Vương Hưng Hải, hắn bảo Lê Thành tiếp tục điều tra Khương Nghiêu, Lê Thành vẫn như cũ không tra được gì, nhưng lại tra được một chuyện khác.
Các công ty dù lớn hay nhỏ ở Phú Dương đều đang phong sát Đường Lạc.
Nói là phong sát thì có chút không đúng lắm, chính xác hơn là, có người uy hiếp các công ty lớn bé ở Phú Dương, không cho bọn họ tuyển Đường Lạc.
Tuy Tần Thời Luật cũng làm chuyện tương tự, nhưng cũng không làm quá triệt để, hắn chỉ lợi dụng dư luận, nhấn mạnh Đường Lạc là con trai của Đường Vĩ Hoành.
Là con trai của một người đang đứng ở đầu ngọn gió, các công ty thông minh một chút tự nhiên sẽ không dám dùng cậu ta, Tần Thời Luật không nghĩ tới có người còn xuống tay nặng hơn cả hắn.
Chỉ là loại thủ đoạn đe doạ cưỡng chế này không phải tùy tiện người nào cũng có thể làm được.
Vương Hưng Hải ngẫm lại: “Cậu hỏi Khương Nghiêu sao, ta nhớ nhà nó không phải ở Phú Dương, hình như là Lâm Giang, những chuyện khác thì ta thật sự không rõ lắm. Chuyện nó tới công ty Tiểu Đường làm phó tổng nó có nói cho ta biết, ta cảm thấy không có vấn đề gì.”
Tần Thời Luật: “Hắn là người Lâm Giang?”
Là trùng hợp sao? Tin tức cuối cùng mà Tần Thời Luật tra được là chuyện Đường Lạc bị phong sát, người làm chuyện đó cũng ở Lâm Giang, nhân mạch của Lâm Giang dài như vậy, dài đến tận Phú Dương?
Vương Hưng Hải nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì Khương Nghiêu hẳn là người Lâm Giang, lên đại học thì nó chuyển hộ khẩu tới Phú Dương, sau khi tốt nghiệp thì nó hoàn toàn có năng lực tới thủ đô phát triển, nhưng mà nó lại không đi đâu cả, vẫn luôn ở lại nơi này.”
...
Ngoại trừ lần trước Tần Thời Luật tới tìm Đường Dục, thì đây là lần thứ hai hắn tới Đường thị.
Trong văn phòng, Khương Nghiêu cho người đi pha cà phê, Tần Thời Luật đi thẳng vào vấn đề: “Khương Bá Ngôn là gì của cậu?”
Khương Nghiêu cũng bất ngờ khi Tần Thời Luật đột nhiên đến thăm, nghe được câu hỏi này thì mặt vẫn không đổi sắc: “Vấn đề này của Tần tổng tôi nghe không hiểu.”
Đều nói người thông minh thường không quanh co lòng vòng, nhưng vẫn có một số người thông minh lại cố tình thích chơi trò trốn đông trốn tây, Tần Thời Luật cũng không ngại đôi co với hắn.
Tần Thời Luật tiếp tục hỏi: “Theo như tôi biết, chủ tịch tập đoàn Kình Hải ở Lâm Giang - Khương Bá Ngôn có một đứa con trai độc nhất, đã gần mười năm không xuất hiện ở Lâm Giang, rất nhiều người đều nói hắn ở nước ngoài, chắc là không ai biết, kỳ thật hắn ở Phú Dương đâu nhỉ?”
Nếu không phải Lâm Miễn, Tần Thời Luật sẽ không biết đến tập đoàn Kình Hải, nhiều năm như vậy, Lâm Miễn vẫn luôn như nước với lửa với một mình Khương Bá Ngôn, có lẽ là bởi vì Kình Hải cũng là hắc đạo lập nghiệp, cho dù mấy năm nay hai người chưa từng gặp mặt, nhưng cũng âm thầm phân cao thấp, ai cũng không chịu thua ai.
Khương Nghiêu đẩy đẩy mắt kính, khuôn mặt thanh tú mang theo tươi cười nhợt nhạt: “Rốt cuộc Tần tổng muốn nói cái gì?”
Tần Thời Luật nói: “Cậu là người Lâm Giang, chủ tịch tập đoàn Kình Hải tên là Khương Bá Ngôn, trùng hợp thật đấy, cậu cũng họ Khương.”
Khương Nghiêu cười, nhưng lại không nói lời nào.
Tần Thời Luật: “Gần đây có người bên Lâm Giang đã duỗi tay đến thẳng Phú Dương, cố tình nhằm vào anh họ Đường Dục, tôi không tin đây là sự trùng hợp, cậu tin không?”
Khương Nghiêu mỉm cười nói: “Vì sao lại không tin? Tin tưởng đây là sự trùng hợp cũng chẳng có ảnh hưởng gì xấu đến anh, ngược lại khi biết rõ chân tướng rồi, nói không chừng sẽ mang đến phiền phức cho bản thân đấy.”
Tần Thời Luật: “Thật trùng hợp, tôi đây không sợ nhất, chính là phiền phức.”
“Phải không?” Khương Nghiêu nâng mắt, ý cười nơi đáy mắt nhạt đi, nhìn thẳng Tần Thời Luật: “Anh điều tra tôi chỉ đơn giản là muốn biết tôi tiếp cận Đường Dục với mục đích gì đúng chứ? Nhưng tôi nhớ rõ lần trước tôi đã nói với anh, lúc trước...... tôi ở Tiêu thị.”
Giữa hai chuyện này có quan hệ gì, đáng để Khương Nghiêu nhắc tới hai lần như vậy?
Vốn dĩ Tần Thời Luật không để ý, hiện tại nghe Khương Nghiêu lần nữa nhắc tới Tiêu thị, hắn mới hơi cân nhắc một chút.
Tần Thời Luật đột nhiên nói: “Cậu tới Tiêu thị là vì Đường Dục?”
Đôi mắt dưới gọng kính kia lại lần nữa được phủ một tầng ý cười, Khương Nghiêu vẫn lảng tránh vấn đề này: “Tần tổng, anh chỉ cần biết tôi sẽ không làm tổn thương cậu ấy là được, cũng sẽ không phá hỏng chuyện tình cảm giữa hai người, đương nhiên, nếu giữa hai người có tình cảm thì mới tính.”
2
Tần Thời Luật: “......”
Tần Thời Luật nhíu mày, hắn rất khó chịu với hành vi câu trước câu sau đều phải đâm hắn một nhát của Khương Nghiêu.
1
Khương Nghiêu đi đến cửa sổ châm điếu thuốc, dáng vẻ hắn cầm điều thuốc đã hoàn toàn phá huỷ vẻ văn nhã mà hắn nguỵ trang.
Khương Nghiêu hơi nâng cằm, nhả khói thuốc ra cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào thấu kính phản ra ánh sáng chói mắt: “Tiêu Sí Hành không phải thứ tốt lành gì, tôi hy vọng anh không phải, đứa nhỏ thiện lương nên được sống vô ưu vô lự, ngài nói có đúng hay không, Tần tổng?”
Thời điểm Tần Thời Luật rời đi, Thẩm Nhất Trì cũng đang chuẩn bị đi vào, hai người chạm mặt nhau ở cửa.
Khuôn mặt Thẩm Nhất Trì ít khi nói cười, nhìn còn muốn nghiêm túc hơn Tần Thời Luật, có lệ gật đầu một cái, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra cậu ta đang chào hỏi.
Thẩm Nhất Trì đi lướt qua Tần Thời Luật, vào văn phòng Khương Nghiêu: “Hắn tới làm gì?”
Khương Nghiêu dập tắt điều thuốc trong tay, ngồi trở lại ghế: “Tuổi còn trẻ sao lại nghiêm túc như vậy, hắn tới gây sự với tôi, không liên quan đến cậu.”
Khương Nghiêu hỏi: “Cậu có việc?”
Thẩm Nhất Trì đứng ở trước bàn làm việc: “Hôm nay Đường Dục không tới.”
Khương Nghiêu không để ý: “Cậu ấy không muốn tới thì không tới, cậu cũng đừng có ép người ta phải tới mỗi ngày như vậy, Đường Dục tuyển chúng ta về là để quản lý công ty, mỗi ngày cậu đều bắt cậu ấy tới ngồi nhìn cái gương mặt bí xị kia của cậu...... A không phải, thời điểm cậu ấy tới gương mặt cậu không có bí xị như này nhỉ.”
...... Thẩm Nhất Trì thật sự không thích mấy lời này của hắn.
3
Thẩm Nhất Trì nhíu mày: “Lời nói không phải để nói như vậy, hiện tại Đường Dục đã tiếp nhận công ty, không thể lại ham chơi giống như trước kia được, huống hồ đối tượng kết hôn của cậu ấy là Tần Thời Luật, tôi nghe nói tính tình của hắn không được tốt lắm, nếu Đường Dục không biết suy tính cho bản thân thì tôi lo là sau này cậu ấy sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt Tần Thời Luật.”
Khương Nghiêu cười: “Cái này thì cậu không cần lo lắng, chuyện tình cảm giữa hai người, ai yêu nhiều hơn thì sẽ càng cúi đầu thấp hơn, Đường Dục hiển nhiên không phải là người cúi đầu.”
Thẩm Nhất Trì: “Ý của anh là Đường Dục không thích hắn?”
“Không biết, cậu cũng không cần phải mạnh mẽ xuyên tạc ý của tôi, sinh viên hàng đầu của Thanh Hoa ngay cả một câu đơn giản như vậy cũng không lý giải được sao.” Khương Nghiêu nhìn qua: “Còn nữa, tôi nhắc nhở cậu một chút, trước khi Đường Dục có ý định ly hôn, thì tốt nhất đừng có đụng vào hôn nhân của cậu ấy.”
4
Thẩm Nhất Trì cũng không nghĩ sẽ làm vậy, nhưng năm lần bảy lượt bị nhắc nhở cậu ta cũng không vui: “Anh là đang nhắc nhở thân phận của tôi sao?”
Vấn đề này hỏi có chút đúng trọng tâm, Khương Nghiêu nheo mắt cân nhắc một hồi: “Thân phận gì...... Nếu ở cổ đại mà nói, tôi như này hẳn phải gọi là gia nô nhỉ.”
3
“......” Thẩm Nhất Trì cảm thấy Khương Nghiêu có bệnh.
Khương Nghiêu cười cười, cảm thấy cái từ này có hơi khó nói, “Thôi, vẫn là “anh” dễ nghe hơn. Tóm lại, tôi vẫn sẽ ủng hộ tất cả suy nghĩ và ý nguyện của cậu ấy, còn về những người khác, tôi không quản được nhiều như vậy.”
*****
Trước khi máy bay đóng cửa khoang, Đàm Nam Sơn hỏi Đường Dục: “Cậu nói với Tần Thời Luật chưa?”
Đường Dục vừa cài đai an toàn vừa nói: “Nói rồi, tôi nói tôi đi mua trà với anh.”
Đàm Nam Sơn gật gật đầu, sau khi máy bay cất cánh, hắn nhắm mắt lại nghỉ một hồi, cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, hắn đột nhiên mở to mắt: “Cậu nói với Tần Thời Luật là cậu đi mua trà với tôi, vậy cậu có nói là đi đâu mua trà không?”
Đường Dục chớp chớp mắt, sau một lúc lâu, lắc lắc đầu.
Đàm Nam Sơn: “......”
Tôi đây có được tính là lừa bán trẻ nhỏ hay không?
Lúc máy bay hạ cánh đã hơn 5 giờ chiều, Đàm Nam Sơn bảo Đường Dục gọi cho Tần Thời Luật, Đường Dục chậm rì rì lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn ấn nửa ngày thì phát hiện hết pin.
Đàm Nam Sơn đầu đau, hắn đưa điện thoại của mình cho cậu: “Lấy của tôi gọi đi, không tìm thấy cậu vài tiếng đồng hồ chắc nó sắp phát điên rồi!”
Tần Thời Luật quả thật sắp điên rồi, hắn chạy đến nhà Lâm Miễn, nói với Lâm Miễn không biết Đàm Nam Sơn đã đưa Đường Dục đi đâu, tuy Lâm Miễn biết Đàm Nam Sơn không có khả năng bắt Đường Dục đem bán, nhưng ông vẫn gọi một cuộc điện thoại cho hắn.
Đường Dục cầm điện thoại của Đàm Nam Sơn, vừa mới chuẩn bị ấn gọi, điện thoại đã vang lên, cậu đưa điện thoại cho Đàm Nam Sơn: “Là ba anh.”
Đàm Nam Sơn tiếp điện thoại, không nằm ngoài dự liệu, Lâm Miễn một hơi hét to, hỏi hắn vì sao lại tắt máy, hỏi hắn đã dẫn Đường Dục đi đâu.
Đàm Nam Sơn đưa điện thoại ra xa: “Mắng xong chưa? Mắng xong thì con đưa điện thoại cho Đường Dục, ba cũng mắng cậu ấy một trận đi?”
Đường Dục lắc đầu lui về phía sau, cậu không muốn bị mắng đâu.
Đàm Nam Sơn đưa điện thoại cho Đường Dục, Đường Dục cự tuyệt một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, “Alo, con là Đường Dục.”
Đầu dây bên kia đã đổi thành Tần Thời Luật: “Em ở đâu?”
Nghe được giọng của Tần Thời Luật, Đường Dục nhẹ nhàng thở ra: “Em với Đàm Nam Sơn tới thủ đô mua trà.”
Tần Thời Luật: “......”
Không thể trách Đường Dục không nói chuyện rõ ràng, chỉ có thể trách hắn không nghĩ kĩ, Đường Dục nói đi mua trà, thì hắn thật sự cho rằng cậu chỉ tùy tiện ra ngoài mua bao trà, kết quả, cư nhiên ngồi máy bay đến mấy tiếng tới thủ đô để mua?
Tần Thời Luật thở dài: “Sao anh lại không biết thủ đô sản xuất trà nhỉ?”
Đường Dục nói: “Thủ đô không sản xuất trà, nhưng thủ đô có người sưu tầm trà, không nói chuyện với anh nữa, em có chút đói bụng rồi.”
Bảo bối đã nói như vậy, Tần Thời Luật thật sự chẳng có biện pháp nào, “Em đưa điện thoại cho Đàm Nam Sơn đi.”
Đàm Nam Sơn nhận điện thoại thì nghe Tần Thời Luật nói: “Lần sau nếu có đi đâu thì anh có thể báo một tiếng rồi mới dẫn em ấy đi được hay không?”
Đàm Nam Sơn cạn lời: “Lần này là cậu ấy nói đã nói với em nên anh mới dẫn đi mà.”
Tần Thời Luật không biết nên nói cái gì nữa, so với lần trước để lại tờ giấy mà còn giấu trong vỏ gối thì quả thật lần này cậu có nói với hắn, nhưng nói chuyện mà chỉ nói một nửa là cái tật xấu gì đây?
1
Hôm nay tới nơi đã muộn, Đàm Nam Sơn dẫn Đường Dục đi tìm khách sạn, thời điểm nhận phòng, Đường Dục không cẩn thận đụng vào chiếc vali phía sau.
“Xin lỗi.” Đường Dục nhẹ giọng xin lỗi người phía sau, bởi vì chỉ thoáng đụng nhẹ một chút nên cậu cảm thấy không có vấn đề gì lớn, cũng không ngẩng đầu nhìn người phía sau.
Người phía sau nhìn chằm chằm cái đầu tròn xoe của cậu, nói một tiếng “Không sao”, hình như còn cười khẽ khi nói hai từ kia.
Đường Dục vừa muốn quay đầu xem người kia cười cái gì thì Đàm Nam Sơn đã nhét thẻ phòng vào tay cậu: “Đây là phòng của cậu.”
Đường Dục cầm thẻ phòng đi theo Đàm Nam Sơn, lúc vào thang máy mới nhớ tới tiếng cười ở sau lưng vừa rồi.
Người kia cười cái gì vậy? Cậu xin lỗi rất buồn cười hả?
Đường Dục nhìn lưng mình phản chiếu qua mặt gương trong thang máy, cũng không dính thứ gì mà.
Đàm Nam Sơn thấy cậu xoay người nhìn tới nhìn lui, hỏi cậu: “Nhìn gì vậy?”
Đường Dục nói: “Nhìn xem có phải dính dơ gì hay không, vừa rồi có người cười tôi.”
Đàm Nam Sơn nhìn nhìn lưng cậu: “Vẫn ổn mà, cũng không có chỗ nào dơ, có lẽ người ta đang cười chuyện khác.”
Đường Dục gật gật đầu, cảm thấy cũng có thể là vậy.
Ngày hôm sau Đàm Nam Sơn dẫn Đường Dục đến một trà lâu, ông chủ nơi này còn sưu tầm nhiều bánh trà hơn Đàm Nam Sơn, biết Đường Dục đến mua để uống, phản ứng của ông chủ giống hệt Đàm Nam Sơn lúc trước.
“Hai ngày nữa sẽ có một bữa tiệc phẩm trà, ở đó nhất định sẽ có càng nhiều trà tốt hơn.”
Kế hoạch ban đầu của Đàm Nam Sơn là hôm nay mua trà xong sẽ mang Đường Dục về trả cho Tần Thời Luật, giữ người này ở trong tay nhiều thêm một ngày thì hắn sẽ có cảm giác nguy hiểm hơn một phần, kết quả Đường Dục không nói hai lời đã gật đầu, nói muốn tham gia tiệc phẩm trà.
Đàm Nam Sơn đỡ trán: “Cậu tự gọi điện thoại nói với Tần Thời Luật đi, nó đồng ý thì cậu mới được ở lại.”
Đường Dục không biết Tần Thời Luật có đồng ý hay không, lỡ như hắn không đồng ý thì sao?
Cậu đưa ra một chủ ý tồi tệ: “Chúng ta đều tắt máy là được rồi.”
Đàm Nam Sơn: “......” Vậy đến lúc đó tôi còn sống không?
Đàm Nam Sơn gọi cho Tần Thời Luật, điện thoại Tần Thời Luật cư nhiên tắt máy...... A, đúng là một đôi, loại chuyện như tắt máy này cũng có thể nghĩ ra cùng lúc.
Ba tiếng sau, Đàm Nam Sơn nhận được điện thoại của Tần Thời Luật, hỏi bọn họ đang ở khách sạn nào.
Đàm Nam Sơn kinh ngạc: “Không phải chứ, đừng nói với anh là em đến thủ đô rồi nha?”
Tần Thời Luật mới vừa xuống máy bay, hiện tại còn đang ở sân bay: “Anh bắt cóc đứa nhỏ nhà em, em còn không được tới?”
3
Đàm Nam Sơn cạn lời: “Anh có thể bán cậu ấy đi hả? Có phải d.ục vọng khống chế của em quá mạnh rồi không?”
Vừa mới dứt lời, bên tai liền truyền đến thanh âm ríu rít vui vẻ của Đường Dục: “Tần Thời Luật tới sao?”
1
Đàm Nam Sơn nhìn cậu một cái, d.ục vọng khống chế của Tần Thời Luật mạnh cái gì, đây rõ ràng là “kẻ muốn cho người muốn nhận” mà.
Đàm Nam Sơn đưa điện thoại cho cậu: “Ừ, nó tới tìm cậu.”
Đường Dục vui vẻ tiếp điện thoại: “Alo, Tần Thời Luật, anh ăn cơm chưa, em với Đàm Nam Sơn đang ăn cơm, nhà hàng này nấu thịt dê đặc biệt ngon, anh muốn tới ăn cùng hay không.”
Đàm Nam Sơn bưng ly nước lên uống một ngụm, hắn đột nhiên có chút hâm mộ Tần Thời Luật.
Đường Dục nói chuyện xong thì trả điện thoại cho Đàm Nam Sơn, Đàm Nam Sơn nhắn tin cho Dư Nhạc Dương, hỏi cậu có muốn tới thủ đô chơi hay không.
Dư Nhạc Dương chụp một tấm hình đang dạy các bạn nhỏ vẽ tranh ở Cung Thiếu Niên:【Thấy không, thiếu niên đầy nhiệt huyết đang bận rộn làm việc, không giống ông già nào đó suốt ngày đi lang thang khắp nơi.】
4
*****
Tần Thời Luật lấy danh nghĩa đi công tác chạy tới thủ đô, bồi Đường Dục một buổi trưa, ngày hôm sau Đường Dục muốn đi dạo chợ đồ cổ với Đàm Nam Sơn, Tần Thời Luật phải thu xếp công việc, không có biện pháp đi theo bồi cậu.
Đàm Nam Sơn hỏi Tần Thời Luật: “Giữa trưa có thể cùng ăn cơm không?”
Tần Thời Luật áy náy nhìn Đường Dục: “Chỉ sợ không thể.”
Đàm Nam Sơn “xuỳ” một tiếng: “Vậy em tới làm gì?”
Đường Dục nói: “Tới bồi tôi ngủ.”
Đàm Nam Sơn: “......”
3
Đường Dục nói bồi cậu ngủ cũng chỉ đơn thuần là ngủ, đột nhiên thay đổi chỗ ở sẽ làm cậu mất ngủ, nhưng nếu có Tần Thời Luật ở bên cạnh thì cậu sẽ ngủ rất ngon.
Nhìn vẻ mặt Đàm Nam Sơn như bị nghẹn cẩu lương, Tần Thời Luật cười cười xoa đầu Đường Dục: “Đừng kí.ch thích cẩu độc thân.”
Đường Dục sửa lại: “Hắn không phải cẩu độc thân, lúc ở Miến Giang hắn còn hôn Dư Nhạc Dương.”
Lúc này đổi thành Tần Thời Luật kinh ngạc, hắn nhìn về phía Đàm Nam Sơn: “Thật hay giả?”
Đàm Nam Sơn cũng ngẩn ra: “Sao tôi lại không biết tôi từng hôn Dư Nhạc Dương?”
Thấy hắn không thừa nhận, Đường Dục nghĩ hắn muốn lừa dối Dư Nhạc Dương: “Anh đừng có nói dối, tôi với Vương Từ tận mắt nhìn thấy, lúc ở hội trường đấu giá hai người đã hôn nhau trước mặt mọi người.”