Cửa tiểu khu, Đường Dục lên một chiếc xe việt dã, còn chưa kịp ngồi vào đã nghe thấy Lý Hi Nhã ngồi ở ghế lái phụ nói: “Gặp mặt cậu khó thật đấy, không phải sinh bệnh thì đi du lịch.”
Lý Hi Nhã đến tìm cậu hai lần, một lần cậu bị bệnh, lúc sau đến tìm thì cậu lại đi Miến Giang.
Đường Dục lấy ra hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Lý Hi Nhã, “Đây là quà tôi mua ở Miến Giang, tặng hai người.”
Đường Dục có mắt chọn đồ cổ rất tốt, chọn trang sức cũng không hề kém, hai chiếc vòng mã não đỏ có tỉ lệ cực kì hoàn mĩ, không trang trí gì, đơn giản trang nhã, quan trọng nhất chính là, hai chiếc vòng này giống nhau như đúc.
Cát Phi nhìn thoáng qua vòng tay, ý vị thâm trường cười: “Có tâm.”
Cát Phi không nói cảm ơn, mà là có tâm, nói như thế làm Lý Hi Nhã có chút ngượng ngùng.
Lý Hi Nhã quay đầu lại oán giận nhìn Đường Dục một cái — Cậu làm vậy cũng quá rõ ràng rồi, tôi còn chưa có bắt đầu theo đuổi mà cậu đã tặng vòng tay cặp rồi, sao cậu lại như vậy hả?!
Đường Dục làm sao hiểu được, cậu chỉ không biết món quà nào mới thích hợp với nữ cảnh sát đẹp trai như Cát Phi, vừa lúc nhìn thấy hai chiếc vòng tay có chất lượng tương đương nên mới mua về.
Đường Dục: “Cô mau đeo vào thử xem.”
Lý Hi Nhã cầm lấy một cái đeo lên cổ tay, Cát Phi duỗi tay ra: “Giúp tôi đeo vào.”
Lý Hi Nhã nhìn cô một cái, Cát Phi nhướng mày, gương mặt cực kì đẹp trai.
Lý Hi Nhã cầm lấy chiếc vòng còn lại đeo lên cho cô, Cát Phi lại đặt tay lên vô lăng, bởi vì đang lái xe, cổ tay áo bị rút lên lộ ra chiếc vòng tay màu đỏ giống hệt chiếc trên cổ tay Lý Hi Nhã.
Lý Hi Nhã không hiểu sao lại đỏ mặt, cô nhắn tin cho Đường Dục:【Cậu làm gì vậy, có phải quá rõ ràng rồi không?】
Đường Dục không hiểu ý cô lắm:【Cô không thích sao?】
Lý Hi Nhã:【...... Mẹ nó! Thích.】
Ý Đường Dục hỏi là cô có thích vòng tay hay không, Lý Hi Nhã lại cho rằng cậu hỏi có phải cô không thích đeo vòng giống Cát Phi hay không, cô quay đầu dựng ngón cái với Đường Dục, dùng khẩu hình nói: “Cao nhân.”
Đường Dục: “?”
Tôi không cao nha, tôi mới 1m7 mà.
Giữa trưa ba người cùng đi ăn cơm, buổi chiều Cát Phi còn phải đi làm, trước khi về, Lý Hi Nhã hỏi Đường Dục: “Cậu muốn chụp hình chung với Tiểu Phi không?”
Hai mắt Đường Dục sáng lên: “Có thể chứ?”
Cát Phi cười nói: “Đừng để chồng cậu thấy là được, tôi sợ tôi đánh không lại hắn.”
Cát Phi chỉ nói giỡn, nhưng Đường Dục lại tin là thật, cậu chụp hình với Cát Phi, lúc phát lên vòng bạn bè thì chặn không cho Tần Thời Luật nhìn thấy.
【Hình ảnh】Chị gái đẹp trai, hút nước miếng* ~
*Bản gốc: 吸溜. Lên gg nó dịch bú, mút làm em hú hồn( ̄。。 ̄)
*****
Đường Dục không để các cô đưa về, cậu tự mình bắt xe về nhà, từ trên taxi xuống, Đường Dục cúi đầu gửi tin nhắn cho Lý Hi Nhã, đang muốn đi vào cổng tiểu khu, đột nhiên nghe thấy có người gọi một tiếng......
“Anh!”
Đường Dục không có em trai, quá khứ hay hiện tại đều không có, cho nên không nghĩ tiếng “anh” này là đang gọi mình, cậu không ngẩng đầu đi vào bên trong, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, sau đó bị một người từ phía sau giữ chặt cánh tay.
“Anh.”
Đường Dục hoảng sợ, quay đầu lại nhìn người mới gọi cậu là “anh”: “Cậu gọi tôi?”
Phương Lộc Minh gật gật đầu: “Anh còn nhớ em không?”
Đường Dục cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu.
Tầm mắt xoay vài vòng trên mặt người kia, Đường Dục thầm đánh giá, lớn lên không tệ, thích hợp làm minh tinh.
Phương Lộc Minh buông tay ra, có chút mất mát nói: “Chắc là anh không nhớ em rồi, lúc trước trong câu lạc bộ đêm chúng ta chỉ nhìn nhau từ xa, em nghe Quách thiếu nói anh cảm thấy em có tiềm năng, hiện tại hắn chịu sắp xếp tài nguyên cho em là nhờ có anh.”
Nói đến câu lạc bộ đêm Đường Dục liền nhớ ra, cậu lớn đến từng này chỉ mới tới nơi đó đúng một lần, cậu nhìn Phương Lộc Minh: “Cậu là cái người ngồi lên đùi chồng tôi?”
1
Phương Lộc Minh vội vàng xua tay phủ nhận: “Không có không có, em không có ngồi lên đùi Tần tổng, em thậm chí còn chưa chạm vào hắn.”
Đường Dục “a” một tiếng: “Cậu tìm tôi có việc sao?”
Phương Lộc Minh sợ cậu hiểu lầm, lập tức giải thích: “Xin lỗi anh, hôm đó em không cố ý tiếp cận Tần tổng đâu, em vào công ty đã 5 năm, công ty vẫn luôn không cho em cơ hội, buổi tối hôm đó Quách thiếu mang chúng em tới, nói chỉ cần chúng em có thể tìm được một cái đùi vàng nguyện ý đầu tư cho mình thì sau này chúng em không cần phải lo vấn đề tài nguyên nữa, em nghe người khác nói Tần tổng đến nên mới mạo muội đi thử một chút.”
5 năm, lãng phí thời gian tươi đẹp nhất của một thiếu niên, Phương Lộc Minh cự tuyệt sự sắp xếp của công ty nên trên cơ bản công ty đã từ bỏ cậu ta, cậu ta lớn lên không tệ, lúc Quách thiếu chọn người để dẫn theo đã chọn trúng cậu ta, ngày đó chắc cậu ta bị ấm đầu nên mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Phương Lộc Minh biết dù cậu ta có giải thích bao nhiêu cũng vô ích, cậu cúi đầu: “Hôm nay em tới là muốn cảm ơn anh, nếu không có anh, Quách thiếu sẽ không nâng đỡ và cho em nhiều tài nguyên như vậy, gần đây em được sắp xếp rất nhiều lịch trình, ngày mai sẽ đi nơi khác đóng phim, cho nên em muốn tới đây chính miệng nói một tiếng cảm ơn với anh, nếu quấy rầy thì em thật sự xin lỗi.”
Vóc dáng Phương Lộc Minh cao hơn Đường Dục, cậu ta cúi đầu, đỉnh đầu thẳng tắp rõ ràng trước mặt Đường Dục, áy náy nhưng cũng rất thản nhiên.
Đường Dục thấy cậu ta chân thành như vậy, cổ vũ nói: “Đóng phim cho tốt, tôi chờ xem phim truyền hình cậu diễn, chờ đến khi cậu nổi rồi thì nhớ phải ký tên cho tôi đó.”
Phương Lộc Minh ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn cậu: “Anh......”
Đường Dục hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Phương Lộc Minh vội vàng trả lời: “23 ạ.”
Đường Dục gật đầu: “Cậu quả thật nên gọi tôi là anh.”
Phương Lộc Minh cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Dạ anh.”
Đường Dục nhìn Phương Lộc Minh, gương mặt có tướng làm ngôi sao, thật sự rất đẹp.
Phương Lộc Minh lấy điện thoại ra: “Anh, chúng ta có thể thêm phương thức liên hệ không? Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh, chờ sau này nếu em thật sự nổi tiếng, em sẽ mời anh tham gia các loại lễ trao giải.”
Đường Dục chưa tham gia lễ trao giải bao giờ, cậu cảm thấy chủ ý này không tệ, nói không chừng còn có thể thấy thêm nhiều minh tinh.
Cậu thêm bạn tốt Phương Lộc Minh, Phương Lộc Minh rất vui, cậu ta đội mũ lưỡi trai lên: “Anh, vậy em đi trước đây.”
“Chờ một chút.” Đường Dục gọi cậu ta lại, “Có thể chụp một tấm ảnh không? Về sau cậu nổi tiếng tôi sẽ cầm tấm ảnh này tới nhận người.”
Phương Lộc Minh cầu còn không được, cậu ta cúi người, đứng phía sau Đường Dục, Đường Dục giơ điện thoại đối diện với hai người, chụp một tấm ảnh chung.
Phương Lộc Minh: “Anh, có thể gửi ảnh cho em được không?”
Đường Dục nói: “Có thể.”
Đường Dục phát ảnh chụp chung với Phương Lộc Minh lên vòng bạn bè.....
4
【Hình ảnh】Em trai đẹp trai, hút nước miếng ~
1
*****
Tần Thời Luật đang xem văn kiện trong văn phòng, điện thoại vang lên, là Vương Hành gọi tới.
Hắn tiếp điện thoại, nghe Vương Hành hỏi: “Sao Đường Dục lại như vậy, cậu ấy hút nước miếng, ai làm cậu ấy chảy nước miếng mà hút?”
4
Tần Thời Luật không thể hiểu nhìn điện thoại một cái, sau khi xác định là Vương Hành, hắn hỏi: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Vương Hành lo chuyện bao đồng nói: “Cậu không thấy trên vòng bạn bè của Đường Dục sao, cậu ấy đăng ảnh của ai vậy, cậu bình tĩnh như vậy làm tôi cảm thấy như hai người vừa mới ly hôn.”
Tần Thời Luật nhíu mày: “Bớt đánh rắm đi.”
Tần Thời Luật mở vòng bạn bè của Đường Dục, nhưng không thấy đăng bất cứ cái gì.
Tần Thời Luật nói: “Ảnh gì, sao tôi không thấy?”
Vương Hành hơi ngưng lại: “Cậu không thấy? Một tấm cũng không thấy?”
Tần Thời Luật refresh lại trang, vẫn không thấy gì, bài đăng cuối cùng của Đường Dục là một thứ giống như gạt tàn thuốc.
Tần Thời Luật nói: “Không có.”
“...... Nhóc con này giỏi, còn biết chặn cậu trước khi đăng.” Vương Hành xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: “Cậu chờ một chút, tôi chụp màn hình cho cậu xem.”
12
Vương Hành thao tác rất nhanh, ngày thường cũng không thấy hắn sấm rền gió cuốn như vậy, Tần Thời Luật nhìn tấm ảnh Vương Hành gửi tới, cau mày.
Trong hai tấm ảnh, Đường Dục đứng gần trông rất thân thiết với người còn lại, cái gì mà chị gái em trai, rồi cái từ “đẹp trai” kia, còn dám hút nước miếng?
Đường Dục trước nay chưa từng hút nước miếng với hắn!!!
7
Vương Hành nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, cái cậu “em trai đẹp trai” này có phải là cái người buổi tối hôm đó chạy tới câu dẫn cậu hay không? Vợ cậu cũng thật hào phóng, còn có thể chơi với cậu ta.”
Người hôm đó trông như thế nào Tần Thời Luật cũng chưa thấy rõ, hắn không chắc có phải hay không.
Vương Hành hỏi: “Tôi nghe nói gần đây Quách thiếu bỏ ra không ít lực nâng “em trai đẹp trai” này lên, cậu thật sự đầu tư cho cậu ta hả?”
Tần Thời Luật còn chưa có điên đến mức đó: “Không có.”
Vương Hành vẫn là lần đầu tiên thấy hắn nói chuyện không giữ lời: “Vậy sao đêm hôm đó cậu nói sẽ đầu tư cho cậu ta?”
Tần Thời Luật: “Dỗ Đường Dục.”
Đường Dục nói muốn xem cậu ta diễn phim truyền hình, cậu ta có thể diễn hay không Tần Thời Luật không quan tâm, nhưng nói dễ nghe để dỗ Đường Dục vui vẻ thì hắn lại cực kì quan tâm.
Vương Hành một trận cạn lời: “Cậu đến mức này luôn?”
Tần Thời Luật cảm thấy bản thân có thể làm nhiều hơn nữa, hắn nói: “Cậu chưa kết hôn, cậu không hiểu.”
Vương Hành đau phổi: “Được rồi được rồi, kết hôn thì ghê gớm lắm sao, cậu nói thì tự cậu biết, chứ người khác đâu có biết cậu đang dỗ người, cậu không đầu tư cho cậu ta, nhưng Quách thiếu bên kia lại tin là thật, tôi nghe nói gần đây Quách thiếu cho cậu ta không ít tài nguyên, đây là muốn nâng người lên, cậu không sợ đến lúc đó cậu ta thật sự nổi tiếng sao?”
Tần Thời Luật không sao cả: “Cậu ta nổi hay không nổi thì liên quan gì đến tôi?”
Tần Thời Luật nhìn hai người đứng sát nhau trong ảnh chụp, hàm răng nghiến thật chặt: “Cậu ta nổi cũng được, nhưng nổi cũng không được trắng trợn xuất hiện ở trước mặt Đường Dục, còn dám chụp ảnh chung với em ấy!”
Vương Hành không đoán được Tần Thời Luật lại là dạng mạch não này, hắn quả thật bội phục đến cực điểm: “Được, tôi phục rồi, gặp gỡ đôi chồng chồng nhà cậu đúng là đụng phải “đại vận“.”
*****
Buổi tối Tần Thời Luật về đến nhà, dì Trương nói Đường Dục đang ở trong thư phòng vẽ tranh.
Thư phòng lầu hai, đẩy cửa ra liền thấy Đường Dục đang đứng khom lưng sau bàn, trên tay là cây bút lông không biết mua bao nhiêu tiền, hai bên góc giấy bị chặn bởi hai con sư tử vàng, còn có cái “gạt tàn thuốc” đã xuất hiện trên vòng bạn bè của cậu.
Đường Dục vẽ rất nghiêm túc, không phát hiện Tần Thời Luật tiến vào, Tần Thời Luật đứng ở cửa nhìn cậu hồi lâu mới gõ gõ cửa.
Đường Dục ngẩng đầu, “Anh về rồi?”
Tần Thời Luật đi đến trước bàn, nhìn bức tranh trên bàn, “Vẽ gì đó?”
Đường Dục: “Tùy tiện vẽ thôi.”
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục, nhớ tới tấm ảnh buổi chiều Vương Hành gửi cho hắn, kết hôn lâu như vậy, hình như bọn họ đều chưa từng công khai chuyện này ra ngoài.
Tần Thời Luật vòng đến phía sau Đường Dục, cánh tay vòng lấy eo cậu: “Bảo bối, điện thoại em đâu, chúng ta chụp hình đi.”
1
Đường Dục quay đầu nhìn hắn: “Vì sao?”
Tần Thời Luật tì cằm lên vai cậu: “Không vì sao cả.”
Tần Thời Luật sờ loạn trong túi Đường Dục, Đường Dục bị sờ ngứa, cậu vặn người nói: “Đừng sờ, điện thoại ở trong phòng, dùng điện thoại anh chụp đi.”
Tần Thời Luật không chịu, hắn buông Đường Dục ra: “Dùng điện thoại của em, anh đi lấy.”
Tần Thời Luật lấy điện thoại tới, Đường Dục đang dọn bàn, lúc nãy cậu vẽ tranh nên dọn hết đồ của Tần Thời Luật đi, lúc này đang đặt trở về chỗ cũ.
Tần Thời Luật đi tới, vớt eo cậu kéo về, hắn ngồi trên ghế, ôm Đường Dục ngồi trên đùi mình.
Tần Thời Luật đưa điện thoại cho cậu, Đường Dục cầm điện thoại lại chậm chạp không mở camera: “Có thể đổi phòng bên cạnh thành thư phòng được không, em không thích dọn bàn đâu.”
Nếu trong nhà có người hầu để cậu sai sử thì còn được, nhưng trong nhà chỉ có một người lớn tuổi là dì Trương, Đường Dục cảm thấy xài chung một thư phòng quá phiền phức.
“Có thể.” Tần Thời Luật gõ gõ điện thoại cậu: “Mau chụp.”
Đường Dục không biết vì sao hắn lại đột nhiên muốn chụp ảnh chung với cậu, cậu giơ điện thoại đối diện với mặt hai người, không đợi Tần Thời Luật làm ra biểu cảm gì Đường Dục đã ấn chụp.
“Chụp rồi, muốn em gửi cho anh không?” Đường Dục chụp xong cũng không thèm liếc mắt tới một cái.
Tần Thời Luật bắt lấy tay cậu, click mở ảnh chụp, trong ảnh, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, Đường Dục cũng không cười đẹp như lúc chụp chung với người khác.
Tần Thời Luật nói: “Tấm này không đẹp, chụp lại đi.”
Đường Dục kiên nhẫn chụp thêm một tấm nữa, Tần Thời Luật kén cá chọn canh, vẫn nói không đẹp.
Đường Dục nhíu mày, tiếp tục chụp.
Chụp liên tiếp bảy tám tấm, cánh tay Đường Dục có chút mỏi.
Tần Thời Luật nhíu mày: “Sao em không cười?”
Câu này nghe có chút quen thuộc, Đường Dục nhớ hôm bọn họ đi chụp ảnh kết hôn, cậu cũng hỏi hắn giống hệt như vậy.
Đường Dục nhìn ảnh chụp, lại nhìn Tần Thời Luật...... Ảnh chụp Tần Thời Luật cười, tuy rằng không rõ ràng, nhưng xác thật có cười, ngược lại biểu tình cậu lại như có lệ.
Thấy Tần Thời Luật giống như không vui, Đường Dục vội vàng ôm cổ hắn: “Chụp lại lần nữa.”
Tần Thời Luật nhéo eo trừng cậu: “Em thử xụ mặt lần nữa xem.”
Đường Dục nhe răng cười cười với hắn, giơ điện thoại lên, mắt híp lại, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Không biết vì sao, Tần Thời Luật nhìn Đường Dục trong điện thoại, cứ luôn cảm giác có chỗ nào đó không giống, tuy cậu thường xuyên cười với hắn như vậy, nhưng đối với người ngoài, cho dù là với người Vương gia hay là Đàm Nam Sơn, cậu đều không cười như vậy.
Tần Thời Luật không nghĩ nhiều, chỉ xem như nụ cười này là Đường Dục dành riêng cho hắn.
6
Đường Dục hỏi: “Tấm này được không?”
Tần Thời Luật ôm eo cậu kiểm tra tấm ảnh trên điện thoại, “Ừm, đăng đi.”
Đường Dục ngẩn người: “Đăng cái gì?”
Tần Thời Luật nói: “Đăng lên vòng bạn bè.”
Đường Dục nghi hoặc: “Tại sao?”
Cậu không muốn đăng ảnh của Tần Thời Luật cho lắm, cảm giác kì kì.
Nghe cậu hỏi tại sao, Tần Thời Luật liền nhìn cậu một cái: “Em cảm thấy tấm ảnh này xấu?”
Cánh tay Đường Dục đều sắp gãy đến nơi rồi, làm sao dám nói xấu: “Em cảm thấy khá đẹp.”
Tần Thời Luật: “Vậy tại sao không đăng lên vòng bạn bè?”
Đường Dục: “......” Vậy tại sao đẹp thì phải đăng?
Tần Thời Luật khăng khăng muốn cậu đăng, nếu nói không đăng chắc chắn hắn sẽ tức giận, Đường Dục cũng không muốn giằng co với hắn, đăng tấm ảnh vừa chụp lên vòng bạn bè.
Đang muốn ấn nút đăng, Tần Thời Luật bất ngờ nắm lấy tay Đường Dục: “Không viết chút gì sao?”
Đường Dục trái lo phải nghĩ, rốt cuộc đã hiểu.
Chắc chắn là hắn muốn có danh phận trên vòng bạn bè của cậu!
Đường Dục đánh mấy chữ — Chồng tôi.
Lúc muốn đăng lên Tần Thời Luật lại hỏi: “Đẹp trai không?”
Đường Dục nhìn hắn một cái, không hề nghi ngờ nói: “Đẹp trai.”
Tần Thời Luật dùng cằm hất hất về phía điện thoại.
Đường Dục đã hiểu, lại thêm vài chữ vào — Chồng tôi thật đẹp trai.