Trong lòng An Sơ Hạ nảy sinh nghi ngờ, cũng nhìn theo về phía Khương Quốc Lập trên sân khấu.
Các vị khách giờ phút này cũng bắt đầu chú ý đến vị chú rể bị bỏ rơi này, nhiều người bày ra bộ dạng ung dung ngồi đợi, chờ đợi xem Khương Quốc Lập xấu mặt.
Đường đường là người nối nghiệp Khương Thập Tam bị cô dâu huỷ hôn ngay tại chỗ, quả là một sự sỉ nhục.
Nhưng khuôn mặt Khương Quốc Lập cũng không biểu hiện chút gì bối rối, ngược lại thái độ có vẻ thoải mái hơn so với lúc trước.
Khương Quốc Lập chắc chắn sẽ làm chuyện gì đó.
An Sơ Hạ đồng ý với ý kiến của Hàn Thất Lục, chuyện này vẫn chưa đi đến hồi kết.
Thưa các vị khách quý. Khương Quốc Lập lại một lần nữa cầm lấy micro, giọng nói truyền khắp giáo đường len vào từng ngõ ngách. Khương Quốc Lập điều chỉnh âm thanh micro lớn hơn.
Chúng ta đồng loạt chúc phúc Lam tiểu thư cùng người trong lòng cô ấy. Trên mặt Quốc Lập hiện lên một nụ cười chân thành.
Các khách mời còn đang ngồi ngẩn ngơ, nghe thấy vậy liền vỗ tay rào rào, một số người không đoán được ý định của Khương Quốc Lập là gì.
Thế nhưng, nếu hôm nay là hôn lễ của tôi, tôi sẽ không để mọi người phải đến đây mất công vô ích. Khương Quốc Lập nắm chặt micro thêm một phần, yết hầu chuyển động lên xuống trong khoảnh khắc, ánh mắt rơi vào người đang ngồi ở một góc, có vẻ sẽ không từ bỏ Kim Khả.
Kim Khả nhận thức được rõ ràng, kế tiếp đây Khương Quốc Lập muốn nói gì.
Khuôn mặt Khương Thập Tam cuối cũng không nhịn được nữa, đứng lên: Quốc Lập, cháu muốn làm gì?
Trong giọng nói lộ rõ vẻ uy nghiêm, khiến cho người ta không rét mà vẫn run lên cầm cập.
Hàn Thất Lục kéo tay An Sơ Hạ, khóe miệng hiện lên một vòng cung: Bắt đầu.
Đây là một phần trong buổi biểu diễn của Khương Quốc Lập.
Ông nội. Khương Quốc Lập ảm đạm cười, nhìn vẫn như người quân nhân bình dị gần gũi: Có một việc, con vẫn chưa nói cho người nghe.
Khương Thụ Nhân đứng dậy đỡ phụ thân của mình, quay sang Khương Quốc Lập khẽ trừng mắt: Quốc Lập có việc gì về nhà nói.
Giờ phút này, Hàn Thất Lục liếc mắt nhìn Kim Khả đang bồn chồn ngồi ở kia một cái, quay sang An Sơ Hạ thì thầm vài câu.
An Sơ Hạ hiểu ý, đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Khương Quốc Lập, không ai chú ý đên cô, cô khom lưng bước đi về phía sau.
Thật xin lỗi, thưa cha, ông nội, con sợ những lời này không nói ra ngày hôm nay ở đây, con sẽ hối hận cả đời. Khương Quốc Lập dừng một chút, nhìn về phía các vị khách mời, nói: Tôi hi vọng các vị cho tôi một chút dũng khí, tôi hiện tại cực kỳ căng thẳng.
Các khách mời tuy không rõ chân tướng sư việc, nhưng vẫn đồng loạt đứng dậy vỗ tay.
Sau đó lại đồng loạt ngồi xuống vị trí của mình.
Kim Khả cuống quýt đứng lên, nhưng chân chưa kịp bước ra, đã bị một người ngăn cản lại.
Chị Kim Khả, chị định đi như vậy sao? An Sơ Hạ thấp giọng hỏi.
Trong lòng An Sơ Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hàn Thất Lục quả thật không tồi, đoán được Kim Khả có thể sẽ bỏ chạy, nói cô đi ngăn lại. Nếu không, buổi biểu diễn này của Khương Quốc Lập chính là hát trắng!
Đúng. Kim Khả ánh mắt kiên định: Tôi muốn đi.
Cô biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì, cũng không phải cô sợ hãi, mà là, sợ ở lại chỗ này, sẽ khiến cho Khương Quốc Lập vạn kiếp khó chuộc lại được.
Thủ đoạn của người nhà họ Khương, mặc dù cô chưa từng nếm trải qua, nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy.
Cô không sợ người nhà họ Khương đối phó với cô, thứ mà cô lo sợ, chính là liên lụy Khương Quốc Lập.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô lại càng thêm kiên định.
Chị Kim Khả. An Sơ Hạ nắm chặt bàn tay lạnh băng của Kim Khả: Chị nói, chú ấy cực kỳ lo lắng. Nhưng em biết, chú lo lắng không phải vì các vị trưởng bối nhà họ Khương. Người khiến chú ấy cảm thấy vậy là chị. Chú ấy sợ chị sẽ từ chối.
Chị Kim Khả, chị hẳn là thích chú ấy phải không? Vậy chị nên tiếp nhận chú ấy. Nếu chị đi, sẽ chỉ làm chú ấy không chịu nổi.
Nhưng Sơ Hạ à. Tôi không xứng với anh ấy. Kim Khả bi thương lắc đầu: Còn nữa, tôi cùng anh ấy ngăn cách nhau không chỉ vì thân phận. Mà nhà họ Khương bất luận như thế nào đều sẽ chấp nhận tôi.
An Sơ Hạ ngẩn ngơ, dường như trong chuyện này còn có điều gì cô không biết hết.
Thế nhưng, bất luận như thế nào, cũng phải giữ được Kim Khả ở lại.
Đây là nguyên văn lời Hàn Thất Lục nói.
Chị Kim Khả, cuộc sống này chính là một canh bạc. Đến dũng khí chị cũng không có, làm sao có thể thắng. An Sơ Hạ nắm lấy tay Kim Khả, lần này chặt chẽ hơn một chút: Đặt cược một lần, chị có thể đảm bảo rằng hôm nay chị ra đi, về sau sẽ không hối hận sao?
Có thể đảm bảo sao?
Kim Khả nhìn về phía trên sân khấu, Khương Quốc Lập thần thái sáng lạn kèm theo một chút căng thẳng.
Có thể đảm bảo sao?
Không thể!
Kim Khả cong đầu gối, quay trở lại chỗ ngồi.
An Sơ Hạ hiểu ý nở một nụ cười, rời khỏi nơi đó, nhanh bước trở về bên cạnh Hàn Thất Lục.
Thế nào? Hàn Thất Lục thấp giọng hỏi.
Hẳn là sẽ không đi. An Sơ Hạ quay đầu liếc mắt nhìn Kim Khả một cái: Không nghĩ rằng chị Kim Khả vẫn nhát gan hơn so với em.
Thật sao? Hàn Thất Lục nở nụ cười nhàn nhạt, lườm cô một cái: Đó là vì anh đã khiến em có thể cam đảm to gan hơn một chút.
An Sơ Hạ nhún vai, khuôn mặt tỏ vẻ thờ ơ.
Dù sao cũng là chuyện của Khương Quốc Lập cùng Kim Khả, cô to gan hay không cũng không có quan hệ.
Tiếng vỗ tay liên tiếp cuối cùng cũng dừng lại.
Khương Quốc Lập cảm kích gật đầu một cái: Cảm ơn mọi người cho tôi dũng khí. Điều tôi thật sự muốn nói là, rất lâu rất lâu trước kia, tôi đã có một người trong lòng. Hôm nay cử hành hôn lễ, ban đầu tôi cho rằng, cuộc đời này sẽ không còn được xuất hiện cùng người ấy nữa, không nghĩ tới thế sự vô thường.
Dưới sân khấu tiếng xôn xao bình luận vang lên, không ít người bắt đầu suy đoán, người Khương Quốc Lập nói đến là nam hay là nữ. Nếu là nữ, tại sao chưa từng lan truyền chuyện bê bối của Khương Quốc Lập?
Những lời này đến tai Khương Thập Tam, thật sự là chối tai.
Nhưng nhiều người có mặt ở đây như vậy, ông không thể nổi trận lôi đình, chỉ có thể yên lặng suy nghĩ.
Thậm chí ngay bản thân Khương Thập Tam cũng bắt đầu lo lắng. Người Khương Quốc Lập thích, thật sự không phải là một người đàn ông, phải không?
Nghĩ vậy, ông cảm thấy đột nhiên lòng bàn chân run lên một hồi.
Cha! Khương Thụ Nhân vội vàng đỡ lấy ông.
Ông nội, người không sao chứ? Khương Viên Viên cũng lo lắng hỏi.
Bình tĩnh nhất, không ai khác chính là Hàn Lục Hải, từ đầu tới cuối, đến mí mắt đều không chớp một chút nào, biểu hiện trên khuôn mặt có vẻ cực kỳ an tĩnh. Thậm chí, trong ánh mắt lại vẫn mang theo một tia chúc phúc.
Nếu Kim Khả thật sự có thể đến với Khương Quốc Lập, sẽ rất hạnh phúc.
Chỉ hy vọng mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi.
Vì vậy, trong tương lai tôi sẽ không hối hận, hôm nay, tôi nhất định phải thổ lộ với em. Kim tiểu thư, em có hứa rằng sẽ gả cho anh không? Khương Quốc Lập dũng khí nổi lên, lớn tiếng nói.
Ánh mắt, thẳng tắp hướng đến Kim Khả đang ngồi trong góc kia.
Âm thanh ồn ào ở hội trường, lập tức yên tĩnh trở lại.
Kim tiểu thư....
Khương Viên Viên nhăn mày, nghĩ không ra Khương Quốc Lập từng tiếp xúc với vị Kim tiểu thư nào.
Mọi đôi mắt, bao gồm cả Khương Thập Tam, tất cả đều nhìn theo ánh mắt của Khương Quốc Lập.
Kim Khả lưng cứng lại, nhưng vẫn đứng lên.
Hứa với chú ấy! Hứa với chú ấy! Manh Tiểu Nam kích động hét to lên.
Trước đó đầu óc của cô bị một loạt sự tình gây sốc biến thành mắc kẹt, hiện tại cuối cùng cũng khôi phục trở lại.
Trong lòng Khương Thập Tam lúc này có bao nhiêu rối ren.
Hãy hứa với anh ấy! Hứa với anh ấy!
Bây giờ, tiếng hô không của Manh Tiểu Nam, mà là khách mời ở đây.
Trong khi tiếng hô liên tục vang lên trong không gian, Khương Quốc Lập đã bước nhanh xuống sân khấu, trong nháy mắt đi đến trước mặt Kim Khả, một bên đầu gối quỳ xuống.
Gả cho anh, được không?
Hành động quỳ gối này, là xuất phát từ trái tim chân thành của Khương Quốc Lập.
Khi Khương Quốc Lập quỳ xuống, Kim Khả đã rơi nước mắt.
Được.
Chỉ một từ, nhưng dường như cô phải dùng mọi sức lực của bản thân mới nói ra được.
Rất nhiều vị khách nữ có mặt ở đây cũng rơi nước mắt theo. Điều này cần bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu tình yêu với cô gái này, mới có thể quỳ giữa bao nhiêu người để cầu hôn.
Khương Quốc Lập đứng lên, đôi mắt sững sờ nhìn Kim Khả: Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa đi?
Vẻ mặt của anh nhìn ra có chút ngây dại, hiển nhiên là không ngờ rằng, Kim Khả thật sự sẽ đáp lại anh. Anh chỉ là không muốn bản thân sẽ hối hận, nhưng không có quá nhiều hi vọng Kim Khả hội sẽ đáp lại.
Được. Em nói là được. Kim Khả lau nước mắt, khóe miệng mỉm cười nói: Em nguyện ý gả cho anh.
Bất chấp con đường phía trước có bao nhiêu gập ghềnh khó đi, liền vì sự cam đảm đầy dũng khí của Khương Quốc Lập, cô cũng sẽ cam đảm hơn một chút.
Tiếng vỗ tay lại bắt đầu vang lên trong hội trường.
Nhưng sắc mặt Khương Viên Viên bỗng thay đổi, là cô ta, là cô gái kia?
Đây là trả thù sao?
Lúc trước cô dựa vào quyền thế gia đình, sống chết thế nào cũng phải gả cho Hàn Lục Hải. Cho nên khiến cho Kim Khả không thể không chia tay Hàn Lục Hải. Khương Thập Tam cũng biết Hàn Lục Hải sớm đã có người trong lòng, mới không đồng ý cho Khương Viên Viên gả cho Hàn Lục Hải, thậm chí lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ để uy hiếp.
Sau cùng, cô thắng, cô vẫn lại kết hôn cùng Hàn Lục Hải. Thân phận của cô, đủ để cho chủ đầu tư coi trọng Hàn thị, thêm nữa với năng lực tự thân của Hàn Lục Hải, Hàn gia sự nghiệp vững bước phát triển lên.
Đến bây giờ, Hàn Lục Hải thật sự đã quên người phụ nữ kia, cho nên, người phụ nữ kia mới dụ dỗ Khương Quốc Lập.
Đúng là như vậy!
Đừng hiểu lầm. Hàn Lục Hải cầm tay Khương Viên Viên: Hai người họ là bạn học cùng trường trung học, Quốc Lập quen biết cô ấy sớm hơn anh.
Trong mắt Khương Viên Viên hiện lên một chút nghi ngờ, nhưng lời Hàn Lục Hải nói, cho tới bây giờ cô đều tin tưởng chưa nghi ngờ một lần.
Vậy đi, anh nói thế nào, chính là thế đấy. Đều đã náo loạn đến mức này, em trai của cô tình cảm phải thật sự rất sâu đậm.
Khó trách nhiều năm trôi qua như vậy, Khương Quốc Lập đối với Hàn Lục Hải vẫn không vừa mắt.
Hai người đang nói chuyện, Khương Quốc Lập đã kéo Kim Khả đi tới.
Ông nội. Khương Quốc Lập hít sâu một hơi, nói: Nếu chuyện với Lam Thấm tiểu thư người có thể giúp đỡ khuyên bảo, người cũng nhất định sẽ đồng ý chuyện của con với cô ấy đúng không?
Khương Thập Tam nắm thật chặt gậy trượng trong tay, trong mắt hiện ánh nhìn phức tạp.
Chuyện nhà họ Khương bị huỷ hôn, ngày mai báo chí nhất định sẽ đưa tin, nhiều khách mời ở đây như vậy, cho dù là bịt miệng truyền thông cũng không có gì dụng. Chi bằng...
Chuyện của mấy người trẻ tuổi các ngươi, ta không hiểu, các ngươi tự mình giải quyết. Khương Thập Tam sắc mặt tự nhiên, dường như là ngầm đồng ý chuyện này.
Buổi hôn lễ này, liền kết thúc như vậy.
Tiêu Minh Lạc cùng Manh Tiểu Nam không dễ dàng trở về một chuyến, bốn người cùng nhau thảo luận chuyện đi tụ tập.
Sau khi xin phép Khương Viên Viên, Hàn Thất Lục kéo An Sơ Hạ lên xe.
Tiêu Minh Lạc cùng Manh Tiểu Nam lên một chiếc xe khác, từ từ đi theo ở phía sau.
Đích đến là KTV Thịnh Thế, hai người một đường không nói gì.
E hèm. Hàn Thất Lục vội ho một tiếng, ngón trỏ nhịp nhàng gõ lên tay lái: Em muốn hỏi cái gì?
Bắt đầu theo anh lên xe, lông mày cô đã nhíu lại, dường như là đang tự hỏi.
Em chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi. An Sơ Hạ nghiêng đầu, chỉ lên đèn xanh đèn đỏ: Đèn xanh rồi.
Xe một lần nữa khởi động.
Em cảm thấy rất kỳ là, vì sao ông cố ngoại của anh lại dễ dàng chấp nhận chị Kim Khả như vậy. Em còn tưởng rằng người sẽ giận dữ nha.
Nàng đem niềm nghi ngờ của bản thân nói ra miệng, đổi lại chính là một tiếng hừ lạnh của Hàn Thất Lục.