Khóe mắt Tạ Chước đỏ lên, trên mặt nở nụ cười tự giễu: “Đùa chút thôi, em tin là thật sao.”
Tạ Chước cầm ly rượu trên bàn lên, ngửa đầu uống cạn: “Có gì đâu, cảm ơn các anh em hôm nay đã đến đây chúc mừng sinh nhật tôi, mọi người chơi thoải mái đi.”
“Cái Muôi à chẳng phải cậu nói tiệc sinh nhật lần này rất quan trọng sao, làm tôi phải bay từ New Zealand về sớm một tuần.”
“Phải đó, cậu không sao chứ? Đừng uống nữa.”
“Này này, uống đi!”
Tôi vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, tình cờ lại đụng phải Hách Mạch Lệ.
“Khang Niệm Kiều? Cậu đến đây làm gì? Ở đây chi phí không rẻ đâu.”
Cô ta cứ ghim mãi vụ việc học bổng lần trước, khi nào có cơ hội thì lại mỉa mai, chế nhạo tôi.
Khi tôi còn đang suy nghĩ không biết trả lời sao cho hợp lý thì Tề Phóng từ trong nhà vệ sinh nam bước ra, anh ta liếc nhìn Hách Mạch Lệ.
“Cô ấy là bạn tôi, có vấn đề gì không? Cô là ai?”
Hách Mạch Lệ sượng đỏ cả mặt, vài giây sau mới cố nói thêm vài câu giễu cợt: “Khang Niệm Kiều, cậu có bản lĩnh đó, mới mấy ngày mà đổi người mới rồi sao, Tạ Chước đâu?”
Tề Phóng kéo tôi đứng ra phía sau anh ta: “Hôm nay là sinh nhật Tạ Chước, đừng để tôi phải chửi.”
“Hôm nay là sinh nhật của Tạ Chước sao? Vậy tôi phải đến kính cậu ấy một ly rượu rồi, chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm thôi.”
Đột nhiên Hách Mạch Lệ lại tỏ ra nhiệt tình.
Hách Mạch lệ là người ưa náo nhiệt, lại quen thuộc với chỗ này, cô ta cứ thế xông vào phòng bao, rót rượu tự phạt ba ly.
“Tôi tự phạt ba ly, lần trước chuyện học bổng là tôi sai, tôi cũng biết gia cảnh của Khang Niệm Kiều là nghèo thật, từ nay về sau tôi sẽ quyên góp ủng hộ cậu ấy.”
Mọi người im bặt, trước mặt bạn bè của Tạ Chước, tôi chỉ muốn biến mất ngay lập tức.
Tạ Chước sắc mặt đen cả lại, yên lặng dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng, đứng dậy chậm rãi đi về phía Hách Mạch Lệ.
“Khang Niệm Kiều không đắc tội gì với cậu, đừng suốt ngày nhắm vào cô ấy như thế. Còn nữa, đừng đến nơi mà mình không được mời.”
Hách Mạch Lệ tức giận đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, chỉ vào tôi nói: “Cậu thật nực cười, sao Khang Niệm Kiều lại lọt vào mắt của cậu được chứ, nhà cậu ta…”
“Vẫn chưa nói xong đúng không.”
Tạ Chước mất kiên nhẫn, ngắt lời cô ta, cau mày nói: “Sau này nếu nhắm vào Khang Niệm Kiều chính là đang đối đầu với tôi.”
Hách Mạch Lệ quay đầu lườm tôi rồi tức giận bỏ đi.
Tôi sững người mất một lúc, Tạ Chước bước đến ôm lấy vai tôi, xoa xoa: “Đừng để ý đến cô ta, không có gì đâu.”
Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, mọi người lần lượt ra về và nói lời tạm biệt, cuối cùng chỉ còn lại ba chúng tôi ở phòng bao.
Tôi ôm lấy balo: “Vậy em về trước đây.”
“Em không được đi.”
Tạ Chước nắm lấy góc balo của tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Em ở lại với anh thêm một lát được không?”
Tề Phóng nhíu mày, bước đến giật lại ly rượu trên tay anh: “Được rồi đừng uống nữa.”
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, đừng quản tôi.”
“Tôi đưa cậu về trường.”
Tề Phóng muốn kéo Tạ Chước đứng lên, anh nhìn Tề Phóng mà nói: “Tề Phóng, để tôi ở riêng với cô ấy một lát thôi.”
Tề Phóng không còn cách nào, đành rời đi trước.
Trước khi đi, Tề Phóng cho tôi số điện thoại của anh ta: “Có gì thì gọi cho tôi.”
“Được.”
Tạ Chước uống quá nhiều, anh cúi người ôm lấy tôi, một thanh niên cao hơn 1m8 bỗng khóc như một đứa trẻ.
“Khang Niệm Kiều, hôm nay em phải nói cho anh biết, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau? Tại sao không thể quay lại?”
Tôi vớ lấy chai rượu trên bàn, một hơi uống hết nửa chai.
Có lẽ uống rượu sẽ giúp tôi đỡ nhát gan hơn, nếu nói ra thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Bởi vì em…”
Tiếng ngáy của Tạ Chước đánh tan nát dũng khí tầm thường của tôi trong phút chốc, tôi quay đầu nhìn anh, hai má anh đỏ ửng, cả người ngả vào vai tôi, ngáy o o.
17.
Trong cơn mê man, tôi giật mình tỉnh giấc.
Người phục vụ nhìn tôi áy náy: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi sắp đóng cửa, phiền cô thanh toán luôn được không.”
“Ừm…bao nhiêu?”
Tôi dụi mắt, tay mở cặp sách tìm điện thoại.
“Tổng cộng 18,600 tệ.”
“Bao nhiêu???”
Người phụ vụ đưa hoá đơn cho tôi: “18,600 tệ thưa cô.”
Tôi giật mình, tỉnh táo hơn bao giờ hết, nhìn Tạ Chước ngủ say như heo chết, trong đầu loé lên một ý nghĩ, bán anh ấy gán nợ luôn cho xong.
“Hiện có chương trình giảm giá nào không, mấy loại như voucher hay giờ vàng gì đó á?”
“Thật xin lỗi, hiện chúng tôi không chạy chương trình giảm giá nào hết. Đơn này đã được tính ưu đãi thẻ Bạch Kim rồi, hơn nữa là sinh nhật của anh Tạ, không bao gồm phí đồ uống trong đó, giá này đã là rất phải chăng rồi.”
Hơn 18,000 tệ.
Số tiền học bổng tôi giành dụm mấy năm trời trong phút chốc đã bay biến hết rồi.
18.
Tạ Chước tỉnh dậy, giật mình khi nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của tôi.
“Em sao vậy, trông khó coi quá.”
“Cả đêm em không ngủ.”
Tạ Chước đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn tôi: “Em trông cho anh ngủ cả đêm đấy à, ngại quá.”
“Trả tiền.”
Tôi đưa hoá đơn cho anh, anh nhìn lướt qua rồi nói: “Chỉ vì mỗi thế mà em trông anh cả đêm à.”
“Không thì sao, tiền tiết kiệm mấy năm trời của em ở đây cả đấy.”
Môi của Tạ Chước nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Không có tiền, em ghi sổ nợ đi, sau này mỗi ngày nhớ tìm anh đòi tiền đấy.”
“Không có tiền mà còn ra vẻ.”
Tôi tức giận ném cái gối vào Tạ Chước, tôi sắp khóc đến nơi rồi.
Anh ôm lấy cái gối, không do dự mà đáp: “Em tức giận làm gì, có phải là quỵt tiền của em đâu.”
“Em vất vả lắm mới tiết kiệm được hơn 18 ngàn. Mỗi ngày đều cố gắng học hành chăm chỉ, giành học bổng, lúc rảnh còn đi dạy kèm cho người ta nữa, mấy đồng tiền này khó khăn lắm mới kiếm được, vì sinh nhật của anh mà mất hết rồi. Vốn dĩ năm nay là em tích đủ 20 ngàn để sửa nhà cho bà nội.”