'' Hiện tại mọi người cũng về hết rồi, tớ đi xuống trước đây.'' Nam sinh không nghĩ nhiều lắm, cầm điện thoại trong ngăn kéo ra rồi chạy như bay khỏi lớp học, chỉ chốc lát sau tiếng bước chân liền biến mất, xung quanh lại rơi vào một mảnh yên tĩnh.
''Em tựa như pháo hoa xinh đẹp, xinh đẹp như vậy...'' Điện thoại của An Thần Xuyên bỗng vang lên.
Lấy điện thoại trong túi ra, nhấn nút nghe, bên kia là thanh âm của bác tài xế. Hắn nói sẽ xuống ngay lập tức, đưa mắt nhìn chỗ ngồi của An Sơ Hạ, rất nhanh lôi giấy bút từ trong ngăn bàn ra, viết xuống giấy mấy câu sau đó đi đến chỗ ngồi của An Sơ Hạ , đem tờ giấy nhét vào trong túi bút của cô rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Hắn phải dũng cảm mà theo đuổi hạnh phúc của chính mình, để tránh về sau già rồi mà tiếc nuối. An Sơ Hạ ngồi ở trước bàn ăn, nhìn bò bít-tết trên bàn liền đau đầu, nhưng mà không biểu hiện ra ngoài, đành phải mỉm cười với Khương Viên Viên nói: ''Bác gái sao bác lại làm bò bít-tết nữa ạ? Nếu mỗi ngày đều ăn thịt như vậy, con rất nhanh sẽ trở nên béo mất.''
Hàn Lục Hải không ăn cơm trưa ở nhà bởi vì từ công ty về Hàn gia mất rất nhiều thời gian, nếu mà ăn cơm ở nhà khẳng định thơì gian đi làm sẽ muộn mất. Tuy rằng nói Hàn Thất Lục là chủ tịch, nhưng mà từ lúc bắt đầu thành lập Hàn thị, trừ bỏ những lúc ngã bệnh hoặc là có việc gấp còn đâu chưa từng có việc đi muộn. Khương Viên Viên vừa nhai bò bít-tết trong miệng vừa mơ hồ ko rõ mà nói: ''Con gầy thế này đương nhiên phải ăn cho béo chút, béo mới có thể cùng Thất Lục sinh một cháu trai bảo bối cho ta chơi đùa a.''
Cô mặt đầy hắc tuyến mà Hàn Thất Lục chỉ uống 1 hụm sữa rồi đứng lên: ''Ta ăn xong rồi'' Sau đó đi vào trong bếp, mở tủ cầm túi thức ăn dành riêng cho chó và 1 ít sữa định đem cho Phách Thiên. ''Ài! Sao con ăn ít như vậy? Ăn 1 chút như vậy làm sao có sức lực cùng Tiểu Sơ Hạ sinh cục cưng hả?'' Chân chưa kịp bước ra khỏi phòng khách, Hàn Thất Lục nghe được Khương Viên Viên nói như vậy, lưng bỗng cứng đờ, hắn thong thả mà xoay người, mắt nhìn An Sơ Hạ, vẻ mặt khinh thường.
''Cùng cô ta? Còn chưa dậy thì xong, có khi còn chưa có kinh lần đầu.'' Hàn Thất Lục trong lời nói đều lộ ra 1 chữ ''chua xót''! Đứng trong phòng khách bốn, năm người
Đứng trong phòng khách 4, 5 người hầu nghe Hàn Thất Lục nói vậy đều che miệng cười.
''Ko được cười!'' An Sơ Hạ còn ko có nổi giận mà Khương Viên Viên đã bắt đầu thẹn quá hóa giận. Đứng dậy, như một người phụ nữ chanh chua: ''Tiểu Sơ Hạ của chúng ta làm sao mà chưa dậy thì tử tế? Muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt.
Cái này gọi là tình huống gì a...... An Sơ Hạ mặt càng đầy hắc tuyến. Những người nhà này thật đúng là toàn kẻ dở hơi.
''Ngực nhỏ, như đứa trẻ ba tuổi, còn ko to bằng con.'' Hàn Thất Lục vẫn như cũ ko chịu thua, nhàn nhạt mà nói.
''Này!'' An Sơ Hạ vỗ cái bàn rốt cuộc ko chịu được liền đứng lên: ''Còn chưa dậy thì xong, có khi còn chưa có kinh lần đầu?''
Vừa lặp lại lời nói của Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ vừa học dáng vẻ của hắn, khóe miệng nâng lên, tiếp tục nói: ''Dáng người của tôi có lẽ không nóng bỏng, nhưng là đã có kinh lần đầu. Anh có thể đến kiểm tra.
Bị An Sơ Hạ nói 1 câu, cổ họng như bị nghẹn, mặt có phần cứng ngắc...
Hàn Thất Lục lạnh lùng mà nhìn cô 1 cái, dùng sức xoay người đi ra ngoài. Nhìn Hàn Thất Lục tức giận quay đi, An Sơ Hạ đắc ý ngồi xuống, ngồi xuống mới phát hiện mọi người trong phòng đều trừng lớn mắt nhìn cô.
''Tiểu Sơ Hạ tại sao nó biết con đã có kinh lần đầu?''