Sáng sớm, Dư Lạc Dương đã vác bản mặt oán giận đến tìm Đường Dục, vụ đánh nhau đã qua lâu rồi, vết bầm tím trên mắt Dư Lạc Dương đã tan hết, chỉ là vẻ mặt này của cậu ta vẫn quen thuộc như cũ.
Cái mũi của Dư Lạc Dương dí sát đến trước mặt Đường Dục: “Tại sao cậu tắt máy?”
Đường Dục đã tắt máy mấy ngày liền rồi, lần nào Dư Lạc Dương gọi điện qua cũng không được, lại đúng lúc tới cuối tuần nên Dư Lạc Dương không có thời gian đến tìm cậu.
Hôm nay là thứ ba, Đường Dục tò mò hỏi: “Cậu không có việc gì sao?”
Dư Lạc Dương bực mình nói: “Cậu nghĩ tôi là cậu sao, cả ngày chơi bời lêu lổng!”
Đường Dục: “...” Không phải cậu cũng như vậy à?
Dư Lạc Dương hừ một tiếng với cậu: “Tôi dạy vẽ tranh ở Cung Thiếu Niên, cuối tuần nào cũng phải lên lớp!”
Đường Dục ngẫm nghĩ một chút: “Cuối tuần trước chúng ta vẫn còn đi Đàm Phượng Lâu.”
Dư Lạc Dương đảo trắng mắt, chỉ vào mặt mình nói: “Đó là bởi vì tôi bị thương, chẳng lẽ cậu để tôi vác con mắt tím bầm đi dạy các em nhỏ vẽ tranh hả?”
Đường Dục nhìn mặt cậu ta...Hình như thực sự không được tốt lắm.
Chỉ thấy giọng nói đang gào lên của Dư Lạc Dương bỗng dưng ngừng lại, ánh mắt cậu ta lướt qua người Đường Dục, nhìn về phía người đàn ông đang đi từ trên tầng xuống.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy ông chồng trong truyền thuyết của Đường Dục, trông không giống lắm với ảnh chụp trong giấy đăng ký kết hôn.
Nói thế nào nhỉ...Nhìn người thật có vẻ không dễ chọc cho lắm.
Dư Lạc Dương cảm thấy có một luồng hơi lạnh phả vào mặt, làm cho cậu ta không nhịn được nhớ đến lần đầu nhìn thấy mẹ chồng của Đường Dục ở đồn công an...Thật đúng là mẹ con ruột với nhau mà!
Tần Thời Luật tỉnh dậy không thấy Đường Dục anh ôm trong lòng đâu, xuống tầng thì thấy trong nhà có thêm một người, còn là giới tính nam, vì vậy mới sáng sớm tinh mơ, tâm trạng của Tần Thời Luật đã không tốt rồi, chỉ thấy anh nhìn Đường Dục nói: “Em lại đây.”
Đường Dục đi đến chỗ anh. Người đàn ông độc đoán mạnh mẽ Tần Thời Luật kéo Đường Dục ôm vào lòng anh, in xuống môi cậu một nụ hôn: “Hôn chào buổi sáng.”
Không phải ngày nào hai người bọn họ cũng hôn chào buổi sáng, lúc tâm trạng Tần Thời Luật không vui thì sẽ không có, tâm trạng anh quá tốt thì sẽ đổi từ hôn sang làm việc khác, hơn nữa từ trước đến giờ bọn họ chưa từng thân mật trước mặt thím Trương.
Đường Dục sửng sốt, đẩy anh ra nói: “Có người đó.”
Chính vì có người nên anh mới hôn em đấy, đây là tuyên bố chủ quyền đó, em có hiểu không?
Tần Thời Luật cầm tay cậu không buông, liếc mắt nhìn Dư Lạc Dương đang đứng ở cửa: “Bạn của em à?”
Đường Dục không nhận ra thái độ thù địch của anh, gật gật đầu: “Ừm, cậu ấy tên Dư Lạc Dương, cậu ấy đến tìm tôi chơi.”
Dư Lạc Dương? Hình như anh đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Chủ tịch Tần bận trăm công nghìn việc, căn bản không nhớ được người ngủ say như heo chết ở phòng trà lúc trước.
Tần Thời Luật nhìn lại lần nữa, Dư Lạc Dương lập tức đứng thẳng: “Chào, chào ngài, tôi là bạn của Đường Dục.”
Tần Thời Luật: “...”
Tại sao phải dùng ngài!!!
Đang nhắc nhở anh lớn tuổi sao?!
Vì vậy Tần Thời Luật vẫn trưng ra vẻ mặt khó coi với Dư Lạc Dương, anh hỏi Đường Dục trong lòng anh: “Em muốn ra ngoài?”
Dư Lạc Dương nhận thấy tính chiếm hữu của ông chủ lớn này có chút đáng phải suy ngẫm, ý chí cầu sống nháy mắt tràn đầy trong đầu cậu ta: “Không không không, không ra ngoài, mấy ngày nay cậu ấy tắt máy, tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì nên đến xem thử, không có ý định dẫn cậu ấy ra ngoài đâu.”
Ánh mắt Tần Thời Luật nhìn cậu ta kiểu “coi như cậu biết điều“.
Dư Lạc Dương thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì sao nhưng cậu ta cảm thấy ông chồng này của Đường Dục rất đáng sợ.
Vốn dĩ Dư Lạc Dương muốn tìm Đường Dục đi chơi, kết quả lại bị Tần Thời Luật - chồng Đường Dục dọa cho một trận, nên cậu ta không dám rủ Đường Dục đi chơi nữa, vì vậy Dư Lạc Dương chỉ có thể ngồi nói chuyện phiếm với Đường Dục một lát rồi dặn dò cậu mở máy, sau đó thì đi về.
Dư Lạc Dương rảnh rỗi nhàm chán, tự mình đi dạo phố cổ, hôm nay không phải cuối tuần nên phố cổ không có người, khi đi qua Đàm Phượng Lâu, Dư Lạc Dương nhàn rỗi không có việc gì làm liếc mắt nhìn vào trong một cái, đúng lúc nhìn thấy Đàm Nam Sơn đi từ bên trong ra.
“Yô.” Đàm Nam Sơn nhìn thấy cậu lại nhớ đến tần suất cậu giật mí mắt lần trước: “Sao hôm nay chỉ có một mình cậu thôi?”
Dư Lạc Dương mồm nhanh hơn não nói: “Làm sao, anh còn định lừa tiền cậu ấy nữa à?”
Đàm Nam Sơn đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói anh lừa tiền, chỉ thấy anh chậc một tiếng: “Lần trước tôi bảo cậu lên mạng tra giá tiền của hộp trà rồi mà, cậu không tra à?”
Dư Lạc Dương vẫn canh cánh trong lòng chuyện Đường Dục tiêu hơn một triệu mua hộp trà kia: “Tại sao tôi phải tra, ai biết anh nói thật hay giả chứ.”
Người Đàm Nam Sơn quen biết đều là dạng tiêu xài phung phí, nên anh chưa gặp ai đau lòng hộ người tiêu tiền bao giờ cả.
Thấy thằng nhóc con này không khách khí gì với mình, Đàm Nam Sơn lấy tay búng trán cậu ta một cái rồi nói: “Tôi nhàn rỗi không có việc gì sao mà đi lừa cậu hả? Một mình cậu lang thang ở đây làm gì, đến chỗ tôi uống trà đi.”
Dư Lạc Dương lùi về sau một bước: “Tôi mới không thèm đi, tôi không có tiền, anh đừng nghĩ lừa gạt tôi.”
“Tôi mời, không đào tiền của cậu.” Đàm Nam Sơn xoa đầu cậu, giống như trêu chọc trẻ con: “Đi thôi, tôi cũng đang buồn chán, đi nói chuyện với tôi một lát.”
“Nói chuyện cái mông ý...” Lời còn chưa nói xong, phần sau gáy Dư Lạc Dương đã bị Đàm Nam Sơn túm lấy, cậu ta giãy dụa: “Bỏ tôi ra, ông già thối này!
Đàm Nam Sơn ngừng lại: “Ông già?”
Dư Lạc Dương híp mắt nhìn Đàm Nam Sơn: “Làm sao, không phục hả? Nhìn mặt anh đầy râu rậm, trông còn già hơn cả ông nội tôi.”
Nghe vậy, Đàm Nam Sơn liếʍ liếʍ răng hàm, dùng sức bóp gáy cậu ta một cái: “Được lắm, vậy thì phụng bồi ông nội uống trà đi, cháu trai ngoan.”
Dư Lạc Dương: “...” Ông nội anh!!!
Ngoài miệng Dư Lạc Dương nói không muốn, nhưng vào trong phòng trà rồi lại ăn không ít điểm tâm với uống không ít trà với, cậu ta chưa ăn sáng đã đi tìm Đường Dục, kết quả bị chồng Đường Dục dọa chạy mất, ngay cả bữa cơm cũng không ăn ké được.
“Người hung dữ như vậy, cũng không biết cậu ấy vừa ý anh ta chỗ nào.”
Dư Lạc Dương nhét nốt miếng bánh hạt dẻ cuối cùng vào miệng, ấy vậy mà cậu ta vẫn còn chưa kể lể dìm hàng người ta xong, người không biết còn tưởng chồng Đường Dục làm ra chuyện gì tội ác tày trời với cậu ta cơ.
Đàm Nam Sơn yên tĩnh uống trà, nghe cậu ta lải nhải: “Thật sự đáng sợ như vậy sao, hay là cậu nhát gan?”
Dư Lạc Dương trừng to hai mắt: “Tôi nhát gan? Tôi bảy tuổi đã dám ở bãi tha ma rồi, anh dám không?”
Đàm Nam Sơn lắc đầu cười cười: “Lúc tôi bảy tuổi điều kiện trong nhà cũng ổn.”
Dư Lạc Dương ngẫm nghĩ một lúc lâu mới hiểu câu này của Đàm Nam Sơn là có ý gì, cậu ta cãi lại: “Điều kiện nhà tôi cũng tốt lắm.”
Đàm Nam Sơn cười cậu ta load chậm: “Vậy không có chuyện gì sao cậu phải ở bãi tha ma?”
Dư Lạc Dương bị Đàm Nam Sơn chọc giận đến khô cả cổ, chỉ thấy cậu ta uống một ngụm trà to nói: “Đây gọi là so sánh, so sánh đó anh có hiểu không? Có được đi học không thế?”
Đàm Nam Sơn thấy cậu nhóc này rất thú vị, không ngừng “ríu ra ríu rít”. Vóc dáng Dư Lạc Dương nhỏ bé, Đam Nam Sơn không nhìn ra cậu ta bao nhiêu tuổi, hỏi trực tiếp chỉ sợ cậu ta sẽ không nói: “Cậu vừa nói bạn cậu đã kết hôn, cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Nghe vậy, Dư Lạc Dương liếc mắt với anh ta hỏi: “Anh muốn làm gì? Tôi khuyên anh đừng có ý đồ gì với cậu ấy.” Nói xong, bỗng dưng Dư Lạc Dương vỗ bàn một cái: “A, tôi biết rồi!”
Đàm Nam Sơn có dự cảm câu tiếp theo của cậu ta không phải lời gì hay ho, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu biết cái gì rồi?”
Chỉ thấy Dư Lạc Dương chỉ vào Đàm Nam Sơn, hai mắt trừng thật lớn như hai cái đèn pha ô tô nói: “Tôi biết rồi, lần trước anh cố ý bán trà thật đắt là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu ấy! Có phải anh mơ tưởng cậu ấy không? Anh thật nham hiểm!”
Đàm Nam Sơn: “...”
Đàm Nam Sơn anh sống đến ngần này tuổi rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh phải câm nín như vậy, thậm chí anh còn nghi ngờ có phải bản thân anh già thật rồi không, sao mạch não anh lại không ở cùng tần số với cậu ta vậy?
Đàm Nam Sơn nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, thì là do cậu ấy cực kỳ muốn cái hộp trà đó nên tôi mới bán.”
Dư Lạc Dương hừ một tiếng: “Vậy thì sao, anh bán giá cao như vậy cho cậu ấy cũng có thể khiến cậu ấy cả đời này đều không thể quên được rồi, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có ý đồ gì với cậu ấy, mặc dù cậu ấy đẹp lại còn ngốc, nhưng cậu ấy đã kết hôn rồi, chồng cậu ấy cũng rất đáng sợ, nếu anh dám có tâm tư lệch lạc thì sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đâu!”
...Thế mà cậu ta lại không thấy ngại khi nói người khác ngốc?
Đàm Nam Sơn thấy cậu ta rất ngốc thì có.
Sau khi hùng hổ chửi mát người ta xong, Dư Lạc Dương còn muốn ăn bánh uống trà của người ta. Chỉ thấy Đàm Nam Sơn kéo cái tay đang chuẩn bị duỗi ra lấy bánh ngọt trên đĩa của cậu ta lại, thấy vậy Dư Lạc Dương sửng sốt, vừa định nói Đàm Nam Sơn keo kiệt, thì nghe thấy anh ta nói: “Tôi thấy người cả đời không quên được chính là cậu đó? Làm sao, bạn cậu mua trà của tôi, cậu định nhớ tôi cả đời à?”
Dư Lạc Dương “a” một tiếng: “Cả đời là cái rắm gì! Hơn một triệu đó, tôi sẽ nhớ mãi đến lúc thiên hoang địa lão!
***
Đường Dục khởi động lại điện thoại, “ting ting ting ting” âm báo hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Bỏ qua những cuộc gọi nhỡ từ số máy lạ, thì có tin nhắn của Dư Lạc Dương, có của Tần Nguyên, còn có của Vương Từ.
Vương Từ nói anh trai cậu ta đã về rồi, muốn gặp cậu.
Đường Dục không biết tại sao anh trai của Vương Từ lại muốn gặp cậu, nhưng nghĩ đến anh trai Vương Từ một lần mua hai bức tranh của cậu, cũng coi như là khách hàng trung thành của cậu, thôi thì đi gặp tri ân khách hàng cũng là chuyện nên làm, vì thế cậu đồng ý với Vương Từ về chuyện đi gặp mặt anh trai của cậu ta.
Tần Nguyên gửi tin nhắn nói bức tranh chữ kia của cậu đã bán đi rồi, giá tiền không thấp, Đường Dục không nhịn được nghĩ, chắc không phải lại là anh trai Vương Từ mua chứ?
Đường Dục đồng ý đi gặp mặt anh trai Vương Từ, chỉ thấy rất nhanh sau đó Vương Từ gọi điện đến, ba người họ đều rất rảnh rỗi, nên hẹn gặp nhau vào buổi trưa hôm nay luôn.
Tần Thời Luật biết cậu đi gặp Vương Từ cũng không nói gì, mặc dù trông Vương Từ không đáng tin lắm, nhưng gia giáo nhà họ Vương nghiêm khắc, không sợ làm hư Đường Dục.
Trong phòng ăn riêng, Vương Tô vừa nhìn một cái liền nhận ra Đường Dục: “Là cậu?”
Lần trước gặp nhau ở Đàm Phượng Lâu, Vương Tô có ấn tượng rất sâu với cậu, thật không ngờ cậu vậy mà là “Đường Tự”, chẳng trách lúc nhìn thấy bức tranh kia cậu lại có phải ứng lớn như vậy.
Vương Tô mới trở về từ Lâm Giang tối hôm qua, vừa về đến nhà đã được ông cụ nhà bọn họ báo cho biết có người giải được bàn cờ trong nhà rồi, sau đó ông cụ còn khoe với anh ta tranh chữ mà Đường Dục tặng.
Liếc mắt qua một cái, Vương Tô chỉ cảm thấy bức tranh chữ này viết rất đẹp, nhưng tỉ mỉ xem xét lại nhìn ra đầu mối khác.
Chữ mà Đường Dục tặng cho ông cụ Vương không cùng kiểu chữ với bài thơ đề trên bức “Mẫu đơn đình” kia, nhưng kiểu chữ ở phần lạc khoản đề tên của hai bức lại giống nhau. Mấy ngày nay gần như lúc nào Vương Tô cũng mở to hai mắt nghiên cứu bức tranh kia, anh ta đã thuộc nằm lòng mỗi một chữ đề bên trên tranh, mặc dù tên trên bức tranh chữ còn chưa được viết đầy đủ, nhưng chữ “Đường” kia anh ta vẫn nhận ra được.
Vương Tô gấp gáp muốn gặp người viết bức tranh chữ này.
Vương Tô hối hận đến xanh cả ruột.
Biết thế anh ta đã không đi Lâm Giang, bỏ lỡ mất dịp gặp mặt với Đường Tự!
Thường ngày Vương Tô cũng không thích làm ồn, giờ anh ta ầm ĩ lên thì ngay cả ông cụ Vương cũng không chịu nổi. Vương Hưng Hải chê anh ta phiền phức, đẩy việc này sang cho Vương Từ, lúc ông lấy lại bức tranh chữ kia Vương Tô còn không chịu, nói nhất định phải mua lại tranh của ông, thấy vậy Vương Hưng Hải tức gần chết, đuổi anh ta ra ngoài.
Vương Từ vô duyên vô cớ bị Vương Tô dính lấy, vốn dĩ cậu ta cảm thấy hẹn gặp mặt Đường Dục không phải là chuyện gì khó, nhưng Đường Dục lại chọn đúng lúc này mà tắt máy, mà một lần tắt máy là tắt đến tận mấy ngày liền. Vì vậy, một ngày hai tư giờ của cậu ta, trừ lúc đi vệ sinh ra, còn lại gần như mỗi giờ mỗi phút cậu ta đều bị Vương Tô nhìn chằm chằm bắt gọi điện thoại cho Đường Dục.
Có anh trai nhà ai làm khổ người khác như vậy không?
Trong phòng ăn, Vương Tô nói chuyện thẳng thắn với Đường Dục, lúc thì khen thủ pháp vẽ tranh của cậu, lúc thì ca ngợi kỹ năng hội họa, nói nhiều đến mức chẳng giống người bị mắc chứng chướng ngại xã hội chút nào cả.
Đường Dục dùng ánh mắt hỏi Vương Từ: Không phải cậu nói anh cậu không thích nói chuyện sao?
Vương Từ cũng có biết anh mình làm sao đâu, “hệ thống tự kỷ” hỏng rồi à.
Thật ra Đường Dục cũng không ngại Vương Tô nói nhiều, cậu cũng có hứng thú với những lời Vương Tô nói, vì thế một người tự kỷ và một người nói chậm cùng tán dóc với nhau, còn tán dóc rất vui vẻ là đằng khác.
Mất một lúc lâu Vương Từ mới nghe hiểu điểm mấu chốt trong đó, cậu ta hỏi Đường Dục: “Hai bức tranh mà anh tôi mua đều là cậu vẽ à?”
Câu này không cần Đường Dục trả lời, Vương Tô đã liến thoắng nói với Đường Dục “tranh của cậu, tranh của cậu”, thấy vậy Vương Từ nào cần đợi Đường Dục gật đầu nữa?
Vương Từ không biết nên khâm phục Đường Dục bình tĩnh hay nên nói cậu rất trâu bò: “Một bức tranh của cậu bán giá hai mươi triệu, cậu còn nói anh tôi có tiền, không phải cậu mới là người có tiền nhất à?”
Đường Dục - người bán tranh nghèo khổ:...Cậu có tiền chỗ nào chứ? Cả người cậu cộng lại cũng không được mười triệu, thẻ trong túi cũng là loại có hạn mức.
Vương Tô nói: “Gần đây cậu ấy còn bán tranh chữ.”
Đường Dục giật mình: “Tranh chữ anh cũng mua?”
Vương Tô lắc đầu: “Tôi không mua.”
Đường Dục vừa thở phào một hơi thì thấy Vương Tô nói: “Là thầy của tôi mua, ông ấy thích tranh chữ hơn tranh họa.”