Tới ngoại ô phía Tây phải dãi nắng dầm mưa, đi theo đội khảo cổ lại vất vả, Tần Thời Luật cho rằng Đường Dục lười biếng khẳng định chỉ đi hai ngày là sẽ không chịu nổi chạy về, nhưng không nghĩ tới Đường Dục lại có thể đi liên tục suốt 2 tuần, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, mặt mày dính đầy tro bụi.
+
Buổi tối Đường Dục đổ nửa chai tinh dầu vào bồn tắm, nằm ở bên trong đắp mặt nạ, Tần Thời Luật sợ cậu ngủ quên bên trong nên ngồi ở một bên bồi cậu.
"Mệt thì ngày mai đừng đi nữa."
Đường Dục híp mắt hữu khí vô lực nói: "Không được, ngày mai em muốn đi."
Ở một nơi bụi bặm đào đất chọc tro, chỉ có Đường Dục mỗi ngày đều ăn mặc sạch sẽ giống như tiểu thiếu gia tới thị sát, mấy ngày đầu có một số người đều xa lánh cậu, nhưng Đường Dục trước nay vẫn luôn trì độn ở phương diện này, nếu không phải có Vương Tô ra mặt, chính cậu cũng không biết bản thân bị xa lánh.
Về sau mỗi ngày cậu đều đi theo Vương Tô, có một lần đội khảo cổ của giáo sư dẫn bọn họ đi phân tích tình huống dưới lòng đất, Đường Dục ở bên cạnh tùy tay vẽ một bản vẽ, bị giáo sư Mã nhìn thấy, còn trưng dụng.
Dưới sự che chở của giáo sư Mã, địa vị của Đường Dục đột nhiên trở nên tốt hơn, đôi khi giáo sư Mã còn tự mình dẫn theo cậu đi quan sát, ngay cả thẻ công tác lâm thời của cậu cũng đổi thành thẻ công tác lâm thời của đội khảo cổ.
Đường Dục thích nghịch đất, đi theo những công nhân kỹ thuật cầm xẻng nhỏ moi moi đào đào, một ngày rất nhanh đã trôi qua, ngoại trừ có chút dơ có chút nắng, Đường Dục cũng không cảm thấy vất vả chút nào.
Tần Thời Luật cũng không nhất định không cho cậu đi, mà là nhóc con này mỗi tối trở về đều là dáng vẻ mệt muốn chết, ngâm mình ở trong bồn tắm hơn một giờ, sau khi ra ngoài thì lập tức ngã lên giường ngủ mất, vốn dĩ thân thể đã không có bao nhiêu thịt, qua nửa tháng này lại gầy đi một vòng.
Tần Thời Luật vẩy vẩy nước trong bồn tắm: "Ngày mai nghỉ ngơi một ngày được không?"
Đường Dục nhắm mắt lại lắc đầu: "Không được."
Đã mệt thành như vậy còn không chịu nghỉ ngơi, Tần Thời Luật thật sự tò mò bé trứng lười thường ngày đi đâu mất rồi?
1
Tần Thời Luật di chuyển tay từ chân cậu hướng lên trên, hai người đã rất lâu chưa làm, Đường Dục bị Tần Thời Luật trêu chọc liền có phản ứng.
Cậu mở to mắt nhìn Tần Thời Luật, vành tai hơi ửng đỏ, giọng cũng trở nên nhão nhão dính dính: "Tần Thời Luật."
Tần Thời Luật lột mặt nạ đắp trên mặt cậu xuống: "Muốn?"
Thân thể của Đường Dục cũng thành thật giống miệng của cậu, gật gật đầu: "Muốn."
......
Thời điểm kết thúc, Đường Dục cũng không biết đã qua bao nhiêu giờ, cậu mệt đến không được, một câu cũng không oán giận nổi đã ngủ mất.
Ngày hôm sau Vương Tô tới đón, phát hiện hai chân cậu có chút không linh hoạt, Vương Tô hỏi: "Chân cậu làm sao vậy?"
Đường Dục kiên cường lắc đầu: "Tôi không sao."
Mấy ngày gần đây Tần Thời Luật đều dậy sớm cùng Đường Dục, mỗi ngày hắn đều tiễn cậu với Vương Tô đi rồi mới đi làm, nhìn Đường Dục đi đường khập khiễng như vậy, Tần Thời Luật có chút hối hận.
Vì muốn cậu chịu ở nhà nghỉ ngơi một ngày nên tối hôm qua hắn cố ý làm lâu thêm chút, nếu là ngày thường thì cậu đã sớm nằm liệt trên giường không chịu dậy, nhưng hôm nay vẫn ngoan cố muốn đi.
Hắn hỏi Đường Dục: "Hôm nay thật sự không ở nhà nghỉ ngơi?"
Đường Dục đối với một số chuyện vẫn khá cố chấp, cậu lắc đầu: "Không được."
Tần Thời Luật ngữ khí bất thiện hỏi Vương Tô: "Đội khảo cổ của cậu thiếu em ấy thì không làm được?"
Vương Tô không thể hiểu được vì sao hắn lại đột nhiên hung dữ: "Không phải, bận rộn nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng tìm được đường vào, chắc cậu ấy muốn đi xuống dưới nhìn thử."
Rốt cuộc Đường Dục vẫn đi cùng Vương Tô, trong lòng Tần Thời Luật có chút lo âu không nói nên lời, không biết vì sao, hắn cảm thấy Đường Dục nghe lời, nhưng hình như cậu cũng không nghe lời hắn tới vậy, mỗi ngày lúc tạm biệt hắn rời đi đều giống như đi làm đạo nghĩa không thể chối từ.
Buổi chiều, Tần Thời Luật đang chuẩn bị gọi cho Đường Dục hỏi cậu có chỗ nào không thoải mái hay không, Lê Thành đột nhiên xông vào.
Tần Thời Luật vẫn đang gọi điện thoại, bên trong vang lên tiếng bíp kéo dài, một lúc lâu vẫn không có người tiếp, hắn nhìn Lê Thành: "Phía sau có sói đuổi theo à?"
Lê Thành không rảnh quan tâm đến lời trêu chọc của hắn, vội la lên: "Tần tổng, Tây giao bên kia xảy ra chuyện rồi."
Sắc mặt Tần Thời Luật biến đổi, lập tức đứng bật dậy: "Cậu nói cái gì?"
Tần Thời Luật thật sự là miệng quạ đen, buổi sáng vừa nghĩ có thể xảy ra chuyện gì hay không, hiện tại liền thật sự xảy ra chuyện.
Đường Dục muốn xây công viên trò chơi ở Tây giao, Tần Thời Luật đã tìm người qua bên đó làm quy hoạch, thuận tiện phân phó quan sát động tĩnh của đội khảo cổ.
Vừa rồi người ở bên đó gọi cho Lê Thành, nói phía bên đội khảo cổ xảy ra sự cố, lối vào vừa mới mở ra hôm nay đột nhiên sụp xuống, vài người bị mắc kẹt ở bên trong.
Tim Tần Thời Luật đều muốn ngừng đập, hắn sững người hai giây, đẩy ghế ra chạy ra ngoài.
...
Thời điểm Tần Thời Luật chạy tới Tây giao, phía bên này đã trở nên vô cùng hỗn loạn, xe cứu thương cùng các phóng viên nghe tin đã hoàn toàn vây kín nơi này.
Lực lượng cứu hộ đang đào lối vào đã bị sụp của ngôi mộ, quả nhiên có người bị chôn vùi ở bên trong, nghe nói giáo sư của đội khảo cổ dẫn người đi xuống, còn có vài công nhân kỹ thuật.
Không biết là ai đứng bên cạnh Tần Thời Luật nói một câu: "Còn có cậu thiếu gia mỗi ngày đều chạy tới đây nữa, tôi thấy cậu ấy cũng đi theo giáo sư Mã xuống dưới."
Thiếu gia...... Trong đầu Tần Thời Luật "ong" một tiếng......
"Tần tổng!" Lê Thành gọi hắn một tiếng, bất đắc dĩ thở dài.
Tần Thời Luật vọt tới chỗ lực lượng cứu hộ đang đào lối vào bị sụp, hắn không có bất cứ công cụ nào, hai tay không ngừng đào, nhân viên cứu hộ ở bên cạnh cố gắng kéo hắn ra vài lần đều bị hắn đẩy ra.
"Vị tiên sinh này, anh đừng gấp, chỉ là sụp lối vào mà thôi, bên trong không có sụp, hẳn là không có việc gì đâu, anh ở đây là đang trì hoãn chúng tôi cứu viện, mời anh nhường chỗ một chút được không?"
Tần Thời Luật không chịu đi, phía sau lưng đột nhiên bị người chọt chọt hai cái, Tần Thời Luật đột nhiên vung mạnh tay ra phía sau: "Cút ngay!"
"Tần tổng." Lê Thành hoảng sợ, vội vàng đỡ Đường Dục vừa bị xô ngã dậy.
Vừa rồi lúc Tần Thời Luật xông qua bên kia, Lê Thành đã nhìn thấy Đường Dục ở bên trong một chiếc xe cứu thương gần đó, Lê Thành thấy không ngăn được hắn, liền chạy qua chỗ Đường Dục nói Tần Thời Luật đang tìm cậu, Đường Dục mới băng bó được một nửa đã nhảy từ trên xe cứu thương xuống, kết quả vừa mới lại đây, còn chưa nói được câu nào đã bị đẩy ngã.
Tần Thời Luật thấy rõ người phía sau, lập tức giành lấy Đường Dục từ trong tay Lê Thành, hai tay gắt gao bắt lấy vai cậu: "Có bị thương hay không?"
Lần đầu tiên Đường Dục nhìn thấy Tần Thời Luật hung hãn như vậy, thật đáng sợ, giống như thật sự hoá thành đại vai ác điên cuồng trong tiểu thuyết, phảng phất giây tiếp theo sẽ lập tức bóp ch.ết nhân vật phụ chết yểu là cậu.
Đường Dục rụt vai không dám nói lời nào, Tần Thời Luật lại tưởng chuyện sụp mộ đã doạ đến cậu, hắn kéo người vào trong ngực: "Không sao không sao, đừng sợ, anh ở đây."
Đường Dục dựa vào ngực Tần Thời Luật, tiếng tim đập đinh tai nhức óc trong ngực hắn như hoà làm một với tiếng tim đập điên cuồng vì bị doạ sợ của cậu —— thịch thịch thịch, từng nhịp từng nhịp đều đặn chồng lên nhau.
Tim cậu đập nhanh là do bị Tần Thời Luật dọa, vậy tim Tần Thời Luật đập nhanh như vậy là vì cái gì?
Đường Dục chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hàm dưới căng chặt của Tần Thời Luật, hắn đang sợ hãi sao? Đại vai ác cũng biết sợ?
Cánh tay Tần Thời Luật hơi nới lỏng, cúi đầu, trong mắt đều là nôn nóng cùng lo lắng, hắn nhìn Đường Dục, lại phát hiện ánh mắt Đường Dục nhìn hắn là một loại ánh mắt trước nay hắn chưa từng thấy qua, Tần Thời Luật có chút hoảng.
Hắn mở miệng, giọng nói mang theo run rẩy rất nhỏ: "Xin lỗi bảo bối, anh không biết là em, em đột nhiên đứng sau lưng anh, anh cho rằng em vẫn đang bị chôn bên trong, có phải em bị ngã rồi không, có chỗ nào bị thương không, xin lỗi, anh không có cố ý đẩy em."
Tần Thời Luật quá luống cuống, hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn.
"Em không sao."
Từ khi Đường Dục đến thế giới này đã không có hy vọng xa vời rằng sẽ có người thật sự quan tâm mình, cậu phải luôn chuẩn bị sẵn sàng để bản vệ bản thân, nhưng lại không ngờ người mà cậu sợ hãi nhất lại vì lo lắng cho cậu mà hai tay đều phát run.
Đường Dục vốn muốn an ủi hắn, nhưng chính cậu cũng bị dọa sợ, cậu xoa xoa mông: "Vừa rồi anh làm em sợ, hung dữ quá đi."
Tần Thời Luật hối hận muốn chết: "Xin lỗi em, anh không nên hung dữ như vậy."
Đường Dục lắc đầu: "Em tha thứ cho anh."
Tần Thời Luật lần nữa kéo người vào trong lòng, hắn cúi đầu, cằm đặt lên vai Đường Dục: "Em làm anh sợ chết mất."
Lần trước lúc ở Miến Giang Tần Thời Luật cũng dựa vào cậu như vậy, Đường Dục rất thích cảm giác được dựa vào làm bả vai nặng trĩu này, giống như chỉ cần Tần Thời Luật tỏ ra yếu thế trước mặt cậu thì bóng ma mà đại vai ác tạo cho cậu sẽ giảm bớt một phần.
Cậu vòng tay ôm eo Tần Thời Luật, dùng má cọ cọ mặt hắn: "Đừng sợ, em không sao, vốn dĩ em định đi xuống cùng giáo sư Mã, nhưng sau đó phát hiện quên lấy bản vẽ nên giáo sư Mã bảo em ra ngoài lấy, em mới vừa đi ra thì lối vào liền sụp, em té ngã nên mới bị thương."
Tần Thời Luật nghe được lời này cũng không cảm thấy an tâm, hắn buông Đường Dục ra, kéo tay cậu, trên tay Đường Dục quấn băng gạc, vừa rồi còn bị hắn đẩy ngã, phía trên dính thêm một lớp đất.
Tần Thời Luật không biết tình huống phía dưới băng gạc như thế nào, quấn từ lòng bàn tay đến cổ tay, thoạt nhìn rất nghiêm trọng, Tần Thời Luật muốn phủi đất dính trên băng gạc xuống nhưng lại sợ làm cậu đau nên không dám đụng vào: "Sao lại té ngã, còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Đường Dục chỉ chỉ đầu gối.
Tần Thời Luật cong lưng chuẩn bị kiểm tra đầu gối, liền nghe Đường Dục nhỏ giọng nói: "Đều tại anh, chân em mềm nhũn nên mới té ngã."
Tần Thời Luật ngồi xổm ngẩng đầu nhìn cậu, Đường Dục phồng má, Tần Thời Luật ý thức được cậu nói cái gì, lại cười không nổi: "Ừm, tại anh hết, là do anh không tốt."
Nghe thấy Tần Thời Luật chủ động nhận sai, Đường Dục lại ngượng ngùng vì vu khống người ta.
Cậu quả thật mềm chân nên mới té ngã, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, cậu mới vừa ra ngoài thì lối vào sụp xuống, tiếng sập lớn làm cậu hoảng sợ, lúc quay đầu lại thì không nhìn thấy cục đá dưới chân nên bị vấp, cả người lập tức ngã xuống.
Nhìn Tần Thời Luật đang ngồi xổm bên chân cẩn thận xắn ống quần cậu lên, Đường Dục nói: "Thật ra cũng không hoàn toàn là lỗi của anh, là do em vội vàng chạy ra không nhìn đường nên bị vấp cục đá té ngã."
Tần Thời Luật không quan tâm có phải cậu vì mình nên mới té ngã hay không, nhìn thấy hai đầu gối Đường Dục đều bị trầy chảy máu, Tần Thời Luật nhíu mày: "Em không đau sao?"
Đường Dục bị vết thương trên đầu gối doạ sợ, "....... Đau."
Từ nhỏ đến lớn Đường Dục chưa từng bị thương, cậu cảm thấy hẳn là bản thân cậu rất sợ đau, không biết vì sao, rõ ràng rất đau, nhưng cậu lại cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
Tần Thời Luật đứng lên: "Lê Thành, lái xe tới đây, đi bệnh viện."
Lê Thành vừa lúc không muốn đứng ở chỗ này ăn cẩu lương, xoay người đi thập phần nhanh nhẹn.
Đường Dục vừa nghe nói muốn đi bệnh viện, lập tức lùi về phía sau một bước: "Em không đi, nhóm người Vương Tô còn đang ở bên trong chưa ra được, em muốn ở đây chờ bọn họ ra ngoài."
Tần Thời Luật trực tiếp bế ngang cậu lên: "Không cần chân nữa đúng không? Bị thương thành thế này còn có tâm tình đi quản người khác."
Đường Dục duỗi chân: "Em không đi, em không đi."
Thấy Tần Thời Luật không chịu dừng lại, Đường Dục lập tức há miệng cắn lên cổ hắn.
Tần Thời Luật hít một hơi: "Đường Dục!"
Đường Dục ý thức được bản thân đang làm gì, vội vàng buông miệng ra, giống như mèo con bị doạ sợ cúi đầu, "Em xin lỗi, anh đừng nóng giận, em không cắn anh nữa."
Tần Thời Luật không tức giận, ngược lại, trong khoảnh khắc vừa rồi khiến hắn cẩn thận suy nghĩ lại một chuyện mà từ trước đến giờ hắn vẫn luôn mơ hồ chưa từng nghiêm túc suy nghĩ.
Mấy tháng nay Đường Dục vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, làm hắn có cảm giác như đang nằm mơ, hết thảy đều phát triển quá mức tốt đẹp, ngược lại có chút hư ảo, nhưng ở giây phút vừa rồi, khoảnh khắc Đường Dục cắn xuống mới khiến hắn bỗng nhiên hiểu ra, một Đường Dục tuỳ hứng mới thật sự là cậu.
Cái loại tức giận này chỉ là một thủ đoạn nhỏ như lén lút không chừa cơm cho hắn, là chuyện mà cậu cố gắng kìm nén mới có thể làm, nhưng trừ lần đó ra, ngay cả một chút tình tình nhỏ cậu cũng không có.
"Đường Dục." Tần Thời Luật nhìn cậu, "Em có thể cắn anh."
Đường Dục sửng sốt: "Hả?"
Tần Thời Luật nói: "Em không vui thì cứ nổi giận với anh, em không muốn làm chuyện gì thì có thể nói với anh, em tức giận hay buồn rầu cũng có thể nói với anh, có thể phát tiết lên người anh, cắn anh cũng được, đánh anh cũng được, đừng giữ ở trong lòng."
8
Tần Thời Luật không muốn một con rối gỗ, hắn chỉ muốn người sống, từ mười mấy năm trước, chỉ một cái liếc mắt đã làm hắn ghi tạc bóng dáng cậu bé ấy vào trong lòng, nhưng sau cái nhìn năm ấy, mỗi người bọn họ đều sống mười tám năm khác nhau, Đường Dục không biết hắn, hắn cũng không biết gì về Đường Dục.
6
Hắn đã từng có ý định nhốt cậu vào lồng sắt giống như chim hoàng yến, nhưng bé chim nhỏ lại tự mình bay đến, đậu trên vai hắn chủ động thân cận, hắn cho rằng chim nhỏ rất ngoan, nhưng hắn đã quên, chim trời sinh biết mổ người.
Đường Dục nghe được lời này thì có chút bối rối, cậu nhìn Tần Thời Luật, hoài nghi có phải bản thân đã cắn hắn đến hỏng rồi không?
Đường Dục nhìn thoáng qua dấu răng trên cổ hắn, vội vàng dùng tay lau sạch nước miếng trên đó, cậu sợ hãi bảo đảm: "Về sau em sẽ không bao giờ cắn anh nữa, không bao giờ."
"Không được." Ngữ khí Tần Thời Luật rất nghiêm túc, kiên trì nói: "Có thể cắn."
Đường Dục: "......"
Tui, tui không dám mà.
Đường Dục thấy Tần Thời Luật nghiêm túc, không giống như tức giận cố ý hù dọa, cậu lại nhìn dấu răng trên cổ Tần Thời Luật, hình như cắn hơi mạnh, Đường Dục dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ: "Anh không tức giận sao?"
Tần Thời Luật ôm cậu đến một chiếc xe cứu thương, những người cần được cứu vẫn đang bị chôn bên dưới nên mấy chiếc xe cứu thương đều trống không, Tần Thời Luật dìu cậu ngồi xuống, hôn lên cái trán lấm lem bụi đất: "Anh không tức giận, em không cần phải ngoan như vậy, em có thể tùy hứng, chỉ cần em không rời khỏi anh, em muốn làm gì cũng được."
Đường Dục bán tín bán nghi, lại có chút động tâm: "Thật không?"
Như vậy có nghĩa là cho dù cậu không nghe lời cũng có thể không chết? Cậu có chút nghi ngờ có phải tác giả cuốn tiểu thuyết này cố ý bôi đen Tần Thời Luật hay không, cậu cảm thấy đại vai ác cũng không "hư" đến vậy.
Nhìn ánh mắt sáng ngời của cậu, Tần Thời Luật cảm thấy mình đoán đúng rồi, hắn chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt cậu: "Thật."
Đường Dục vẫn không quá tin tưởng: "Vậy em không muốn tới công ty anh, có thể chứ?"
Tần Thời Luật: "Có thể, nhưng có thể thỉnh thoảng đến bồi anh được không, một mình anh ở công ty thật sự rất nhàm chán."
Nghe giọng điệu này của Tần Thời Luật, Đường Dục không nói nổi lời cự tuyệt, thầm nói thỉnh thoảng thì thỉnh thoảng.
Đường Dục nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai, cậu lại nói: "Em không thích ở trong phòng tắm, đứng mỏi quá."
1
Tần Thời Luật cười khẽ: "Được, nhưng trong phòng tắm rất tiện, thỉnh thoảng chúng ta làm ở trong đó được không?"
Đường Dục bị ngữ khí thương lượng của Tần Thời Luật dụ dỗ: "Vậy thỉnh thoảng cũng được."
Tần Thời Luật cảm thấy bé ngốc này thật dễ dỗ, hắn hỏi: "Còn yêu cầu gì nữa không?"
Đường Dục nói: "Hiện tại em không muốn đi."
Tần Thời Luật thuận theo cậu: "Vậy không đi nữa, anh gọi bác sĩ tới đây băng bó cho em."
Đường Dục không ngờ Tần Thời Luật thật sự đồng ý, tròng mắt cậu xoay chuyển, quyết định đề ra một yêu cầu quá mức hơn: "Em còn muốn mô tô bự."
2
Tần Thời Luật nhéo mặt cậu: "Cái này thì không được, quá nguy hiểm."
Đường Dục chơi xấu: "Vừa rồi anh còn nói em muốn gì cũng được."
Tần Thời Luật xoa xoa đầu cậu: "Chuyện nguy hiểm thì không được."
Tần Thời Luật gọi nhân viên y tế tới băng bó cho Đường Dục, nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng chính là người vừa nãy băng bó cho Đường Dục: "Lúc nãy mới băng được một nửa cậu đã chạy mất, chạy vội vàng như vậy tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì."
Đường Dục nhìn Tần Thời Luật, đột nhiên có chút ngượng ngùng: "Không xảy ra việc gì." Cậu cũng không cảm thấy mình vội vàng, cậu có vội vàng sao? Chắc bác sĩ nói bừa rồi.
1
Bác sĩ nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tần Thời Luật khi nhìn vết thương của Đường Dục, làm sao còn không hiểu, cô cười cười: "Được rồi, chồng chồng son nị nị oai oai, vừa rồi nhìn thấy hai người ở đây, tôi cũng không có mặt mũi đi tới."
Xử lý xong vết thương trên chân Đường Dục, bác sĩ dặn dò Tần Thời Luật: "Vết thương này của cậu ấy có chút nghiêm trọng, hẳn là không tổn thương đến xương cốt, nếu không yên tâm thì sau khi trở về có thể tới bệnh viện chụp X-quang, còn nữa, mấy ngày tới không nên chạm vào nước, ngày mai nhớ thay thuốc."
Tần Thời Luật gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ."
Nữ bác sĩ xử lí vết thương cho Đường Dục xong liền ra ngoài nhường chiếc xe này cho bọn họ, Đường Dục còn đang không vui vì Tần Thời Luật không chịu mua mô tô bự, miệng dẩu thật cao.
Tần Thời Luật tránh vết thương trên chân cậu, hôn lên miệng nhỏ một cái: "Anh đang thi bằng lái mô tô, chờ lấy được bằng lái sẽ dẫn em đi mua xe, em không lái được, anh có thể chở em đi, đừng tức giận."
Nghe vậy, Đường Dục không thể tưởng tượng nhìn hắn: "Anh muốn thi bằng lái mô tô?"
Tần Thời Luật nhéo nhéo cằm cậu: "Anh nói rồi, em muốn làm gì cũng có thể nói với anh, nếu anh làm được chắc chắn sẽ giúp em làm, làm không được cũng sẽ tận lực giúp em."
Đường Dục nhìn Tần Thời Luật, trong lòng đột nhiên dâng lên môt loại cảm xúc không thể nói rõ, không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận đó là gì, liền nghe thấy nhân viên cứu hộ kêu to: "Thông, đào thông rồi!"
Đường Dục bị phân tâm, cậu ôm cổ Tần Thời Luật rồi bò lên người hắn: "Tần Thời Luật anh ôm em đi xem."
Lê Thành ở trong xe đợi nửa ngày cũng không đợi được boss nhà mình dẫn người tới, hắn chạy lại tìm người, không biết xui xẻo kiểu gì lại nhìn thấy Đường Dục giống như con khỉ bò lên ngọn núi Nga Mi Tần Thời Luật.
Nhìn boss nhà mình nâng "con khỉ" đi xa, Lê Thành nhịn không được trợn trắng mắt.