Cô vừa muốn mở miệng từ chối, lại nghe thấy Lăng Hàn Vũ trầm thấp nói, “Cầu xin cô.”
Trong trí nhớ, cô chưa từng nghe thấy Lăng Hàn Vũ nói nhỏ nhẹ như vậy, cô đảo tròn mắt, hỏi: Cú điện thoại kia là người trong anh sao ? Bọn họ muốn đến thăm anh, muốn tôi đóng giả bạn gái anh cũng là vì giấu diếm người nhà đi
“Đúng” Hắn không phủ nhận, trực tiếp gật đầu.
Được rồi. Cô bĩu môi: Chắc kiếp trước tôi thiếu nợ anh.
Lăng Hàn Vũ thất thanh cười rộ lên: Giang Tiểu Tháp, cô thật không biết có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn làm bạn gái tôi sao ? Nói cho cô, số người đó có thể quấn 100 vòng quanh A thị. Đúng rồi, cô có biết A thị không ?
Cô làm sao có thể không biết
Có diện mạo, có tiền, nghe nói trong nhà cũng rất giàu có, quyền lực, cô sao có thể không biết có bao nhiêu người muốn làm bạn gái của hắn.
Tôi biết. Cô cụp đầu xuống, cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Tại sao không thoải mái ? mất hứng a ?
Cô biết cái gì ? Hắn tựa hồ đã quên mình vừa hỏi cái gì, nghi hoặc nhìn cô.
Tôi nói, tôi biết nhiều về A thị. Cô ngừng lại một chút: Tôi là người A thị.
Thang máy Đinh một tiếng, cửa từ từ mở ra.
Cô là người A thị ? Cô không phải người nơi này ? Lăng Hàn Vũ kinh ngạc nhìn cô: Thì ra, chúng ta là đồng hương a. Sao cô không nói sớm cho tôi biết chứ ?
Cô ở trong lòng hừ một tiếng, ngoài miệng tỏ vẻ không cao hứng nói: Sớm nói cho anh biết thì có ích gì ? Sớm nói cho anh biết chúng ta là đồng hương, thái độ của anh đối với tôi sẽ khá hơn một chút sao ? Mười vạn, không thương lượng.
Cái gì mà mười vạn ? Hắn lần thứ hai nghi hoặc.
Đóng giả bạn gái anh. cô đẩy xe lăn, cực kỳ thong thả nói: Danh dự của tôi, mười vạn này không đắt đi, tôi còn phải chịu thiệt thòi đấy.
Lăng Hàn Vũ sửng sốt, liếc mắt nhìn cô, hơn nửa ngày mới nói: Giang Tiểu Tháp, cô bị tiền làm mù mắt rồi.
Tôi, nguyện, ý Cô nói gằn từng tiếng, hai người đi vào phòng bệnh.
Đỡ Lăng Hàn Vũ lên giường, cô rời khỏi phòng bệnh, đi tới cửa thang máy, thang máy không có ai, vẫn dừng lại ở tầng này, cô nghiêng đầu nghĩ một lát, bước vào thang máy, ấn tầng cao nhất.
Thừa dịp bây giờ đang rảnh, có một số việc, cô cần suy nghĩ một chút.
Tỷ như, cô vì cái gì thời điểm nghe được Lăng Hàn Vũ nói, Số người mơ làm bạn gái tôi có thể quấn 100 vòng quanh A thị , trong lòng cô lại cảm thấy mất hứng.
Hay như, vì cái gì sau khi Lăng Hàn Vũ nói trước đây không biết cô là người A thị, trong lòng cô cảm thấy có chút khổ sở.
Cô phải biết rõ chuyện này, nếu không, cô sẽ ngủ không được
Thang máy rất nhanh lại Đinh một tiếng, đã đến tầng cao nhất. Cô ngựa quen đường cũ đi đến cuối hành lang, Ngay sau đó mở cửa sắt bên phải ra, đi ra ngoài.
Tầm nhìn lập tức được mở rộng, đập vào mắt chính là một nửa thành phố.
Cô hít sâu một hơi, giang hai tay, duỗi lưng.
Vừa thả tay xuống, cô liền nghe thấy tiếng khóc lóc trầm thấp.
Ai đang khóc ?
Cô vội vã nhìn khắp nơi vài lần, một bóng dáng nho nhỏ cuộn mình trong góc, cánh tay tinh tế ôm lấy đầu gối, cả người khóc nức nở, run rẩy. Cô lập tức nhận ra đó là Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên không chú ý tới sự xuất hiện của cô, cô vừa muốn lên tiếng hỏi, bỗng nhiên nghĩ đến màn khắc khẩu của ba mẹ Tiểu Nguyên hồi sáng.
Lúc ấy Tiểu Nguyên được các cô dỗ nên đã ngừng khóc, không nghĩ tới bây giờ lại chạy đến đây khóc.
Cậu bé này cũng có thể nhìn ra, ba mẹ cậu không phải đùa giỡn, mà là muốn ly hôn thật sưj.
Trong lòng cô nhất thời trở nên nặng trịch, chậm rãi đi tới trước mặt Tiểu Nguyên ngồi xổm xuống, đưa tay vò đầu cậu bé nói: Đừng khóc, Tiểu Nguyên, cùng chị đi xuống, nơi này gió lớn, em sẽ cảm lạnh.
Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn cô một cái, lắc lắc đầu: Chị Tiểu Tháp, em không xuống, em không muốn xuống. Đi xuống, sẽ nhìn thấy ba mẹ cãi nhau. Em không muốn nhìn thấy bọn họ cãi nhau a
Không muốn.
Đôi mắt cô tối sầm, kéo Tiểu Nguyên lại nói: Nghe chị nói, chúng ta xuống lầu, chị sẽ nói chuyện với ba mẹ em, bảo bọn họ không cãi nhau nữa. Có được không ?
Nhưng, ba mẹ sẽ nghe lời chị sao ? Tiểu Nguyên đáng thương tội nghiệp nhìn cô, khuôn mặt tươi tắn tràn đầy nước mắt.
Đương nhiên rồi. Cô vội vã gật đầu: Ba mẹ em, khẳng định sẽ nghe chị nói. Lần trước chị chăm sóc em nói ba em không được hút thuốc trong phòng bệnh, ba em không phải liền không hút thuốc trong phòng bệnh sao ?
Tiểu Nguyên nghiêng đầu, nghĩ một lát, tựa hồ là như vậy, lúc này cậu mới gật đầu.
Được, vậy chị nhất định phải bảo ba mẹ em không được cãi nhau nữa a...
Chị hứa với em, chúng ta ngoéo tay Cô vươn ngón tay ra, Tiểu Nguyên lúc này mới ngừng khóc nức nở, duỗi ngón tay nhỏ của mình ra móc vào tay cô.
Ngoéo tay, thắt cổ, một trăm năm, không được mất
Sau khi đưa Tiểu Nguyên trở về phòng bệnh, cô thậm chí không có thời gian nhìn Lăng Hàn Vũ, trực tiếp bỏ chạy đến chỗ y tá trưởng kể lại mọi chuyện.
Vẻ mặt y tá trưởng nghiêm trọng: Em nói sao ? Tiểu Nguyên thật sự một mình chạy lên sân thượng khóc ?
Đúng vậy Giang Tiểu Tháp gật đầu: Tiểu Nguyên còn nhỏ, nếu ba mẹ em ấy thật ly hôn, khẳng định sẽ tạo thành kích động không nhỏ đối với em ấy. Cho nên em tới tìm chị, muốn nhờ chị đi khuyên nhủ ba mẹ em ấy. Dù sao Tiểu Nguyên cũng là bệnh nhân của chúng ta, tâm trạng bệnh nhân ổn định rất quan trọng, chị ra mặt nói, nói không chừng bọn họ sẽ nghe chị.
Ừ, chị biết rôi. Chờ chị xong việc nơi này, sẽ gọi điện hẹn gặp bọn họ nói chuyện. Y tá trưởng nói xong, đột nhiên giương mắt nhìn cô: Nhưng, Tiểu Tháp a, em lên sân thượng làm gì ?
Trong lòng cô hoảng hốt, ho khan một tiếng, nói: Em đi lên hít thở không khí, trong phòng quá ngột ngạt.
Phải vậy không ? Y tá trưởng nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu, cô vội vàng rời đi.
Ngày tiếp theo.
Anh không ngồi xe lăn ? Giang Tiểu Tháp rất đỗi chấn kinh: Vậy anh muốn như thế nào ? Chân anh vẫn chưa thể đứng a.
Tôi không cần đứng. Lăng Hàn Vũ liếc xéo cô, tiếng đập tay vang lên hai lần, cửa phòng bệnh bị mở ra, hai nam nhân mặc tây trang màu đen đi đến, trong tay mỗi người đều cầm một bộ quần áo.
Thiếu gia, quần áo đã mang đến, từ giờ đến hai giờ còn nửa giờ nữa, chúng ta phải nhanh lên. Nam nhân cung kính, lễ độ nói.
Tôi biết rồi. Lăng Hàn Vũ gật đầu, nhìn về phía cô: Cô ra ngoài đi, thay bộ quần áo hộ lý ra, thả tóc xuống.
Giang tiểu thư, quần áo đây. Nam nhân cầm quần áo nữ đi lên phía trước, cung kính đưa cho cô một bộ quần áo.
Mười phút sau.
Trên người Lăng Hàn Vũ mặc tây trang màu xám, hắn ngồi trên xe lăn. Phong lưu, phóng khoáng, thiếu nam hậm hực, đây là mấy chữ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Giang Tiểu Tháp.
Tựa hồ là chú ý tới tầm mắt của cô ,Lăng Hàn Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cô. Trên dưới nhìn thoáng qua, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở bím tóc trên đầu cô, mi tâm của hắn nhíu lại, không hờn không giận nói: Không phải bảo cô thả tóc ra sao ?
Khi còn bé ba rất thích buộc tóc cho tôi. Cô không trả lời vấn đề của hắn, nói một câu thiếu suy nghĩ như vậy.
mi tâm Lăng Hàn Vũ lại cau: Cho nên ?
Tóc có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi, buộc tóc, giống như ba ba đã buộc cho tôi. Thật giống như, ba ba vẫn ở bên cạnh cô.
Trầm mặc vài giây, Lăng Hàn Vũ nhíu mày: Ba cô đâu ?
Hắn muốn hỏi ba cô, vì sao thích con gái buộc tóc như vậy.
Qua đời rồi. Cô biểu tình nhạt nhẽo: Ung thư.
Lăng Hàn Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: Đi thôi, chúng ta phải đến khách sạn trước bọn họ.
Ừ. Cô thấp giọng lên tiếng, dẫn đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Tuy Lăng Hàn Vũ không nói gì, nhưng cô nhận thấy đáy mắt hắn loé lên một tia xin lỗi rồi biến mất. Ngực cô cô, khẽ run lên.
Khách sạn lớn Thịnh Thiên cách bệnh viện không xa, không tới 10 phút xe đã dừng ở cửa sau khách sạn Thịnh Thiên. Cô nán lại thật lâu ở trong này, lập tức nhận ra đây là cửa sau khách sạn Thịnh Thiên, mà không phải cửa trước.
Thiếu gia, ngài ở trên xe chờ một lát, tôi đi hỏi bọn họ có đến hay không.
Lăng Hàn Vũ không trả lời, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ cực kì bình tĩnh.
Giang Tiểu Tháp không hỏi nhiều, nhìn thủ hạ của Lăng Hàn Vũ xuống xe, đi tới cửa sau, nói gì đó với hai người đứng cửa sau, Ngay sau đó chạy về rất nhanh, mở cửa xe cung kính nói: Thiếu gia, bọn họ chưa tới, tôi đưa người lên lầu.
Lăng Hàn Vũ lúc này mới mở to mắt, tùy ý thủ hạ cõng mình.
Giang tiểu thư. Tên thủ hạ mở miệng nhắc nhở, cô vội vã đi theo xuống xe.
Khách sạn Thịnh Thiên là khách sạn năm sao duy nhất ở đây, Lăng Hàn Vũ định đặt ghế lô* lầu 4, nhưng lầu 4 đã bị bao hết, chỉ còn ghế lô ở lầu dưới.
(*Ghế lô: ghế ngồi được thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.)
Thủ hạ cõng hắn ngồi vào chỗ của mình, cung kính nói: Ngài có muốn gọi phục vụ không ?
Lăng Hàn Vũ không nói chuyện, thủ hạ kia hiểu ý, xoay người đi ra.
Bên trong ghế lô cổ kính, cách trang trí xem ra không đồng nhất với bên ngoài, nhưng, cô cực kỳ thích \ phong cách này.
Người phục vụ rất nhanh liền đi lên, mỉm cười đưa thực đơn ra: Lăng tiên sinh, đây là thực đơn, mời ngài xem.
Lăng Hàn Vũ không đưa tay ra, nhưng nhìn về phía cô, cười ôn nhu: Cục cưng, em chọn đi, thích ăn gì thì gọi.
Lăng Hàn Vũ ôn hòa như vậy, cô thật đúng là lần đầu tiên thấy. Tuy nhiên sau khi Khôn Ni bị thương, Lăng Hàn Vũ tựa như thay đổi hẳn, không có hô to gọi nhỏ với người khác, nhưng ôn nhu vẫn lại là...
Cục cưng Lăng Hàn Vũ nghi hoặc nhìn cô, hô một tiếng.
Cô nhất thời lấy lại tinh thần, cười xin lỗi, nhận lấy thực đơn trong tay người phục vụ.
Đồ ăn ở đây đắt đến dọa người, cô định thần lại, không chút do dự lấy bút ghi ra mấy món ăn đắt nhất. Nghĩ nghĩ, cảm thấy chưa đủ, lại ghi thêm, lúc này mới mỉm cười, đưa thực đơn tới trước mặt Lăng Hàn Vũ, học bộ dáng Lăng Hàn Vũ nói: Cục cưng, anh xem còn muốn bổ sung gì không ?.