Thật ngại quá, hôn lễ tôi không có thời gian đi rồi. Kim Khả trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: Tôi đi, mọi người sẽ thêm khó xử.
Dù là Khương Quốc Lập hay là Hàn Lục Hải, nếu như cô tham dự đều sẽ thêm khó xử.
Nhưng...
An Sơ Hạ vừa muốn khuyên Kim Khả, Hàn Thất Lục đã giữ tay cô lại, khẽ lắc đầu, quay lại nhìn Kim Khả: Tôi tôn trọng quyết định của cô. Nhưng thiệp mời này, vẫn muốn gửi cô.
Hàn Thất Lục nói xong, nhìn An Sơ Hạ ý bảo cô chuyển thiệp mời.
An Sơ Hạ vội vàng lấy thiệp từ trong túi xách ra, đưa đến trước mặt Kim Khả.
Cô cho rằng Kim Khả sẽ không nhận, nhưng cô ta lại cầm lấy rất nhanh: Không dễ dàng mới tới đây được một chuyến, lần trước cô đến chỗ tôi, tham quan không được nhiều. Lần này để cho Thất Lục của cô làm hướng dẫn viến du lịch đi.
Khương Quốc Lập đã ấn định sẵn ngày tổ chức hôn lễ, chỉ còn ba ngày nữa. Thời gian còn đủ, ý kiến của Kim Khả vừa nêu cũng tốt, cô nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi: Có thể chứ?
Hàn Thất Lục thở dài: Đi thôi.
Vậy mọi người cứ đi chơi trước đi, hôm nay khách du lịch cũng không nhiều. Chúc mọi người vui vẻ, tôi có việc gấp cần đi rồi. Kim Khả cười nhạt, xoay người rời đi. Trên đường trở về phòng, gặp đồng nghiệp chào hỏi, cô cũng chỉ gật nhẹ đầu, điệu bộ có vẻ rất vội vàng.
Về đến phòng, cả người Kim Khả dựa lưng vào cánh cửa đóng chặt, xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt tràn ngập tan vỡ.
Một lúc lâu sau, Kim Khả mới động đậy, mang thiệp mời đỏ tươi chói mắt trong tay ra xem.
Kim Khả từ từ mở thiệp, bên trên in hình cô dâu chú rể ôm nhau. Kim Khả nhìn chăm chú hồi lâu, cô chưa bao giờ đề cao ai cả, nhưng cũng rất xinh đẹp, bộ dáng tươi cười ôn hòa, hẳn sẽ là vợ hiền mẹ tốt đi.
Kim Khả vốn cho là chính mình từ đầu đến cuối sẽ không đau lòng. Nhưng thật nực cười, đáy lòng cô lúc này dường như là tuyệt vọng.
Hạnh phúc, chính bản thân cô không cần, nên không thể trách bất cứ ai, cũng không thể oán hận bất kỳ người nào.
Có trách cũng chỉ trách mình không có dũng khí theo đuổi hạnh phúc.
Qua một lúc lâu, Kim Khả lấy điện thoại trong túi xách, cực kỳ quen thuộc bấm một dãy số, gửi đi một tin nhắn: Chúc anh hạnh phúc.
Bốn chữ rất nhanh hiện lên, nhưng ngón tay không có cách nào bấm gửi đi.
Cuối cùng, Kim Khả thở dài một cái, xóa bỏ bốn chữ vừa viết.
Thật có lỗi, không thể chúc anh hạnh phúc rồi. Nhưng vẫn hi vọng anh hạnh phúc, Khương Quốc Lập.
Cố cung.
Anh biết không, hồi nhỏ em luôn tưởng tượng mình là hoàng hậu trong hoàng cung, được sủng ái vô cùng. An Sơ Hạ tự nhiên kéo cánh tay Hàn Thất Lục, vừa đi vừa nói: Cho nên, em vẫn muốn, về sau nhất định phải cùng bạn trai đi đến đây thưởng ngoạn.
Dường như hai chữ Bạn trai kia đã đánh trúng tim Hàn Thất Lục, cả người anh đều tỏa ra sự ôn nhu, lời nói ra cũng rất cưng chiều.
Bây giờ, nguyện vọng của em đã được thực hiện rồi. Anh nhíu mày, nhếch môi nhìn cô nói.
An Sơ Hạ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên ánh mắt giao nhau, cô căng thẳng, nhanh chóng buông tay Hàn Thất Lục, chạy đến trước mặt một đôi tình nhân cách đó không xa, lên tiếng trách cứ: Hai người đang làm cái gì vậy.
Đôi tình nhân kia hiển nhiên là bị âm thanh đó dọa cho giật mình, theo bản năng quay đầu lại.
Nhìn thấy An Sơ Hạ không phải nhân viên đang làm việc, người nam có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn: Cô là ai, chúng tôi làm gì liên quan gì đến cô.
Sao lại không liên quan, hai người phá hoại của công, tôi có trách nhiệm nhắc nhở hai người. An Sơ Hạ nhìn chằm chằm trên tường có khắc chữ hẳn là tên của đôi tình nhân này Tôi khuyên hai người không nên tiếp tục, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.
Cái cô này thật sự bị thần kinh. Người nam cau mày, tiếp tục động tác.
Bệnh thần kinh. Người nữ mắng một câu, quay đầu tiếp tục nhìn bạn trai khắc chữ lên tường.
Cô ấy bảo hai người dừng lại, không nghe thấy gì sao? Một âm thanh trầm thấp vang lên, cảm giác áp bức rõ ràng khiến đôi tình nhân kí run rẩy, dừng động tác trong tay.
Người nam hiển nhiên tưởng là bảo vệ, không nghĩ tới lại là một người khác.
Liên quan sao a-- Cả người của anh ta bị Hàn Thất Lục ném qua vai ngã lăn trên mặt đất, ngực truyền đến cảm giác khó chịu.
Cô gái lập tức hét lên một tiếng, vội vàng chạy đến nâng bạn trai dậy.
Cho hai người cơ hội cuối cùng.để rời đi. Hàn Thất Lục bình thản đứng đó, dường như người vừa ra tay không phải là anh.
Rõ ràng là cong khóe miệng, nhưng lại làm người ta sinh cảm giác đổ máu.
Toàn bộ sự việc xảy ra quá nhanh, anh ta vịn tay bạn gái đứng lên, ôm kín ngực. Anh ta thậm chí chưa nhìn rõ đối phương thì đã như một trận gió lớn quẳng ngã anh ta trên mặt đất.
Cái này mới là đòn cảnh cáo, nếu thực sự đánh thì...
Anh ta run sợ trong lòng, nhanh chóng kéo bạn gái rời đi.
Sao anh lại đánh người rồi? An Sơ Hạ lên tiếng trách: Đây không phải địa phận của anh, nếu xảy ra chuyện gì, anh coi như xong phim.
Hàn Thất Lục dáng vẻ không quan tâm, bá đạo nói: Lực ảnh hưởng của Hàn thị cũng không nhỏ. Hơn nữa, nếu Hàn thị không có thế lực ở đây, chẳng phải vẫn còn cậu sao?Đây tuyệt đối là khoe khoang đi
An Sơ Hạ trợn mắt, vừa muốn nói chuyện, môi Hàn Thất Lục đã đè lên môi cô.
An Sơ Hạ hít sâu một hơi, đẩy Hàn Thất Lục ra.
Anh có thể chú ý một chút được không, đây là nơi công cộng không. Cô tức giận nói xong, mặt đã đỏ thành quả táo.
Nhìn bộ dạng này của cô, Hàn Thất Lục càng thêm thích thú.
À, suýt nữa thì quên rồi. Anh vô tình cười cười: Về sau, nếu không có anh ở bên, không cho phép em tham dự vào. Nếu vừa rồi anh không ở đây, tên kia động thủ thì làm sao?
Anh cũng đừng quên em có học Taekwondo. Cô nắm chặt quả đấm, tự hào nói: Em cũng không dễ dàng bị bắt nạt đâu.
Không được. Hàn Thất Lục trừng mắt nhìn cô: Võ công mèo ba chân của nữ sinh cũng muốn đánh nhau. Đi thôi, chỗ này cũng không có gì hay, đến lúc ra sân bay đón cha mẹ rồi.
Này Cô chán nản đuổi theo Hàn Thất Lục, không dễ gì mới tới được đây, mới chơi một chút đã phải đi về, thật là mất hứng.
Mà còn cái gì là võ công mèo ba chân chứ, cô thật sự là võ công chân chính.
Nghĩ tới đây, cô bước nhanh hơn, chân bước trước, Hàn Thất Lục không chú ý va phải cô, làm cô suýt ngã lăn ra đất.
An Sơ Hạ! Anh trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: Em làm sao vậy hả?
Ôi, không cẩn thận, rất rất xin lỗi Cô thành khẩn nhận lỗi, vừa dứt lời đã bị Hàn Thất Lục xách đi.
Anh xách cổ áo cô, bước nhanh ra khỏi cố cung, trực tiếp nhét cô vào xe thể thao, cả người đè lên người cô.
Không trừng phạt cô không được, dám vấp phải anh.
An Sơ Hạ chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển. Ngay sau đó nằm ở phía sau ôtô, thân thể Hàn Thất Lục đè lên, khí nóng dồn lên cổ. Cô không tự chủ run rẩy một phen, kinh hô: Hàn Thất Lục anh làm gì vậy?
Hàn Thất Lục không trả lời, trực tiếp gặm cổ trơn bóng của cô, hô hấp cũng trở nên trầm trọng.
Cô thật sự bị dọa, ra sức đẩy Hàn Thất Lục: Anh tránh ra
Đây là lề đường đó, tên này thật sự điên rồi.
Hàn Thất Lục nhìn An Sơ Hạ, trong lòng không thỏa mãn. Tuy nhiên hai người kết hôn là chuyện đã chắc như ván đã đóng thuyền, hai người có dắt tay hôn môi bên ngoài, cũng không sao cả.
Hàn Thất Lục đáy mắt ôn nhu, nhẹ nhàng nói: Không đi nữa, không tránh ra
An Sơ Hạ mặt đã hồng lên, mạnh mẽ chống lại.
Hàn Thất Lục, anh có đi hay không, em sẽ kêu lên, làm mất mặt Hàn gia
Đã là thời điểm nào còn có thể uy hiếp anh.
Hàn Thất Lục coi như không có lời nói của cô, như mang theo lửa nóng quấn lấy cô từ phía sau, bàn tay dò xét vào trong quần áo, mỗi nơi đi qua da thịt đều biến thành lửa đốt khó chịu.
Đừng, Thất Lục Cô bắt đầu kinh sợ. Cô không nghĩ chỉ vấp anh một cái, anh lại tức giận như vậy. Cô hối hận vì đã vấp phải anh.
Hiện tại biết lỗi rồi? Đáy mắt Hàn Thất Lục nhìn cô, khóe miệng cong lên: Qúa muộn
Tiếng nói vừa ngừng, môi anh lại bao phủ, mang theo một tia trả thù, ra sức quấn lấy đầu lưỡi cô.
Vì khoảng thời gian này quá cưng chiều cô, cô càng lên mặt, nên bây giờ mượn cớ dạy dỗ cô. Nghĩ vậy, nụ hôn càng xâm nhập sâu hơn.
Dần dần, hơi thở hai người ngày càng hổn hển.
Bên tai vang lên tiếng còi xe, càng làm cho người hưng phấn.
Cửa kính xe là đặc chế, bên trong có thể nhìn ra nhưng bên ngoài không hề nhìn được khe hở nào bên trong. Cho nên động tác của Hàn Thất Lục ngày càng mạnh dạn.
Đầu óc An Sơ Hạ vẫn cực kì lý trí, Hàn Thất Lục vừa rời khỏi môi cô,cô liền kêu lên: Không cần Thất Lục, coi như em cầu xin anh.
Âm thanh cự tuyệt của cô mềm nhũn, như không có sức lực. Âm thanh như mèo kêu, lười biếng lại ôn nhu. Âm thanh như vậy đi vào tai Hàn Thất Lục, lại biến thành mời gọi.
Tiểu yêu tinh.
Anh tinh tường cảm nhận thân thể chính mình bên dưới biến hóa rõ rệt, đại não tỉnh táo lại, ngồi dậy, ôm lấy eo An Sơ Hạ, để cô ngồi trên chân mình.
An Sơ Hạ bị trói chặt, khẩn trương vì sợ hãi.
Hàn Thất Lục nhìn ánh mắt cô, nhéo mũi cô một cái, cổ họng khàn khàn hỏi: Về sau còn dám vấp anh không?
Đồ hẹp hòi!
Cô ở trong lòng mắng một câu, nhưng trên mặt lại bày ra biểu cảm vô tội: Không dám nữa, Thất Lục, hiểu lầm thôi, em không cố ý.
Âm thanh vừa rồi mang theo tia mềm mại yếu đuối, Hàn Thất Lục không nhịn được lần thứ hai hôn lên môi cô một cái, lại hỏi: Về sau còn dám tái phạm không?